Tiểu Miêu trút giận xong, hai thị nữ vội đưa nàng đi rửa ráy thay y phục, lão chiến nô kia đi tới nói với Khúc Trác:
- Gia thần đại nhân, một gia tộc muốn hưng thịnh không thể đơn giản dựa
vào thông hôn, làm thế chỉ khiến những gia tộc tham lam kia hút cạn máu
chúng ta. Lão nô ở A Cổ Thái gia tộc ba mươi năm, thấy vô số ví dụ như
thế, thương thuật của điện hạ chưa từng thấy trên đời, có thương thuật
này ắt có thể kiếm được vinh quang cho gia tộc trên chiến trường, không
cần dựa vào ai.
Khúc Trác trợn mắt lên:
- Ngươi không biết gì thì đừng nói, nhớ kỹ, trong nhà không xưng lão nô, lão nô gì hết, cái nhà này không có nô lệ, đây là khế ước của các
ngươi, mang đốt đi.
Khúc Trác đập chồng khế ước vào ngực lão chiến nô, sau đó bực bội vào
nhà, tiếp tục nghĩ cách, cùng lắm thì mình dẫn Hắc Phong đi dự tiệc.
Lão chiến nô sững ra hồi lâu không nói gì, nhưng lưng vốn cong xuống
theo thói quen dần ưỡn thẳng, đặt tay lên ngực nói một câu Ba Tư, tới
phòng nói với tất cả chiến nô chuyện không thể xảy ra này.
Đây là vùng đất không có luật pháp nhất, cũng là vùng đất coi trọng khế
ước nhất, tất cả quý tộc vì đảm bảo lợi ích của mình, cùng định ra khế
ước, đồng thời thề tuân thủ nó, bọn họ chà đạp vương quyền chứ không trà đạp khế ước, vì khế ước nguyên thủy nhất có dấu máu tổ tiên bọn họ.
Trong phòng chiến nô đầy mùi cháy, lão chiến nô đọc tới cái tên nào,
liền đem một tờ khế ước ném vào bồn lửa, cuối cùng nói với mói người:
- Chúng ta tự do rồi.
Nói xong lấy chùy thủ ra, cắt một miếng da trên cổ, ném vào bồn lửa, tuy máu chảy ròng ròng, nhưng cười rất vui, vì miếng da có đóng dấu, ông ta không cần nó nữa.
Tới bữa tối, Tiểu Miêu nhìn vải buộc cổ các chiến nô, định hỏi nhưng
kiềm lại, nàng cho rằng đó là một loại nghi thức, giống người Đột Quyết
có người chết lấy đao cứa mặt vậy, người thân của người ta chết, không
hỏi gì hơn.
Người của Vân gia có một đặc điểm chung, đó là khi có điều kiện không
bao giờ ủy khuất mình, Tiểu Miêu và Cẩu Tử đều thế, cho nên thức ăn trên bàn vô cùng phong phú, rất nhiều bánh, có canh thịt dê củ cải, có miếng bơ lớn, hành tươi ..
- Điện hạ, cho Mạc A Tư hôn chân người.
Ăn cơm xong lão chiến nô đứng dậy, Tiểu Miêu đang luống cuống t hì ông
ta đã quỳ xuống hôn chân nàng, sau đó các chiến nô khác cũng báo danh
lần lượt hôn chân nàng.
- Vì sao?
Tiểu Miêu cúi đầu hỏi.
- Thế gian không ai nhân từ hơn người, điện hạ tôn quý của ta.
Mạc A Tư cung kính hành lệ, sau đó dẫn đám chiến nô đi canh gác.
- Bọn họ làm cái gì thế?
Tiểu Miêu hỏi thị nữ:
- Điện hạ, bọn họ tuyên thệ trung thành với người, người là nữ vương đầu tiên có nhiều võ sĩ tuyên thệ nhất mà nô tỳ thấy..
Tiểu Miêu nhăn mũi nghĩ rất lâu cũng không hiểu những người này hôn chân mình và trung thành có liên quan gì, tính cách nàng đơn giản, tuy biết
những thủ pháp giết người kỳ quái, nhưng không muốn nghĩ những chuyện
lộn tùng phèo kia, chuyện nàng thích nhất là luyện võ xong tắm thật thỏa thích, rồi ngồi ở tiểu lâu của mình làm bạn với tịch dương thêu hoa.
Tiểu Miêu không còn tiền mua bánh nữa, toàn bộ tiền trên người nàng đã
tiêu sạch, tiền của Cẩu Tử cũng bị nàng vét hết, còn về tiền của Khúc
Trác thì Tiểu Miêu biết còn cần phải dùng làm việc nên không lấy, Hắc
Phong đem tiền của mình cho nàng, Tiểu Miêu không nhận, trong mắt nàng,
Hắc Phong là người nghèo.
Chuyện Khúc Trác lo lắng nhất đã xảy ra, thành chủ của thành Toái Diệp
gặp phải khốc hình khủng bố nhất, khi thê tử thành chủ buổi sáng thức
dậy phát hiện nằm bên cạnh mình có một cỗ thi thể máu thịt be bét, nhìn
kỹ mới nhận ra là trượng phu của mình.
