Đường Chuyên

Chương 7: Q.22 - Chương 7: Tinh Tinh Hạp




Vân Diệp nhận tin từ trên khí cầu truyền xuống, lính gác báo cáo đội ngũ của Chu Trọng đã vào núi, đoạn đường này vô cùng khó đi, chỗ hẹp nhất chỉ cho hai ngựa đi ngang hàng, chỉ cần qua được địa hình hiểm trở này, Vân Diệp không tin du kỵ Thổ Phồn có thể ngăn được một nỏ doanh trang bị đầy đủ.

Lửa rừng rực hòa tan tuyết trên núi, nước đục ngầu chảy vào trong lửa mạnh, dầu hỏa chưa cháy hết liền như con răn lửa chạy lung tung khắp nơi, doanh trại hùng vĩ của người Thổ Phồn đã bị ngọn lửa nuốt chừng, hai nghìn người Thổ Phồn chưa kịp bắn một mũi tên nào đã thành tro bụi.

Người Thổ Phồ nhìn thấy thành lạc đà lập tức lựa chọn cố thủ, Lý Tịnh ba lần tấn công không hạ được cái đinh cắm vào bình nguyên này, nên tướng lĩnh Thổ Phồn tự tin cho rằng, mình chống lại được Lý Tịnh cũng chống lại được Vân Diệp.

Sai lầm đó đã tạo thành kết quả hiện này.

Lộc Đông Tan ở Tinh Tinh Hạp nhìn thấy rõ ràng lửa cháy ở Tích Thạch Sơn, khi khí cầu xuất hiện, ông ta biết Vân Diệp đã tới, chỉ không biết vì sao Vân Diệp tới đây tấn công mình, là thống soái ưu tú, ông ta ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Tinh Tinh Hạp luôn là nơi binh gia ắt phải giành lấy, một bên là núi, một bên là sông, núi không cao, nước không sâu, xuyên qua Tinh Tinh Hạp là vào được Tây Vực rồi, là hành lang duy nhất từ Hà Tây vào Tân Cương.

Thổ Phồn muốn xuất binh, hướng đông có thể trực tiếp công kích Sa Châu, hướng tây có thể tới thẳng Quy Tư, có thể nói, chỉ cần giữ được Tinh Tinh Hạp có thể bóp chết yết hầu khống chế Tây Vực của Đại Đường, chiếm cứ ưu thế chiến lược.

Vân Diệp nổi danh phóng hỏa, nên Lộc Đông Tán sớm điều chỉnh Tích Thạch Sơn, chặt hết toàn bộ cây cỏ vốn không nhiều trên núi, không ngờ vẫn không tránh được hỏa hoạn.

- Thành lạc đà không thể tiến vào Tinh Tinh Hạp.

Lý Tịnh ngồi trong đại trướng của Vân Diệp mệt mỏi nói:

- Không định vào, chỉ định giữ chân Lộc Đông Tán mười ngày, ta cũng không định xen vào chiến khu của ngài, chẳng qua vì để Trình bá bá được ăn một bữa no, cho nên mới mạo hiểm.

Vân Diệp cũng lộ vẻ mệt mỏi, uể oải nói:

- Có biết Tích Thạch Sơn là chỗ ta chuyên môn để lại cho Lộc Đông Tán không? Chỉ cần nơi đó còn có người phòng thủ, hắn sẽ không tùy tiện bỏ đi, ta luôn muốn cùng Lộc Đông Tán đại chiến một trận ở Tích Thạch Sơn, chứ không phải ở Tinh Tinh Hạp, ngươi làm hỏng kế hoạch của ta.

- Con người nóng nảy thì ít nghĩ, ít nghĩ thì khó tranh khỏi sai sót, ta tuổi trẻ nóng tính, không có sự vững vàng như ngài, thịt được hai nghìn người với ta đã là đại thắng.

Lý Tịnh cầm lấy bội kiếm rời lều, một lúc sau lại đi vào hỏi:

- Ngươi đã có cả đống phiền toái rồi, kiêu căng ngọa ngược, vượt cảnh tác chiến, đồ sát tù binh, bức tử thân vương, điều nào cũng đủ cho ngươi khốn đốn, vì sao lại còn muốn thêm cái tội không lệnh đã làm? Ngươi luôn là một người thông minh, không thể không biết quan văn khắp Trường An đang đợi đối phó với ngươi, ta nghe nói ngự sử ngôn quan ngày ngày giấu tấu chương trong ống tay áo, chỉ cần phát hiện có thời cơ thích hợp là tấu lên. Mặc dù bệ hạ luôn bảo hộ ngươi, nhưng bản thân ngươi không biết tự kiềm bớt lại à?

Vân Diệp nâng chén trà mời Lý Tịnh:

- Nếu ta kiềm bớt lại, nếu ta hối lỗi, ngài cho rằng đám ngôn quan sẽ tha cho ta sao? Số tội này chưa tới mức để bệ hạ chặt đầu ta phải không? Chỉ cần không chặt đầu thì không phải chuyện lớn.

- Ngươi đúng là không thích hợp thống lĩnh đại quân, một chủ soái hợp cách phải tàn nhẫn với cả kẻ địch lẫn bàn thân, ngươi không làm được, cho nên lão phu nói ngươi không hợp cách, ngươi có thể dẫn đại quân tung hoành vạn dặm bách chiến bách thắng là trời cao phù hộ rồi.

