Cùng cảm khái còn có Khâu Hòa, Giao Châu ít thiếu nhất là lương thực, vị hầu gia trẻ cẩn thận kia không cần giam mình lại, sắp tới mùa thu hoạch, năm sau kho lại chất đống thôi, chẳng lẽ Đại Đường thiếu lương thực tới mức độ đó?
Đây là lần đầu tiên có quân nhân Đại Đường bước lên đất liền Giao Châu, nếu như ta có thể dùng được sức mạnh cường đại đó thì cái họa tâm phúc Lâm Ấp kia chẳng phải diệt dễ như trở bản tay.
Vân Diệp đang chìm trong đống số má không rút ra được, bàn tính bị y gẩy nghe như thiên âm, người khác nghe thấy nói ồn ào, Vân Diệp lại thích âm thanh này, mỗi khi bật một hạt châu, nói lên lại có một đống lương thực vào khoang thuyền.
- Không rảnh gặp Đàm quốc công gì hết, hiện giờ ta hận không thể chia một người làm hai mà sai khiến, có rảnh tốn thời gian với hắn.
- Hầu gia, hắn nói có một nơi người chưa đi, nếu đi, đừng nói lương thực, dù châu báu cũng sẽ chất đầy thuyền của người.Lưu Tiến Bảo liếm môi nói:
Vân Diệp suy nghĩ một lúc, dừng công việc trên tay lại, dựa vào giường mềm nghĩ một lúc nói:- Thứ hắn muốn chẳng qua là mở rộng, nay đường nam hạ có Lý Giảo chắn đường, phát triển phía đông có Lâm Ấp, cho nên muốn lợi dụng sức mạnh của chúng ta để đạt được mục đích, ta không ngại bị hắn lợi dụng, bị lợi dụng nói lên chúng ta có giá trị lợi dụng. Ta chi muốn biết, hắn trả nổi thù lao không? Nói cho hắn, hoàng kim mười vạn lượng, đó là cái giá của Lâm Ấp, Lý Giảo là thần tử Đại Đường, ta sẽ không ra tay.Nói xong tiếp tục vùi đầu vào công tác tính toán.
Một khi quyền vào tay là vận dụng, đó là đặc điểm của Vân Diệp, không dùng quyền lực nhỏ nhất vận dụng tới mức lớn nhất là bản thân thất chức, thủy quân nghèo đói tới mức này, dù ông trời cũng không chấp nhận nổi.
Cao nguyên đất vàng giàu có làm Đại Đường bỏ quên khao khát với màu xanh, giờ là lúc hướng ánh mắt ra đại dương rồi.
Nghĩ tới đó Vân Diệp đặt bút xuống, đã làm cường đạo thì làm tới cùng luôn, đem một đội quân vũ trang tận răng giao cho Lý Nhị hẳn sẽ có tác dụng lớn hơn, ông ta mới là tên cường đạo chuyên nghiệp nhất.
Khâu Hòa không bỏ ra được mười vạn lượng hoàng kim, nhưng nói Lâm Ấp có, chỉ cần đại quân đánh hạ Lâm Ấp, nhất định sẽ gom đủ vàng, nghe nói cung điện của quốc vương đều làm bằng vàng.
Tôn Nhân Sư, Lưu Nhân Nguyện, còn cả một đám bộ tướng bắt đầu thèm nhỏ giãi, tiếc là Khâu Hòa nói hơi muộn, mùa thu hoạch sắp tới, bất kể Vân Diệp nuối tiếc ra sao cũng phải về nhà, nếu không chờ đợi y sẽ là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Lúc tới thì mình nhẹ như chim én, khi về thì chậm rì rì, sau khi Vân Diệp cảnh cáo mấy lượt, rất nhiều lương thực bị bỏ lại bên bờ, Khâu Hòa thất vọng ném cả ngọc bội của mình vào đống lương thực, chẳng thèm nhìn lấy một cái, trở về thành Giao Châu của mình.
Cơm gạo, cháo gạo, cơm ống trúc, bánh gạo, đủ các loại ăn gạo nhanh chóng lưu truyền khắp đội thuyền, một con cá mặn với một bát cơm trắng làm bọn họ cả đời khó quên. Nhìn chiếc thuyền lớn nhất đội thuyền, lòng Lưu Nhân Nguyện như có sóng lớn cuộn trào, thuyền vững kiếm sắc có thể khiến một quốc gia thần phục, mang về tài phú vô tận, đúng là một truyền kỳ.
Tôn Nhân Sư hồi tưởng lại từng chuyện ở Giao Châu, lòng tràn ngập tự hào, nhìn bộ hạ bận rộn đi qua đi lại trên sàn thuyền, tưởng niệm tòa thành đầy hoàng kim kia, lẩm bẩm:- Đó là thứ để cho mình.
Nhìn hai kẻ trầm tư bên cạnh, Vân Diệp chẳng nói với bọn họ, tòa thành hoàng kim mà Khâu Hòa nói không tồn tại, nơi đó sản xuất dã nhân chứ không sản xuất hoàng kim, hi vọng gì một đám dã nhân đi xây tòa thành hoàng kim.
Văn minh hiện có ở nơi này đều từ Trung Nguyên truyền vào, tới khi Tần Thủy Hoàng đánh xe ngựa vào Lĩnh Nam, ba mươi vạn quân Tần tiến vào vùng man hoang này mới có văn minh đích thực, các loại văn minh xuất hiện đời sau là sự nối tiếp nền văn minh Hoa Hạ, thêm vào Ấn Độ giáo ăn mòn, Y Tư Lan giáo nam hạ, liền hình thành văn hóa phồn vinh đại lục.
