An Hồn thành là kiến trúc huy hoàng nhất trên đảo, dù kém phồn
hoa hơn Trung Nguyên nhiều, nhưng với vùng đất này đã là bậc nhất.
Người Đường chủ yếu vẫn là hải thương, bọn họ ở tòa thành lớn này trao đổi
hàng hóa cho nhau, Hầu Kiệt nhìn thuyền bè đông đúc trong tân cảng khẩu
thì biết, nơi này nhất định có thám tử hoàng đế phái tới, hắn cũng không có ý giấu giếm việc An Hồn thành muốn giao dịch với đại lục, căn bản là không cách nào thoát được cặp mắt chim ưng của hoàng đế.
Hoàng
đế cũng biết thế lực của Đại Đường không thể với tới nơi này, cho nên
trên biển có được một tòa thành lấy Đại Đường làm chủ thể đã khiến hắn
thỏa mãn, chờ khi thời cơ chín muồi, hắn chỉ cần phái ra mấy tên quan
lại là có thể nắm tòa thành trì này trong tay. Nhưng hắn lại không biết
huân quý đã thành hiệp ước, quan lại An Hồn thành chỉ có thể là tử đệ
huân quý, không có bất cứ cơ hội cho người ngoài.
An Hồn, An Hồn, không chỉ an ổn những hải thương kinh hồn kia, mà còn phải trấn an
những thứ ở Trường An, là hồn phách của những huân quý đấu tranh thất
bại ở Đại Đường, có An Hồn, bọn họ không còn lo tới tình huống phu chết
thê nữ làm nô bi thảm nữa.
Hầu Kiệt nhìn Hầu Hổ trên giường gãi
đầu liên tục, thư viện dạy hắn hầu hết kĩ năng sống, duy chỉ không dạy
hắn cách trấn an đệ đệ tuổi nhỏ. Một thiếu niên 12 tuổi không thể thích
ứng kịp với biến hóa rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Nhìn đệ đệ gầy
yếu mặt đỏ ửng, luôn miệng gọi mẹ khiến hắn rất khó tiếp nhận.
Nam nhân Hầu gia đều là thiết hán tử, những lời này nói thì dễ, làm được
rất khó. Hầu Kiệt cho rằng hắn và Hầu Anh chắc chắn làm được, nhưng bắt
một thiếu niên được chiều từ bé làm như vậy quả khổ sở vô cùng.
Hắn và Hầu Anh đều được thư viện ma quỷ kia rèn luyện, bất kể phú quý hay
gian khổ cũng thích ứng được, nhất là hắn từng ở trong Hãn Sơn, chịu khổ chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng tiểu Hổ từ nhỏ được di nương nuông chiều, chưa từng chịu khổ, giờ tới nơi khỉ ho này, chịu được tới giờ đã là phúc ấm
tổ tiên ban cho.
Có tiếng ngọc bội vang lên, một nữ tử trang phục lộng lẫy xuất hiện. Nàng vốn ngồi trong phòng đợi tân lang, đã canh ba
tân lang vẫn chưa đến, nàng có chút tủi thân, nàng biết mình dù về thân
phận hay dung mạo cũng không xứng với trưởng tử của Trần Quốc công ngày
trước, Hầu gia dù sa sút nhưng vẫn không ai dám khinh thường, huống chi
nam tử anh vũ này đã đánh được một mảnh cương vực thật to ở hải ngoại.
Nàng rất thông minh, thậm chí từ miệng di nương Hầu gia lắm mồm nàng còn
biết trượng phu trước kia yêu một đóa mẫu đơn kiêu ngạo nhất thành
Trường An. Dù giờ trong gương nàng một thân trang hoàng lộng lẫy, còn to son vẽ phấn, nhưng cũng không thể nào che giấu được màu da đen đúa, đây là hậu quả việc nhà nàng bị đày tới Lĩnh Nam.
Nàng đang nghĩ
trượng phu đang mượn rượu giải sầu, hoặc đang hoài niệm tình nhân ngày
trước. Nàng cắn răng rời khỏi phòng tân hôn đi tìm trượng phu, lại thấy
hắn đang tự tay chăm sóc đệ đệ, điều này khiến nàng lập tức vui vẻ, thì
ra không phải hắn nhớ tới người nào, mà đang chăm sóc đệ đệ.
-
Phu nhân đến rồi à, tiểu Hổ tối nay uống nhiều rượu nho, toàn thân đổ mồ hôi, nàng xem giúp ta chút, ta không quen việc này lắm.
Thấy Phượng Nương tới, Hầu Kiệt như trút được gánh nặng.
- Phu quân, tình hình tiểu Hổ không cần vội. Lĩnh Nam đã nóng, nơi này
còn nóng hơn. Rượu nho thêm đá tiểu Hổ lại uống hơi nhiều, tỳ vị đệ ấy
yếu, chảy mồ hôi là chuyện thường, chỉ cần tránh gió là được, sáng mai
sẽ khỏe thôi.
Phượng Nương cúi người nhận lấy khăn lông từ tay Hầu Kiệt, nhẹ nhàng lau mồ hôi giúp tiểu Hổ, động tác vô cùng thành thục.
Đêm tân hôn của hai người dành để chăm sóc đệ đệ, thấy tiểu Hổ cuối cùng
cũng ngủ, Hầu Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm. Hầu Kiệt rót hai ly rượu nho,
đưa cho Phượng Nương một ly nói:
- Chúng ta phụ mất ngày tốt, xin lỗi, sau này sẽ bù lại. Nếu như ở Trường An, hôn lễ chúng ta sẽ náo nhiệt hơn thế này gấp trăm lần, cũng vinh dự gấp trăm lần, đáng tiếc hào quang năm xưa không thể nhắc lại.
