Lấy cho Lý Thừa Càn hai cái móng giò để trấn tĩnh lại, hiện giờ chỉ
cần là thứ Vân Diệp thích ăn thì Lý Thừa Càn đều không bỏ qua, cái gì mà thịt lợn là thứ thấp kém chứ, hiện giờ thịt dê hắn chẳng ăn mấy, chỉ ăn thịt lợn, trên chợ Trường An cũng vậy, đó là chuyện sau khi món ăn của
Vân gia truyền đi.
Không cần cầu kỳ gì cả, hai huynh đệ một chậu
móng lợn, toàn là móng trước, dù sao vì kích thích sữa cho Tân Nguyệt,
Vân gia đã chuẩn bị cả xe móng giò. Mỗi người một bầu rượu, tu luôn
không cần chén, để xua đi thương tâm, đành đem bi phẫn trút vào ăn uống.
Hai tên ngốc đều không muốn nói chuyện, cầm móng gió ăn như điên, như hai con dã thú đang ngấu nghiến con mồi của mình.
Ăn một lúc, Lý Thừa Càn ủ rũ ném nửa cái móng giò vào chậu, nói:
- Diệp Tử, đám lão già đó khó chơi như vậy, ngươi nói xem cha ta làm sao
chế ngự được bọn họ, trước mặt bọn họ, ta căn bản không là gì.
- Ngươi biết vì sao ta không hay tới Trường An rồi chứ?
Vân Diệp cũng bỏ móng giò xuống, nhấc bầu rượu lên tu một ngụm dài mới nói:
- Vì sao, ta luôn lấy làm lạ, nhà của ngươi ở phường Hưng Hóa đẹp như vậy mà ngươi cứ để trống, vì sao?
- Nguyên nhân là vì yêu ma quỷ quái trong thành Trường An quá nhiều, ta
chịu không nổi. Nếu như không tránh xa, hiện giờ, ha ha ha, chắc xương
bị đem đi đánh trống mà không biết gì. Cha ngươi là người ta rất sợ, gặp ông ấy là ta không được sống yên lành, mẹ ngươi là người ta sợ nhất,
gặp bà ấy ta không thể từ chối được yêu cầu của bà ấy, hơn nữa bất kể đó là yêu cầu hợp lý hay không.
- Còn những người khác ta có thể
đấu lại vài ba chiêu. Ngươi không thấy ta luôn báo thù à? Hết cách, báo
thù tức là đã bị người ta hại rồi mới phải báo thù. Cho nên ngươi không
phải lo cho cha ngươi, ông ấy mới là nhân vật lợi hại thực sự, người có
bản lĩnh chơi ưng, không có bản lĩnh thì chơi chim sẻ. Hai chúng ta cùng lắm là chơi được cú mèo, còn cha ngươi, đó là nhân vật chơi cả hổ, trái ý ông ta không có ích lợi gì hết.
Đám lão soái người nào người
nấy miệng xuýt xoa, xỉa răng vác cái bụng no kễnh nói nói cười cười
chuẩn bị đi, vân Diệp cắn răng nặn ra nụ cười tiễn chân.
- Món ăn của Vân gia không, mỗi tội cho ớt nhiều quá, có điều vừa vặn hợp khẩu
vị của lão phu, mai mang cho nhà lão phu một xe ớt, ít tuổi chẳng biết
lễ số gì cả, đợi trưởng bối đòi mới cho, không đứa nào hiếu thuận.
- Tiểu tử, nể mặt hôm nay ngươi có con nên tha cho ngươi, đó là thể diện
của tiểu chất tử mới ra đời của lão phu. Suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc về
sau phải làm thế nào, có đồ tốt đừng có giấu, cứ giữ lại đòn sát thủ làm gì, chỉ cần đám lão phu sống ngày nào sẽ không để Vân gia suy sụp.
- Tiểu tử, không việc gì làm thì gây giống nhiều một chút, cưới thêm vài
lão bà đi. Nhà ta tôn nữ cả đống, đều đợi gả cho Vân gia, nhìn trúng đứa nào thì lên tiếng, đưa lễ tới, hôm sau sai người khiêng qua cửa luôn,
người nhà ta nổi tiếng giỏi sinh nở.
