Vân Diệp không về nhà, mà tới thẳng một cái ngõ nhỏ, trong ngõ có quán cơm, vừa mới mở cửa, thấy nam tử trẻ mặt mày bầm tím nhưng thân phận tuyệt
đối không thấp đi vào, vội cẩn thận hầu hạ, người bị đánh thường mang
theo cơn giận mà tới, không đắc tội được.
Vân Diệp uống hết chén rượu này tới chén rượu khác, rượu gạo do chủ quán nấu, vị không tệ, món ăn trong quán không gọi, ngược lại đậu vàng chủ
quán luộc khá vừa mồm, thêm ít muối, nhấm rượu rất được.
Uống rượu suốt cả một buổi sáng, Vân Diệp không hiểu vì sao mình uống
giỏi như thế, trên bàn đã có ba cái vò trống, khi mở tới vò thứ tư thì
Ngụy Trưng vén rèm đi vào, ném cho chủ quán một ngân tệ, bảo ông ta vào
hậu viện, không được ra.
- Vân hầu đúng là có một trái tim nhạy bén, lão phu chỉ mới vô ý liếc
một cái mà có thể đọc ra hàm ý trong đó, không đơn giản, nào chúng ta
cạn chén.
Nói rồi rót một chén rượu cụng với Vân Diệp một cái, uống cạn, lau miệng nói:
- Đây là cơ hội cuối cùng lão phu cấp cho ngươi, nếu Vân hầu giả vờ
không hiểu, dù ngươi là kỳ tài cái thế, bọn lão phu cũng phải hạ độc
thủ.
Vân Diệp đủng đỉnh rót rượu, không nhìn ông ta:
- Nói đi, ta đáng thương ở chỗ nào, tuy ta trẻ, nhưng trải qua không ít
việc, tuy chưa thể nói công thành danh toại, nhưng là huân quý hợp cách, không phải là đồ làm cảnh, không nghĩ ra các ngươi vì sao hạ độc thủ
với ta, hình như ta đâu cản đường thăng quan phát tài của ai.
- Đúng thế, Vân hầu trơn như trạch, sai lầm nhỏ liên tiếp, sai lầm lớn
không phạm, lão phu nhiều lần muốn tóm đuôi của ngươi, đều bị ngươi dễ
dàng thoát được, hiện thì khác, ngươi không quay đầu thì chỉ còn đường
chết.
- Chưa chắc, ta tới đây là muốn biết ta làm việc có chỗ nào không đúng,
đôi khi nghe ý kiến người khác cũng không phải sai, nhưng muốn dồn ta
vào chỗ chết thì khỏi phải nói tới nữa, Lộc Đông Tán dù lớn gan tới đâu
cũng không dám làm càn ở Vân gia trang, nếu tới sẽ không có về. Ta không hại người, nhưng chưa bao giờ lơi lỏng phòng bị người khác, nói thần
gần đây ta từng bước áp sát các ngươi cũng là vì Lộc Đông Tán. Ta là
thần tử Đại Đường, nếu các ngươi muốn đối phó ta thì cứ việc, không cần
câu kết người ngoài, khiến ta khinh cho.
- Ngươi sai rồi, bọn lão phu không câu kết với người Thổ Phồn, cùng lắm
đứng ngoài xem thôi, về phần ân oán của các ngươi, lão phu không can
thiệp.
- Hai quân giao chiến, bất kể là chiến tranh quy mô lớn hay đột kích quy mô nhỏ, Vân Diệp ngươi đúng là không dễ đối phó, ta nói đường chết là
tự ngươi dấn thân vào, Lộc Đông Tán không giết được ngươi, mà là ngươi
tự giết mình.
- Lão phu không nghĩ cho bản thân, cũng không cần nghĩ, lão phu lúc còn
sống nhất định làm quan lớn, cưỡi tuấn mã, nhưng lão phu chết rồi cũng
nhất định bị bệ hạ đốt xương ra tro. Tiểu tử, hai vùng Sơn Đông, Hà Bắc
không một lòng với triều đình, nguyên nhân vì năm xưa Tần vương điện hạ
giết chóc ở nơi này quá nặng, gần như nhà nào cũng có ngươi chết trong
tay Tần vương, cho nên hai nơi đó là tâm bệnh của bệ hạ, trước kia ta
một mình một ngựa tới Sơn Đông, tốn bao công sức mới vỗ về hào tộc Sơn
Đông an phận thủ thường, nhưng bệ hạ vì hư danh, một cái ( thị tộc chí)
đã đắc tội với toàn bộ hào tộc Sơn Đông.