Hầu Kiệt nâng ly cụng với Phượng Nương rồi uống cạn. Phượng Nương ngơ ngác
nhìn Hầu Kiệt không biết hắn có ý gì. Hầu Kiệt mỉm cười nắm tay Phượng
Nương, nâng ly rượu đầy đến miệng nàng, thấy nàng ho húng hắng thì càng
cười to hơn. Cười một lúc thấy Phượng Nương đã hồng cả mặt mới ngừng
cười nói:
- Đây là lễ chạm ly, trong thư viện rất thịnh hành,
nàng chưa ở Trường An nên không biết, sau này có thời gian ta sẽ chỉ cho nàng. Ta đã không còn cơ hội về Trường An nữa, nhưng nàng có, chút sản
nghiệp của Hầu gia ta ở Trường An đều trong tay thúc bá huynh đệ, nàng
còn phải về tiếp nhận. Giao thiệp với bọn họ không tránh được những thứ
này, giờ biết trước cũng tốt.
Phượng Nương hai mắt mở to, một nhà phạm vào đại tội mưu phản bị tịch biên gia sản sao lại còn sản nghiệp?
Những thúc bá huynh đệ kia chẳng lẽ không nhân cơ hội nuốt mất sao?
Hầu Kiệt thấy Phượng Nương giật mình liền hiểu ý nàng, ngồi bên khung cửa sổ nhìn trăng sáng trên biển nói:
- Tao ngộ của Hầu gia và nhà nàng khác nhau, những thúc bá huynh đệ kia
đều là chí giao của phụ thân, tài sản nhà nàng bị người khác nuốt mất,
Hầu gia thì không, bọn họ còn chưa thiếu tiền, cho nên sản nghiệp Hầu
gia nhất định thật tốt, kể cả hoa hồng cũng không thiếu một văn. Chỉ cần nàng tới, bọn họ lập tức sẽ tính rõ ràng cho nàng, so với gốc chắc chắn sẽ nhiều hơn.
Trăng ngoài cửa sổ loang loáng, Hầu Kiệt bỗng
nhiên hứng thú ôm lấy eo thon Phượng Nương, ôm nàng dựa vào người cùng
ngắm trăng bên cửa sổ. Phượng Nương theo bản năng định kêu to, chợt nhớ
tiểu Hổ vừa mới ngủ thì liền bưng miệng. Nàng cảm nhận hơi ấm của Hầu
Kiệt, toàn thân bắt đầu trở nên mềm yếu.
Ôm người yêu cùng ngắm
trăng sáng, đây là mộng tưởng bấy lâu của Hầu Kiệt, tiên tử đó giờ đã
không thuộc về hắn, vậy thì không ngại quên đi để ôm nữ nhân của mình
thưởng nguyệt, cảm giác cũng không tệ.
Có lẽ chỉ có Hằng Nga trên nguyệt cung mới biết Hầu Kiệt hắn nghĩ gì.
**********
Mỗi khi trăng tròn, tâm người ta thường như thủy triều mênh mông không
nghỉ, Cao Sơn Dương Tử vứt phăng quần áo lên boong thuyền, trần truồng
đắm chìm dưới ánh trăng. Ánh trăng bàng bạc chiếu lên làn da trơn bóng
của nàng khiến nàng giống như một pho tượng bạch ngọc.
Trong góc
tối, có tiếng thở nặng nề như kéo bễ, có người đang nhìn lén nàng, Cao
Sơn Dương Tử biết nhưng cũng không thèm để ý, lúc này trong lòng nàng
chỉ cảm thấy vô cùng tức giận.
Mười vạn thiết giáp đều bó tay,
Cao Kiến Vũ, Uyên Cái Tô Văn, lúc đầu nàng còn nghĩ bọn họ đều là anh
hùng, bây giờ nhìn lại, ngay cả chó hoang cũng không bằng.
Đại
Đường mạnh, Vân Diệp cũng mạnh, vậy thì sao? Không có Liêu Đông, Cao Ly
có thể chiếm giữ bán đảo, không có bán đảo, Cao Ly có thể chinh chiến
phương xa. Trên thế giới này, cứ có người thì không phải lo không có địa bàn.
Như vậy cũng tốt, nếu những nam nhân kia không nhờ vả được, chi bằng lấy lực lượng của mình dựng Cao Ly quốc. Ta là hoàng hậu Cao
Ly, ta có tư cách này. Đại hải giàu có như vậy, Vân Diệp dốc cả ổ cũng
chỉ chiếm được 72 hải đảo, hẳn đây là cực hạn của y rồi chứ?
Thủy triều không ngừng đẩy thuyền dập dềnh, giống như cuộc sống có thăng có
trầm, Cao Sơn Dương Tử chưa bao giờ tin trên đời này lại có tuyệt cảnh,
binh pháp nói, gặp địch không loạn, gặp tập kích không sợ hãi, thân tử
chiến hạ phong phải tìm sống trong chỗ chết, ấy mới là dũng sĩ.
Cao Sơn Dương Tử nhìn thân thể xinh đẹp của mình, trước kia nàng vô cùng tự hào, nhưng giờ lại lấy làm chán ghét. Lồng ngực vốn nên cứng rắn thì
lại trồi lên hai gò xinh đẹp, bờ mông cần chắc chắn lại như trăng tròn
đầy tháng, cánh tay cần cơ bắp thì lại mềm mại như chồi non.