Mỗi lão soái lúc bỏ đi đều
lảm nhảm cả một đống, dù sao cuối cùng khi đến Lão Ngưu đi ra mà Vân
Diệp muốn cưới lão bà thì nhét đầy hậu viện rồi, còn thu được một đống
yêu cầu, đòi đầu bếp, mặt dày hơn còn đòi cùng Vân gia mở nhà hàng.
- Tiểu tử, lần này ủy khuất ngươi rồi, có điều bị Lý Tịnh dày công bày kế cũng là một sự vinh quang, giờ bọn ta vào cung thương nghị với bệ hạ
chuyện tiến đánh Tây Vực, ngươi chuẩn bị sẵn sàng được gọi đi. Đều là
thịt trên người, tướng sĩ tổn thất, ngươi cũng thương tâm đúng không,
thế nên đừng bất mãn, đợi đả thông Tây Vực rồi phải xem thủ đoạn của tên tiểu tử ngươi, làm sao vét sạch quốc khố của bọn chúng, đó mới là nơi
ngươi thể hiện thủ đoạn cao minh, bọn lão phu tối đa chỉ là người mở
đường.
Lão Ngưu lo Vân Diệp bất mãn, ở lại khai thông tư tưởng cho y.
- Ngưu bá bá, thứ này mới vẽ xong, vốn chuẩn bị hiến cho bệ hạ, vì đại
quân tây chinh, không ngờ bị Lý soái bẫy, lần sau phải để tâm hơn mới
được. Con của Kiến Hổ chắc là sẽ sinh trong vài ngày tới, thứ này tiểu
chất chuẩn bị đầy đủ, đợi sản phụ thể lực không đủ thì pha nước uống
vào, sẽ bổ sung thêm tinh lực.
Đối với người như Ngưu Kiến Hổ, Vân
Diệp không giận được, đôi khi người nhân cách cao thượng đúng là làm
người ta sinh ra lòng tin mù quáng, tình cảm này xuất phát từ nội tâm,
không bị lý trí sai khiến.
Ngưu Tiến Đạt nhận lấy cái bình sứ, vỗ bả vai Vân Diệp:
- Ngươi là đứa bé ngoan, trước giờ luôn là thế, tránh triều đường xa ra,
đừng lún vào, đứng bên bờ làm người sạch sẽ thôi, lão phu thích thấy
ngươi sạch sẽ.
Đại đội nhân mã đi rồi, mùa đông trời hanh đường
bụi, nếu như chuyện thuận lợi, khi cỏ xanh nảy mầm là lúc bụi đất này
kéo về phía tây, cho tới điểm cuối cùng.
Bị lừa cũng không nên
nghĩ nhiều, đó là sự khiêu chiến quang minh chính đại của Lý Tịnh, tranh đấu giữa đại nhân vật với nhau đã sớm vượt qua tầng cấp quyền cước, đấu trí mới là chính.
Bại dưới tay Lý Tịnh không phải chuyện mất
mặt, Lão Ngưu nói không sai, đây là chuyện hay, trên đời thứ đáng để Lý
Tịnh dùng trí tuệ mới có thể lấy được không nhiều, chỉ là làm kẻ ngu bị
lừa trong câu chuyện không làm người ta thoải mái được.
Từ xa
định hét lên lần sau phân thắng bại, lại không dám, Lão Tiền ở bên cạnh
thò cổ ra, mặt đầy hâm mộ và sùng bái tiễn đám lão tặc.
- Lão Tiền, ngươi đi chuẩn bị xe ngựa, thái tử uống nhiều quá, giờ lại thành thân rồi, phải về Đông cung.
Lão Tiền vội quát bảo phó dịch chuẩn bị lắp xe ngựa, đưa thái tử về.
Thái tử Đại Đường thuần phác lương thiện lần đầu tiên gặp phải kẻ lừa gạt,
còn bại hoàn toàn, điều này làm thiếu niên chưa tròn mười tám tuổi bị đả kích nặng nề, trước kia luôn tự cho mình tài giỏi, giờ bị hiện thực
đánh vỡ tan tành, may có Vân Diệp đỡ cho, mới làm tâm linh yếu ớt của
hắn có chút an ủi.