- Cao Sĩ Liêm trước kia soạn ( thị tộc chí) đem Thôi, Văn, Can tôn sùng
là đệ nhất thị tộc, Lý gia Quan Lũng thành tam đẳng, không biết Cao Sĩ
Liêm ngu xuẩn bậc nào mới làm ra chuyện như vậy. Quả nhiên bệ hạ nổi
giận, sai Trường Tôn Vô Kỵ chế định lại, tiểu tử, đúng lúc này ngươi
khiến Đậu gia tan thành tro bụi, cho nên thị tộc chí lại sửa lần nữa,
thành ra thế này.
- Không phải ta nói ngươi, nhưng nam đinh Vân gia ngươi, tính cả đứa con tư sinh kia mới có bốn người, một gia tộc như vậy mà được liệt vào tam
đẳng, ngươi tưởng xếp hạng thị tộc tùy ý vậy sao.?
- Chuyện này cần khảo tra tổ tiên mười tám đời, tộc phổ Vân gia ngươi
người ta không dám tính lên trên, đếm tới đời thứ chín là cụt, ở chín
đời này, có bốn đời là điền hộ, cho nên người ta mới coi ngươi là thủy
tổ, địa vị của sư phụ ngươi do ngươi kế thừa, nên mới có chút chỗ dựa.
- Ngươi có phát hiện ra không, quyền uy của bệ hạ ngày càng lớn, ngũ lễ
tư mã có đáng ghét không? Bọn chúng ngay cả tấu chương do lão phu phê
cũng muốn xem, nếu không phải bọn lão phu cực lực góp lời với bệ hạ,
quyền uy của ngũ lễ tư mã càng lớn.
- Làm thứ sử Nhạc Châu ra sao? Ta biết ngươi làm rất thoải mái, vì ngươi vốn là kẻ không có chí lớn, ông trời mù mắt, cho tên lưu manh như ngươi đầy bụng văn thao võ lược, đầu óc chật kín mưu mô. Nay công này, mai
công khác, lập công suốt ngày.
- Thế cũng đành đi, ngươi lại còn tinh như ma, văn võ toàn triều ai
không nhìn ra ngươi hiếu kính hoàng hậu như nương thân, không sao cả, từ nhỏ ngươi cô độc, theo sư phụ như thần tiên đi khắp nơi, gặp được nương nương dạy bảo, sinh ra cảm tình là bình thường, là chuyện tốt thôi, một ngày làm thầy cả đời là cha mà, đạo lý này nói cũng thông. Ngươi và
hoàng gia thân như một nhà, đó là tạo hóa của ngươi, không ai nói được
gì.
- Nhưng ngươi tự dưng nói chuyện phong thiện Sơn Đông làm gì? Liên quan
tới ngươi à? Ngươi chê quyền lực bệ hạ chưa đủ lớn sao? Ngươi bóp méo
lời lão phu khiến lão phu cứng họng, nếu chỉ tới Thái Sơn phong thiện
thì lão phu tuyệt đối không ngăn cản, nhưng ngươi không nhận ra bệ hạ
giấu đồ đao trong ông tay áo à?
- Bệ hạ là võ hoàng đế, tôn thở cường quyền, vũ lực, cho nên triều ta
mới có sự biến Huyền Vũ môn, giam cha giết huynh diệt đệ cướp tẩu bức đệ tức, có chuyện nào không chứng minh bệ hạ mê bạo lực?
- Bách kỵ ti thoát thai từ Thiên Sách phủ, những năm qua làm gì ngươi có biết không? Lương Châu thứ sử vì riêng tư chỉ trích bệ hạ vài câu, khi
Bách kỵ ti nấp trong nhà ông ta làm mã phu đứng ra, khiến ông ta sợ tan
hồn mất vía, ngay trong đêm hạ độc cả nhà, treo cổ ở công đường mà chết.
- Tiểu tử, đương nhiên ngươi không sợ Bách kỵ ti, khi ở Nhạc Châu sai
phái Bách kỵ ti như chó, không ai dám nói một lời, tùy ý sửa ý chỉ, bệ
hạ cũng chỉ cười mà thôi, triều Trinh Quan chỉ có hầu gia ngươi sống thư thái nhất.