Khâu Hòa bất chấp tất cả, dù lừa gạt cũng muốn quân Đường diệt trừ nước Lâm Ấp thay cho hắn, một quốc gia nhỏ chủ thể là người Hán, thuận tiện diệt luôn cả Lý Giảo, như thế cả tòa sơn lâm sẽ do hắn định đoạt. xem tại luongsonbac.c.o.m
Cho dù sau này bị bóc trần cũng chẳng có gì to tát, cùng lắm là bị quân Đường vơ vét ở địa phận của mình, nói trắng ra là lấy thêm ít lương thược, bảo thạch, hắn thèm gì thứ đó.
Vân Diệp ngay từ đầu đã không tin lời hắn, chưa bao giờ tin, mục tiêu của mình là lương thực, tìm được là thỏa mãn rồi, vận chuyển về Trường An là thắng lợi, sinh chuyện thêm làm gì.
Bảo thạch lấy nhiều về Trường An sẽ không còn đáng giá nữa, với số bạo thạch hiện giờ Vân Diệp đã thấy nhiều rồi, liền một lúc xuất hiện nhiều đồ tốt như thế, ngươi phải nghĩ tới dung lượng thị trường chứ.
Thị trường đói khát mới là thị trường tốt, đợi tới khi đầu phụ nữ Trường An gài đầy bảo thạch, thì bảo thạch còn là bảo thạch không? Nó chỉ là một cục đá biết phát sáng thôi.
Lúc này lương thực có ích hơn bảo thạch nhiều, tiếc là Tôn Nhân Sư nghèo phát cuồng không hiểu, Lưu Nhân Nguyện hùng tâm vạn trượng cũng không hiểu, bọn họ kiếm rất nhiều cục đá mang về.
Cái vịnh mình đang đi qua chính là nơi có hải cảng thiên nhiên chất lượng và ngư trường phong phú ở đời sau, rất nhiều dòng sông đổ ra biển ở đây, tạo thành nguồn tài nguyên ngư nghiệp phong phú, nơi đây là quê hương của cá và gạo, tiếc là quá ít người.
Quá lãng phí, đây là sự lãng phí với ân điển của thiên nhiên, Vân Diệp nhìn xa xa những thổ dân chèo thuyền độc mộc, cầm chĩa đâm cá là lại thương cảm, đất đai Quan Trung khai khẩn mấy nghìn năm đã cằn cỗi lắm rồi, tình cảm đất đai khiến những con người cần cù kia vẫn ngày ngày thu hoạch trên mảnh đất đó.
Con mắt người Đại Đường chỉ biết nhìn vào hai bờ Lưỡng Hà, nhưng không biết dòng sông dữ dội từ lâu tràn ngập địch ý với nhân loại, Đại Đường là vương triều cuối cùng mà nó ban ơn, tới vương triều tiếp theo nó mắt đầu mở miệng nuốt chửng mạng người ...
Vân Diệp ngồi ở mũi thuyền nhóm một cái lò nhỏ, nướng cá lớn quá không được, từng phiến cá hồng hồng phết mỡ lên, rải thêm muối, rồi một lớp tương ớt đỏ rực, không cần thêm bất kỳ thứ hương liệu nào khác, Vân Diệp không hứng thú lắm với hương liệu, thậm chí là ghét, hiện giờ bản thân đồ ăn rất tươi ngon rồi, nếu như không phải sợ ký sinh trùng, y dứt khoát sẽ thích gỏi ở Đại Đường.
Cá chín, hương thơm ngào ngạt, tới ngay cả Tôn Nhân Sư xuất thân thế gia cũng thèm thuồng không thôi, Vân Diệp ăn một miếng, thấy vị không ngon liền không ăn nữa, chỉ Lưu Tiến Bảo, ý nói hắn ăn được rồi.
Tôn Nhân Sư tất nhiên không tiện ăn đồ thừa, Lưu Tiến Bảo và Đông Ngư không có băn khoăn đó, mỗi người gắp một miếng hưởng thụ khoái lạc thân phận thấp mang lại.
Rót một chén rượu cho Tôn Nhân Sư, hai người tựa vào mạn thuyền trò chuyện.
- Hầu gia, rõ ràng chúng ta còn năm ngày để tận dụng, vì sao ngài lại bỏ tấn công Lâm Ấp, ngài nhất định biết tiểu quốc gia đó, nó không chống nổi sự tấn công của chúng ta trong một canh giờ, mạt tướng không hiểu, vì sao ngài lại bảo qua mục tiêu hấp dẫn như thế.
- Tôn tướng quân, mục tiêu quá hấp dẫn thường là giả, tĩnh tâm lại mà nghĩ đi, tướng quân thực sự cho rằng trong rừng có một quốc gia như thế à? Nếu có, Phùng Áng ở Lĩnh Nam bao năm sao không biết, làm gì tới lượt chúng ta, tướng quân không cho rằng Phùng Án cũng không đánh nổi tiểu quốc đó chứ?
- Khâu Hòa dám lừa chúng ta, hắn chán sống rồi.Bỏ đi hoàng kim che mờ mắt, Tôn Nhân Sư vẫn là người có trí tuệ, chớp mắt đã hiểu các vấn đề trong đó.