Hiện giờ hắn không cần cái ổ yên bình, mà là
đặt lên đầu sóng rèn luyện, nhiều lần bị đả kích sẽ cùng Vân Diệp trở
nên thông minh hơn, đây là chuyện tốt, không phải chuyện xấu.
Muốn trở nên trưởng thành, trước tiên phải biết tự hạn chế bản thân, mỗi
ngày về nhà ngủ, dù uống say chăng nữa, mặc dù chỉ là chi tiết nhỏ,
nhưng khiến bản thân quyến luyến với nhà hơn, quyến luyến thì sẽ không
hứng thú với thứ lung tung bên ngoài. Muốn làm quốc quân tốt, trước tiên làm từ trong nhà, tình cảm mới là thứ vũ khí mạnh nhất của quân thủ
thành.
Lý Đường chém giết quá nhiều, hoàng vị của Lý Nhị bị tranh cãi lớn, không phải ngươi là hoàng đế tốt thì chuyện xấu ngươi làm được xóa bỏ, ảnh hưởng này rất sâu xa, trên lịch sử tranh đoạt hoàng vị thời Lý Đường luôn đẫm máu, từ đó đủ biết Lý Nhị tạo ra tiền lệ xấu cỡ nào.
Lý Thừa Càn bị khiêng lên xe ngựa, thị vệ trưởng tín nhiệm nhất của hắn
đích thân đánh xe, sau khi tạ ơn Vân Diệp, liền về Trường An.
Vân gia trang tử yên tĩnh hơn rất nhiều, ngay cả những nhà buôn bán trên
đường cũng ngừng chào khách, nếu như có ai đó lớn tiếng nói vài câu thôi sẽ gặp phải những ánh mắt căm ghét của mọi người.
Thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia đang ngủ, nếu kinh động tới tiểu thiếu gia, làm tiểu
thiếu gia khóc, chẳng phải vô tình làm kẻ ác.
Vân phủ rất lớn,
cho dù giọng của ngươi có lớn tới đâu, âm thanh truyền đi năm trăm mét
cũng chẳng còn mấy động tĩnh nữa, cho nên Vân Diệp thà cho rằng hành vi
này với Vân gia là một sự tôn kính, không muốn nghĩ rằng đó là một sự sợ hãi.
Lão nhân cao tuổi nhất của trang ngồi trên ghế trong phòng khách Vân
gia, dưới chân có một giỏ trứng gà nhuộm đỏ rất đều đặn, trước mặt lão
nãi nãi có ít vỏ trứng gà, bà đã ăn một quả trong đó.
- Trứng gà
trong trang ta đúng là đủ chất béo, cắn một cái ra xem, lòng đỏ như vàng vậy, trứng trong thành Trường An chẳng ăn nổi, lòng đỏ trắng bệch, tôn
tử mua về một ít, đều không ăn.
Lão nãi nãi tươi cười nói chuyện
thường ngày với ông cụ da nhăn nheo, nông gia thích nhất nghe nói thứ
của mình tốt hơn nhà người khác, nghe lão nãi nãi khen, cười toét miệng.
- Lão phu nhân quá khen rồi, gà trong trang chúng ta đều ăn sâu và đồ mặn lớn lên, không như đám gà trong thành Trường An phải kiếm ăn trong đất, bữa đói bữa no làm sao bằng được. Thiếu phu nhân chuyến này thêm nhân
đinh cho phủ, đây là đại hỉ sự, nông gia không có cái gì hay, chỉ có một giỏ trứng gà cho thiếu phu nhân bồi bổ, để nuôi tiểu công tử thật tráng kiện, trang tử chúng ta đều mong Vân gia công hầu lưu truyền vạn đời,
như thế trang hộ cũng có được cuộc sống tốt đẹp theo.
Hiện giờ
khen lão nãi nãi không bằng khen tiểu trọng tôn mới ra đời của bà, chỉ
cần nói tới tiểu trọng tôn, bà cười như phật Di Lặc vậy, lễ vật nông gia tuy nhỏ, nhưng tình cảm lại lớn.
Vào phòng khách, thi lễ với ông cụ, người ta là trưởng bối, không thể thất lễ.