Mình sống thư thái? Vì tránh họa phải chạy tới Nhạc Châu, bất cẩn chút
thôi rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, lão già hồ đồ này lại bảo mình sống thư tái? Còn thế tộc Sơn Đông, đoán chừng không liên quan tới thần
nhân, Lý Nhị chẳng thèm ngó tới. Nhưng mới định phản bác thì Nguy Trưng
xua tay át đi:
- Công lao của Lý Tịnh có lớn hơn ngươi không? Ông ta làm gì? Đóng cửa
uống rượu một mình, ngay nhà đệ đệ cũng không đi. Phòng Huyền Linh thân
là thủ tướng, bệ hạ ban thưởng cung nữ cho, ông ta dám nhận không? Nhận
là gài đinh bên gối, còn sống thế nào, Phòng phu nhân thà để thanh danh
tổn hại, liều mạng uống bát dấm của bệ hạ, tiểu tử, ngươi nghĩ xem, bệ
hạ nói đó là thuốc độc, ai dám nghĩ là dấm?.
- Vì sao Phòng phu nhân uống? Vì không uống thì người của Bách kỵ ti sẽ
bao vây nhà mình như chuồng dê, chỉ cần bất cẩn một chút là nhà tan cửa
nát, liều mạng uống, đổi cho Lão Phòng cái nhà sạch sẽ, về nhà phu thê
ôm nhau khóc có ai biết chăng?.
- Đỗ Như Hối lần trước vì một vấn đề của ngươi mà thiếu chút nữa cùng
đường, nếu như không phải Trương Lượng nhảy ra, Lão Đỗ nhất định sẽ vô
cùng thê thảm. Ngươi có ý thức được chuyện mình làm gây ra cái gì không?
Ngụy Trưng cho Vân Diệp một bài học về quan hệ quân thần chủ nghĩa phong
kiến, thì ra hoàng đế luôn đứng đối lập với đại thần, thì ra tác dụng
của đại thần là phân chia quyền hạn của hoàng đế, thì ra hoàng đế và đại thần hai giai cấp, nương tựa vào nhau, đối lập nhau, cuối cùng tàn sát
nhau.
- Mạnh Tử nói với Tề Tuyên Vương :" Quân chi thị thần như thủ túc, tắc
thần thị quân như phúc tâm ; quân chi thị thần như khuyển mã, tắc thần
thị quân như quốc nhân ; quân chi thị thần như thổ giới, tắc thần thị
quân như khấu cừu.".
- Quách Hòe tiên sinh ở đài Hoàng Kim nói với Yên Chiêu Vương :"Đế giả
dữ sư xử, vương giả dữ hữu xử, phách giả dữ thần xử, vong quốc dữ dịch
xử.".
- Hai người này đều là hiền nhân thượng cổ, đạo lý bọn họ tới nay vẫn
đáng chúng ta noi theo. Vân Diệp, nói cho cùng ngươi là thần tử, không
phải hoàng tộc, dù ngươi là phò mã đô úy cũng không phải hoàng tộc.
- Lão phu chưa bao giờ nghe nói người rời bỏ lập trường của mình mà có
thể sống tiêu dao tự tại, cái tính ngươi lười nhác, tới thư viện dạy
học, như mây trôi có gì không tốt, thong thả chở con cái ngươi trưởng
thành, lại sinh con đẻ cái, thế là một gia tộc lớn hình thành, cớ gì xen vào phân tranh trên triều? Năm xưa nam nhân Lô gia chết hết, ngươi u
uất mất thời gian rất dài, ngươi không chịu nổi người chết vậy không nên ép người ta vào chỗ chết.
Ngụy Trưng thao thao bất tuyệt nói cả một đống, nói vô cùng thẳng thắn,
không vòng vo chút nào, cứ thế múa lưỡi bày một số thứ Lý Nhị không muốn người nào biết trước mặt Vân Diệp.
Vân Diệp kinh ngạc tới mức quên cả ăn đậu, chớp mắt nhìn lời lẽ tuôn ra
từ cái miệng bảo phủ bộ râu rậm của Ngụy Trưng, thực sự không biết dùng
thái độ gì để ứng phó, nên phẫn nộ hay bày tỏ tán đồng, Ngụy Trưng nói
không sai, quyền lực của hoàng đế không thể lớn mạnh một cách vô hạn
chế, nếu không dễ xuất hiện thứ người ta căm ghét như thần thánh.