- Lão phu đã dâng tấu tiến cử với bệ hạ rồi, ngươi không thích hợp cầm binh, nhưng là nhân tuyển binh bộ thượng thư tốt nhất. Lần này ngươi tấn công Tích Thạch Sơn và Tinh Tinh Hạp là được lão phu mời, ta thiếu công cụ đánh thành nên mời ngươi tham chiến, nhớ kỹ, người khác hỏi ngươi cứ nói thế.

Vân Diệp im lặng nhìn bóng lưng Lý Tịnh biến mất ở sa mạc, lệnh:

- Lấy toàn bộ dầu hỏa và thuốc nổ còn lại của chúng ta, khí cầu thả thừng tối đa, thành lạc đà tiến tới khi không thể tiến lên được nữa thì thôi, nếu Tinh Tinh Hạp thực sự không thể công phá, ta cũng muốn đốt một ngọn lửa chưa từng có trên đời ở nơi này.

Từ khi thành lạc đà xuất hiện Lộc Đông Tán liền không rời khỏi chòi gác, suốt hai canh giờ ông tha theo dõi gắt gao xem bảo lũy vô địch này vận hành thế nào. Lần trước trong gió cát sa mạc không nhìn kỹ, lần này ở trên cao, mọi thứ đều nhìn rất rõ ràng.

Thành lạc đà đột nhiên hoạt động, như tấm gỗ ghép hình vuông biến thành hình sợi dài, thế trận của nó vẫn vững trãi, nhìn hình dáng thì nó định tiến vào Tinh Tinh Hạp.

Lộc Đông Tán không phải người cố chấp, ngược lại ông ta rất cởi mở, thích tiếp nhận thứ mới mẻ, ba lần tới Đại Đường cầu thân cho Tùng Tán Cán Bố, thực ra là để tiếp nhận các loại công nghệ mới, thậm chí ông ta mơ tưởng hoàng đế cho các loại thợ làm hồi môn của công chúa, đáng tiếc là cái quốc gia đó không cho ông ta chút tôn kính nào.

Ông ta mua rất nhiều sách vở, bất kể lạo sách vở gì, ông ta coi đó là thu hoạch lớn nhất.

Từ khi Vân Diệp dùng dầu hỏa, Lộc Đông Tán cũng nghiên cứu dầu hỏa, nhiều phen lẻn vào quân doanh ở bên Bá Hà nhìn trộm, không tiếc tiền thông qua nhiều con đường mua một bộ trang bị luyện dầu, mua được rồi nhưng không mang đi được, quan ải kiểm tra rất đáng ghét.

Đó là những tiếc nuối không thể bù đắp được, nếu mình cũng có thể luyện dầu hỏa, Tinh Tinh Hạp sẽ là chỗ chôn thây của thành lạc đà.

Khí cầu đã bay lên, chỉ có năm cái, số còn lại đâu cả rồi? Trong đầu Lộc Đông Tán chợt nảy ra một nghi vấn.

Nỏ tám trâu trên thành lạc đà đang điều chỉnh góc độ phát xạ, tên đã lắp lên, sẵn sàng xạ kích bất kỳ lúc nào.

Vân Diệp không đinh vào Tinh Tinh Hạp, không định đoạt nó, y chỉ muốn lập uy, tranh thủ thời gian cho Chu Trọng.

Người khác đều lấy đội quân nhỏ yểm hộ đại quân, ai ngờ Vân Diệp hùng hổ tiến tới chỉ làm trò, tướng soái khắp thiên hạ không ai có thể phân tâm làm việc khác trước sự tấn công của Vân Diệp.

Nỏ tiễn của thành lạc đà không bỏ qua cho bất kỳ ngóc nhách khả nghi nào, chỗ mai phục Lộc Đông Tán chuẩn bị trước, bị thuốc nổ đả kích liền biến trở lại nguyên hình.

Đường đi càng lúc càng hẹp, sau khi vào Tinh Tinh Hạp được năm dặm, thành lạc đà ngừng tiến lên, cả hàng binh sỉ nâng tù và thổi tiếng dài thê lương, nỏ tám trâu giữa thành đẩy hết lên trên, tất cả máy ném đá đều chuẩn bị sẵn sàng.

Lộc Đông Tán không tin Vân Diệp có thể làm được gì, quân đội mình đã lui lại hai dặm, đó không phải chỗ thành lạc đà có thể tiến vào, Vân Diệp muốn chiếm Tinh Tinh Hạp phải tiến hành một cuộc chiến đao thương bình thường với mình, không phải dựa vào vũ khí diễu võ dương oai.

Phùn phụt, nỏ tiễn bay lên che lấp ánh mặt trời, dầu hỏa đã bùng cháy, dệt thành tấm lưới khổng lồ, cùng lúc đó thùng dầu hỏa treo ở khinh khí cầu cũng rơi xuống, không khí sặc mùi dầu hỏa, chớp mắt không khí cũng bắt đầu bốc cháy, nhìn bốn phía, khắp nơi là ngọn lửa tàn phá.

- Lui quân!

Vân Diệp hạ lệnh đơn giản nhất, bão lửa lần này ít nhất có thể cháy ba ngày.

Lộc Đông Tán xua tay gạt màn khói đen trước mắt, ông ta hồ đồ rồi, Vân Diệp làm thế chỉ có thể ngăn mình tiến quân, chẳng có mấy sức sát thương, chẳng phải uổng công vô ích?

Rất nhanh ông ta hiểu ra, nhìn binh sĩ ôm cổ họng thở khó nhọc, liền biết lửa chỉ là sản phẩm phụ, trong khói có độc.

- Hèn hạ! Vô sỉ!

Lộc Đông Tán lấy khăn nhúng nước bịt ngoài mũi, chửi Vân Diệp hai câu rồi hạ lệnh rút lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.