- Hách gia, số trứng gà này to như nhau, thật hiếm có, không phải lão nhân gia chọn từng quả một đấy chứ.
Vân Diệp lấy từ trong giỏ ra một quả, đập vào bàn, bóc vỏ cắn một miếng, gật gù.
Hách lão đầu cười càng vui vẻ:
- Hầu gia, ngài cả ngày sơn hào hải vị mà cũng thích ăn trứng gà nhà lão
à? Trong trang giờ cuộc sống khá rồi, trước kia tay hứng đít gà đợi
trứng rơi ra, khi không còn gạo hận không thể cho tay vào móc. Hiện giờ
tốt rồi, trẻ con trong nhà khi thèm cũng được ăn vài quả, trong nhà nuôi nhiều gà, hai ngày là có một giỏi, cái Tiện Nghi phường trong thành còn chuyên môn hai ngày tới nhà thu mua một chuyến, chỉ là cuối tháng mới
trả tiền, làm trong lòng người ta không thoải mái.
- Hác gia,
suốt ngày cá thịt cũng dễ làm hại dạ dày, ta chỉ mong về nhà uống một
bát cháo nhỏ, cháo gạo vào bụng, thư thái khỏi phải nói. Giờ thấy rượu
thịt là buốn nôn, nhưng tửu yến không ngừng, bệ hạ ban yến, ai dám không đi chứ.
Vân Diệp đang khoác lác, nhưng các hương thân lại thích
khoác lác như vậy, nói ra là vinh quang, hầu gia nhà mình thường xuyên
được hoàng thượng ban yến, đó là vinh quang của cả trang, nếu như theo
hầu gia mà chẳng ai mời tiệc thì mình cũng mất mặt. Trong mắt bọn họ,
hầu gia phải nên rượu chè chơi bời, thê thiếp thành bầy, được người ta
hầu hạ. Hoàng đế dùng toàn đồ bằng vàng, hoàng hậu ngày ngày ăn bánh
hành, đó là cuộc sống xa xỉ nhất trong mắt bọn họ.
Lão Tiền xách giỏ trứng gà đi, sau đó cho vào giỏ đủ các loại bánh ngọt, nói là để trẻ con trong nhà nếm thử.
Vân Diệp đoán đợi bọn nhỏ ăn được ăn thì lúc đó hoặc là bánh đã cứng như
đá, hoặc là thiu rồi, nếu không đừng hòng được ăn. Bánh của trang chủ
cho mà, đặt đó là vinh dự.
Các hương thân nối nhau tới Vân gia
chúc mừng không ngớt, vừa rồi thấy trong phủ toàn là quý nhân cho nên
không dám tới, giờ không sao, đều là người trong trang. Có thương cổ
định trà trộn vào, đều bị bọn họ đuổi đi, tiểu công tử ra đời, thương cổ mò tới làm gì, lời vừa ra khỏi miệng mặt Hà Thiệu tối lại, hắn là một
trong số thương cổ nổi danh nhất Trường An.
Lễ vật đều là bánh bao, thịt khô, trứng sống, nhà nào giàu có một chút thì một con dê là đủ ngạo nghễ nhìn mọi người rồi.
Lễ vật tuy không quý trọng, nhưng nụ cười thì chân thành, lễ vật như thế
này Vân Diệp chưa bao giờ chê nhiều, thấy ngon miệng là ăn ngay, khen
mấy câu làm các trang hộ sướng mãi.
Khi tới tay không, khi về đầy ắp, Lão Tiền đã chuẩn bị vô vàn đồ ăn, kẹo đường, ai tới cũng có, còn
dặn đi dặn lại các hương thân khi tiểu thiếu gia một trăm ngày thì tới
phủ uống rượu, cả nhà phải tới, không ai được thiếu.
Địa chủ và điền hộ lại sống với nhau có tình có nghĩa như thế, ai nói ai bóc lột ai chứ?
Vân Diệp hiện giờ sớm đã thành một thành viên của đại gia đình xã hội phong kiến ấm áp này rồi, đắc ý ngồi trên cao, bóc lột bọn họ cũng chưa bao
giờ mềm lòng, nhìn trang hộ đẩy từng xe lương thực vào kho nhà mình,
lòng hạnh phúc khiến toàn thân lâng lâng.