Ông ta nói mình chết rồi sẽ bị đốt xác, Vân Diệp có thể khẳng định ngay
bây giờ là ông ta không sai, tuy là lấy roi quật xác nhưng có khác gì
không? Miệng há ra hai lần không nói được.
- Kinh ngạc lắm phải không? Lão phu mà cũng có ngày tùy ý như thế? Nói
vậy là để cho ngươi biết sự thực, bệ hạ là đế vương ưu tú, nhưng trong
lòng ẩn giấu một con mãnh hổ có thể xồ ra cắn người, điều bọn ta làm là
lắp thêm khóa trên người con mãnh hổ này. Ngươi là kẻ trọng tình nghĩa,
đừng tham dự vào, khoanh tay là được, Lộc Đông Tán đã quay về Thổ Phồn
lấy viện binh, đợi ông ta tới Trường An, hai ngươi còn phải đánh nhau,
đừng xen vào chuyện khác được không.?
- Không được, ít nhất chuyện hoàng hậu không được, ông nói không sai, bệ hạ, hoàng hậu đối xử với ta như con cái, ta gây chuyện tày trời cũng
gánh thay, các ngươi đấu với bệ hạ, mọi người phải lựa chọn phe, ta
đương nhiên đứng về phía bệ hạ và hoàng hậu. Con người phải có lập
trường, làm thứ cỏ đầu tường ngả theo gió một khi giông bão tới sẽ chết
đầu tiên. Ngụy Trưng, tim người là thịt, bệ hạ, nương nương đối tốt với
ta, tất nhiên ta đứng bên họ.
Vây Diệp suy nghĩ xong trịnh trọng nói:
- Chuyện này không liên quan tới đạo lý, đúng sai, thậm chí không lý
trí, bất kể bệ hạ là bên mạnh hay bên yếu, ta đều đứng phía họ.
Bất kể đúng sai, Vân gia đều cần lập trường, quan trường kỵ nhất hạng ba phải, tương lai bất kể phía nào chiến thắng, diệt trừ đầu tiên là những kẻ đó, vì mục tiêu của ngươi không rõ, nên bị coi thành nhân tố nguy
hiểm nhất cần xử lý.
Cái trò Biện Trang đâm hổ không phải dễ chơi, không khéo bị cả hai con
hổ giết chết, Ngụy Trưng đưa chủ ý thối tha này, chẳng lẽ có mục đích
khác.?
Từ lúc tới Đại Đường, Vân Diệp chẳng còn phân biệt được rõ trung thần
với gian thần nữa, những việc tốt y làm cho Đại Đường bị hỏng trong tay
Ngụy Trưng vô số, còn hạng gian thần như Hứa Kính Tông lại hỗ trợ cực
lớn cho mình. Lời ai nên nghe? Lời ai không nên nghe? Cái này cần suy
nghĩ.
Hạn chế hoàng quyền thì Vân Diệp không có ý kiến, dù cho hoàng quyền
sang bên thi hành chế độ thủ tướng thì Vân Diệp không có ý kiến. Vấn đề
là sự cảnh cáo của Ngụy Trưng làm y cảnh giác, đám chính khách chẳng kẻ
nào tốt đẹp, kẻ đại thiện đại trung cũng là hạng đại gian đại ác, hai
mặt này có thể luân phiên, khi người ta muốn xử lý ngươi, bất kể gian
hay trung đều không thành vấn đề.
Ngụy Trưng biểu hiện rất hào hiệp, phẩy áo đứng dậy, còn cực kỳ buồn nôn vỗ vai Vân Diệp, vén rèm đi ra, Vân Diệp còn nghe thấy ông ta và chủ
quán hàn huyên chuyện nhà, bình thường, nhà ông ta trong ngõ này.
Mỗi khi Vân Diệp có chuyện không chắc sẽ đi thỉnh giáo một người, người
này không phải Lý Cương, cũng không phải Trình Giảo Kim, duy nhất khiến y tin tưởng vô điều kiện là Ngưu Tiến Đạt, nên y không vội rời thành, mà
tới thẳng Ngưu gia ở phường Hưng Hóa.
Từ khi tôn tử, tôn nữ được đón về, Ngưu thẩm thẩm không muốn rời phường
Hưng Hóa nữa, vì điều kiện nơi này tốt nhất, hai đứa bé cũng thích, để
chúng được ăn ngon, Ngưu thẩm thẩm thậm chí tự mình tìm Tân Nguyệt, để
Vân gia làm cho Ngưu gia một căn phòng ấm, mùa đông có rau xanh mà ăn,
bà chưa bao giờ thèm để ý thứ rau bán bên ngoài.