Thành chủ không nói được nữa, tứ chi không thể động đậy, hai mắt trống
rỗng như giếng cạn, toàn thân như bị móng vuốt dã thú xé nát, nhưng
không chết, vu sư đốt phân sói, khói trắng lượn lờ trên bầu trời phủ
thành chủ như u linh.
Ai cũng bảo thần thiên lang giáng lâm, trên thân thể thành chủ sót lại hai cái móng sói.
Tiểu Miêu lại có tiền mua thức ăn rồi, mới sáng sớm nàng đã xách giỏ dẫn hai thị nữ ra ngoài, đám ăn mày nhỏ đều ngong ngóng đợi ở cửa ngõ, thấy An Cát tỷ tỷ ra, ngoan ngoãn xếp hàng.
Mỗi đứa bé một cái bánh một miếng thịt, chẳng mấy chốc ba cái giỏ đã hết sạch, thấy đứa bé tủi thân vì không có thức ăn, Tiểu Miêu hô một tiếng, lập tức có người bán bánh và thịt dê tới, họ dùng tốc độ nhanh nhất bán thức ăn của mình đi.
Tốc độ bố thí như thế, tiền của Tiêu Miêu chẳng mấy chốc lại hết, thế là Tiểu Miêu ngồi ở nóc nhà ngây ra nhìn ngôi chùa cao lớn, nghe nói tăng
nhân Bà La Môn giàu lắm.
Khi ăn cơm, Khúc Trác ném rầm một túi bạc lên bàn của Tiểu Miêu, không
nói không rằng về phòng mình, tiếp tục nghiên cứu công văn mà Tiểu Miêu
lấy về từ phủ thành chủ, tên thành chủ khốn kiếp không ngờ là hảo hán,
Tiêu Miêu tra khảo như vậy vẫn không nói ra thứ gì hữu dụng.
- Điện hạ bố thí như vậy quá tốn tiền, không phải điều một gia chủ nên làm.
Ma A Tư góp ý với Tiểu Miêu, mấy ngày qua ông ta nhìn ra rồi, tiểu chủ
nhân của mình là một nữ thần tâm địa thiện lương vô cùng, hơn nữa lại
không có chút khái niệm nào về tiền bạc, như vậy cần lão gia thần như
mình khuyên nhủ.
Tiểu Miêu đặt túi tiền xuống, tay chống cằm nghĩ xem mình có bao nhiêu
tiền, nhớ tới đống châu báu mà Vô Thiệt để trong kho Vân gia, liền thấy
suy nghĩ chuyện này thật nhàm chán. Tiền của sư phụ chất đống một cái
giá nhỏ, tiền của hầu gia còn nhiều hơn, chứa đầy mười mấy cái giá, thứ
này cũng có ngày dùng hết sao? Mình chỉ thuận tay cầm một hạt châu do
hầu gia cho, liền đổi được một đội chiến sĩ dũng cảm rồi, nghĩ tới đó
liền nói từng chứ với Mạc A Tư:
- Không sao, tiền nhà ta dùng không hết, cho dù ta dùng như thế cả đời cũng chẳng hết.
Mạc A Tư thất kinh, nhìn sang xem phản ứng của Cẩu Tử, thấy Cẩu Tử hình
như cũng chung ý kiến, đành lẩm bẩm nói hiện không phải ở nhà, không nên tiêu xài lãng phí.
Tiêu pha như thế với một gia tộc nhỏ là trí mạng, với gia tộc trung sẽ
tạo thành nguy cơ tài chính, chỉ có hào môn đỉnh cấp mới miễn cưỡng gánh nổi. Ma A Tư tiếp tục cúi đầu ăn cơm, phát hiện điện hạ và vị gia tướng kia ăn một thứ sợi có nước.
Thần thái dương ở Tây Vực có mối quan hệ rộng lớn, Hắc Phong mang Tiểu
Miêu đi bái tế điện thần thái dương, miếu của Bái Hỏa giáo cũng bái tế
qua, để lưu lại ấn tượng với mọi người, đó là tổ tiên của Tiểu Miêu là
người Tây Vực bản địa, chỉ có họ mới tôn kính những vị thần viễn cổ kia.
Tóc hạt dẻ, da trắng chứng tỏ tổ tiên nàng tới từ biển nóng, con ngươi
đen nói lên trong người nàng có máu người Đường. Người Đột Quyết suy
đoán, vị điện hạ cao quý giàu có mỹ lệ này nói không chừng tới từ tộc
mình, vì chỉ có tộc mình mới có quý nhân như vậy.
- Chúng ta phải tới thành Hằng La Tư, nếu cần còn phải tới A Lạp Mộc Đồ, chỉ tới đó mới tiếp xúc đượng thượng tầng tối cao của Tây Vực, hầu gia
cần chứng cứ xác đáng mới có thể phát ra cảnh báo với triều đình, yêu
cầu chi viện, suy đoán là vô nghĩa. Ta dám khẳng định cục diện năm sau
còn phức tạp hơn bây giờ ...
Hắc Phong đã liều mạng rồi, tất nhiên là không sao. Tiểu Miêu và Cẩu Tử
càng không sao, nhưng Khúc Trác lại bảo Hắc Phong dẫn đội lạc đà về Lâu
Lan đem tình hình nơi này báo cho Hứa Kính Tông, xem có thu hoạch gì mới không.