Tân Nguyệt dậy rồi, bế
con cho bú, Na Mộ Nhật ở bên chảy nước miếng, bộ dạng như thèm bú lắm,
thấy Vân Diệp cười với mình, lập tức thẹn đỏ mặt chui đầu vào không thò
ra nữa.
Tân Nguyệt sinh con song trở nên hào phóng hơn nhiều,
trước kia muốn nhìn ngực nàng tốn bao nhiêu công sức, lúc phu thê ân ái
dù rất lớn mật cũng không cho y nhìn, giờ cho con bú trước mặt hai người mà chẳng có cảm giác ngượng ngùng gì.
Phụ nhân nhà người ta
thường sinh con xong hai ba ngày mới có sữa, Tân Nguyệt rất kiêu ngạo,
nàng sinh con xong là có sữa, hơn nữa cố chấp từ chối trong nhà mời nhũ
nương, nàng nói còn nàng bú sữa của nàng, tìm người không liên quan làm
gì.
Cả phòng đầy mùi sữa chua chua, nàng như không ngửi thấy, trong mắt chỉ có đứa con bé bỏng của mình.
Vân Diệp lòng tràn ngập hạnh phúc nhìn hai mẹ con, cầu trời thời gian tới đừng xảy ra chuyện gì để hưởng thụ hạnh phúc này.
Nhưng ông trời không nghe lời khẩn cầu của y, hoặc ông ta nghe thấy nhưng cố ý làm ngược lại cho bõ ghét.
Bất kể Vân Diệp dự phòng thế nào, thư viện rốt cuộc vẫn xảy ra chuyện, từ
xưa tới này dân không đấu với quan, nghèo không đầu với giàu, mấy tên
điên trong thư viện vẫn cứ đi lên con đường đó, Mã Chu chấp bút, mấy
người dưới tình huống không được thư viện ủng hộ, dâng vạn ngôn thư.
Trong văn chương kể ra nguyên nhân sụp đổ của các triều đại, cuối cùng bỏ đi
các nguyên nhân khác, tìm ra nguyên nhân căn bản thất, đó chính là phân
phối đất đai không đều, hoàng gia cùng với hào môn, phú hộ, địa chủ với
một thành nhân khẩu lại chiếm chín thành đất đai. Bọn họ cho rằng hào
mộn thôn tính đất đai vô tội vạ là nguyên nhân căn bản khiến vương triều sụp đổ.
Đại Đường hiện giờ đất đai nhiều, nhân khẩu ít còn cứu
vãn được, nếu như đợi năm mươi năm sau thì muộn rồi, nhân khẩu sinh sôi
nảy nở, đất đai không đủ phân phối, khi đó ra tay đã muộn, kiến nghị
hoàng gia không thể phân phong đất đai cho hoàng tộc, phân đất cho huân
quý cũng phải hạn chế. Quan trọng nhất là tất cả đất đai đều phải nộp
thuế, không thể càng nghèo khó thì càng nộp thuế nhiều, đó là điều không công bằng, nhà giàu có thì phải gánh trách nhiệm nên có.
Trong bài văn còn cường liệt chỉ trích lao dịch bất công, phê phán nát bét chế độ tô dung mà Lý Nhị lấy làm kiêu ngạo.
Nói Lý Nhị cũng đành đi, ông ta tự xưng minh quân, xưa nay rất thoải mái
với dư luận dân gian, nhưng ngàn vạn lần không nên thêm vào cuối bài một câu " đầy kho chuột bọ mừng".
Thế này thì chọc vào tổ ong vò vẽ
rồi, thế này chẳng khác nào nói trên đời chẳng có ai tốt đẹp, chỉ cần
làm quan đều là chuột bọ, đều đỏ mắt đợi thịnh thế tới chuẩn bị kiếm một mẻ lớn.
Mấy chục người ngồi trước cửa hoàng thành, toàn bộ y bào thiên thanh, trang phục sĩ tử, luôn miệng đọc đi đọc lại ( điền phú
luận), vẻ mặt trang trọng.
Bao nhiêu triều đại chưa bao giờ xảy
ra loại chuyện này, sĩ tử là trụ cột của triều đình lại nói cho thỏa
những lời kịch liệt như vậy.