Hai đứa bé không thích người đầu lợn, kết quả bị Vân Diệp giữ khuôn mặt
nhỏ thơm chùn chụt, Ngưu thẩm thẩm đánh Vân Diệp hai cái coi như báo thù cho bảo bối, Lão Ngưu mặc áo cộc, để tay trần cầm rừu bổ củi, đây là
phương pháp rèn luyện đặc thù của ông ta, bao năm chưa bỏ.
Trong nhà luôn có củi, trước kia hay có láng giềng sang xin, Lão Ngưu
cũng thích cho, từ khi chuyển tới phường Hưng Hóa, không ai cần củi của
ông ta nữa, hào môn đại gia tới nhà xin mấy cân củi không mất mặt à?
Điều này làm Lão Ngưu buồn lắm, từ khi trong nhà mở quán vịt nướng, thế
là tài nghệ của ông ta có đất dụng võ, nướng vịt cần gỗ cây ăn quả, nên
mặt đất toàn gỗ đào với gỗ lê.
Lấy cái ghế nhỏ ngồi bên xem Lão Ngưu bổ củi, cảm hấy thư thái lắm, búa
của Lão Ngưu rất sắc, động tác đẹp mắt, xoay cổ tay một cái, gỗ bị bổ
làm đôi, vậy mà không đổ ...
- Mặt mũi sưng vù thì đừng chạy lung tung, chuyện trung thành không cần
lấy thân thể ra liều mạng, cấp cho người ta cảm quan không tốt, cho rằng ngươi đã hoàn toàn hòa nhập vào hoàng gia.
Lão Ngưu đặt rìu xuống, cầm ấm trà lên tu cái ực, lại bắt đầu đại nghiệp bổ củi.
- Đã bị người ta nhận định như thế rồi, hôm nay Ngụy Trưng chuyên môn
tới cảnh cáo tiểu chất, nói tiểu chất tiếp tục như thế sẽ chết.
Vân Diệp cầm một thanh củi múa may.
- Vậy cũng không dọa ngươi thành như thế được, nam tử phải có trách
nhiệm, người ta nói một câu đã sợ bỏ chạy thì còn lên triều đường làm gì nữa, không bằng về Ngọc Sơn dạy học cho sớm.
- Hôm nay ông ta nói nhiều lắm, tiểu chất chẳng bận tâm ông ta nói cái
gì, mà để ý cách nói của ông ta, tiểu chất đúng là sợ rồi, vì ông ta nói một cách trắng trợn, cái gì cũng dám nói. Mấy năm qua bệ hạ làm việc đã không còn giới hạn nữa, còn bảo tiểu chất, đại thần trời sinh ra để đối lập với hoàng đế, hạn chế hoàng quyền bành trướng quá độ là thiên chức
của ông ta.
- Câu này không sai, đại thần đúng là làm thế, quan hệ với hoàng đế là
cộng sinh, không ai thiếu ai được, tìm lấy bình hành qua tranh đấu. Đại
thần quá mạnh mẽ là tai họa của quốc gia, hoàng đế quá ngang ngược là
bất hạnh của quốc gia. Hai bên thông qua tranh đấu tìm vị trí của mình.
…
"Vua xem bầy tôi như tay chân thì bầy tôi xem vua như tâm phúc, vua xem
bầy tôi như chó ngựa thì bầy tôi xem vua như người thường, vua xem bầy
tôi như đất cỏ thì bầy tôi xem vua như kẻ thù."
Biện trang đâm hổ:
Hai con hổ đang ăn thịt một con trâu. Biện Trang muốn ra đâm hổ. Có thằng trẻ con bảo rằng:
- Hãy gượm, ông ạ. Hổ là giống bạo tàn, trâu là mồi ngon ngọt. Bây giờ
hai con hổ đang cùng ăn một con trâu, thấy thịt trâu ngon, tất tranh
nhau, đánh nhau. Đánh nhau thì hổ nhỏ chết mất mà hổ lớn cũng bị thương. Ông đợi đến bấy giờ hãy ra, thì có phải chỉ đâm một con, mà rồi được cả hai con không? Như thế, thì chẳng là công dùng ít mà lợi được nhiều ư
?"
Biện Trang cho lời nói là phải, làm theo y như thế, quả nhiên bắt được cả hai con hổ..