Hổ chết để lại da, người
chết để lại danh, Đỗ Như Hối cũng muốn để lại chút gì đó trên nhân gian, sau khi chán đánh bài, cầm lấy sách xem, nhìn Vân Diệp rảnh rỗi không
có việc gì tới tìm.
- Lão phu vừa xem cuốn sách nghiên cứu kim thạch, đột nhiên thấy người
này nói không chuẩn xác, ngươi xem chỗ này, ( cổ khí đồ) sớm có miêu tả
về đỉnh đồng thời thương chu, cuốn sách này lại có cái nhìn khác. Lão
phu cho rằng chuyện làm loạn kiến thức của hậu nhân này cần tiến hành
phục hồi nguyên gốc.
Vân Diệp nghe mà toát mồ hôi, từ thời Tây Hán đã có người nghiên cứu văn tự cổ, chỉnh lý thẻ trúc, nhưng người nghiên cứu ít, không thành một
môn học.
Thứ này tới thời Tống mới khiến văn nhân sĩ tử chú ý, bọn họ cùng hậu
nhân nỗ lực hơn nghìn năm vẫn lần mò trong sương mù, lão già này lại
muốn phục hồi nguyên gốc.
( Giai đoạn Hạ Thương Chu không được phương tây thừa nhận, không coi TQ
có năm nghìn năm lịch sử, trong đó lý do trọng yếu nhất là thiếu chứng
cứ thực chất, cho rằng người Trung Quốc giải thích văn giáp cốt là nói
linh tinh, không hình thành chuỗi chứng cứ hệ thống)
Chẳng lẽ Đỗ Như Hối định bù đắp khoảng trống lịch sử này? Mặc dù đám Kim Trúc tiên sinh cũng đang làm chuyện này, nhưng sức ít lực mỏng, nếu có
người quen biết khắp thiên hạ như Đỗ Như Hối, liệu có hoàn thành công
trình vĩ đại này? Dù sao tìm chứng cứ từ thời Đường dễ hơn một nghìn ba trăm năm sau mới tìm.
Có suy nghĩ này Đỗ Như Hối sống lại, suốt ngày vùi đầu trong đống chiến
lợi phẩm tìm kiếm đồ cổ, còn ngang ngược tuyên bố quyền sở hữu chúng.
Thủ lĩnh thân binh của Đỗ Như Hối chẳng hiểu đống châu báu không lấy, vì sao toàn lấy thứ chuông nát đỉnh cũ, thứ nào nhìn cũ nát là Đỗ Như Hối
lấy về tự mình rửa sạch, lấy kính phóng đại xem suốt ngày.
Tôn Nhân Sư dẫn quân của mình tới Cao Xương, trước khi đi hắn lại khẩn
cầu Vân Diệp cho thêm thời gian, bất kể thế nào cũng phải đợi tới khi có tin tức ở Trường An mới tháo thành lạc đà.
Hiện giờ quân đội toàn tây vực đều mong kiếm chác được chút gì từ quân
tây chinh sắp tiến quan, tới thành Loạn Thạch, Tiết Nhân Quý tới đòn, lễ vật tì ít tẹo, yêu cầu lại tham lam, trực tiếp muốn lượng lớn dầu hỏa
và thuốc nổ, để báo đáp hắn sẽ ký tên mình vào sổ công lao của Vân Diệp, người đảm bảo là phải gánh nguy hiểm.
Thành lạc đà hiện cần giảm trọng lượng, Vân Diệp đồng ý yêu cầu của hắn, muốn thứ này phải thông qua Ngũ lễ tư mã tiến hành, giữa tướng lĩnh
tuyệt đối không thể tự ý giao dịch.
Hiện giờ sổ công lao bị thổi phồng lên ba thành còn cần một số người
liên danh ký tên, ví như Lý Tịnh ký tên rất quan trọng, vì ông ta nổi
danh thành liêm, mấy chục năm chưa bao giờ báo công sai, chữ tín rất
chắc chắn, Vân Diệp hiện đang đợi Lý Tịnh trú ở Hắc Thạch Sơn ăn cát yêu cầu với mình.
Quân đội cũng phân chia giàu nghèo, quân của Vân Diệp nổi danh giàu có, rõ ràng, cách đánh của người giàu tính mạng tướng sĩ quan trọng hơn
vàng bạc, nếu có thể dùng vũ khí giết địch thì tránh giáp lá cà. Chiến
thuật của Lý Tịnh rõ ràng là chiến thuật quỷ nghèo, dùng mưu trí và dũng mãnh bù đắp chênh lệch.
Lý Tịnh không tới, nhưng Trình Giảo Kim ở Đại Phi Xuyên giằng co với
Tùng Tán Cán Bố lại phái phó tướng Chu Trọng vội vã tới, Vân Diệp nhìn
thấy Chu Trọng một cái, lòng giật đánh thót, Trình Xử Mặc thấy Chu Trọng khóc lớn.
Chu Trọng cũng là một thiết huyết hán tử, thấy Vân Diệp và Trình Xử Mặc
cả người lập tức gục xuống đất, chỉ vết thương lạnh trên người, nói cả
đại quân chẳng có mấy người da thịt hoàn chỉnh, đại soái cũng thế.
Từ Hà Tây vận chuyển quân nhu thực sự quá gian nan, các dân phu cũng tử
thương vô số, vận chuyển từ Kiếm Nam đạo thì bị hạn chế bởi đường xá,
không thể vận chuyển quy mô lớn, cho nên hai năm qua, quan của Trình
Giảo Kim cắn răng cầm cự, giữ quân của Tùng Tán Cán Bố ở Đại Phi Xuyên.
Thế nên mới có chuyện Lý Đạo Tông đánh đâu thắng đó, hiện Lý Đạo Tông đã hạ Ngọc Long Tuyết Sơn, đó là nhà của Lộc Đông Tán, mà Lộc Đông Tán bị
Lý Tịnh ghìm chết ở Hắc Thạch Sơn, hiện tới lúc hai quân so ý chí, người đầu tiên không chống chịu được là Trình Giảo Kim.
- Ta muốn ăn mỳ, chỉ muốn ăn mỳ, cho vào chậu!
Chu Trọng ngồi trong thùng nước nóng hầm hập, không quên quay đầu bảo Trình Xử Mặc đi chuẩn bị thức ăn cho mình.
- Thiếu, Vân soái, cái gì cũng thiếu, mạt tướng đường đường là Vân Huy
tướng quân, nhưng ăn chẳng bằng ăn mày, sáng sớm được bát canh thịt,
nhưng tìm mỏi mắt không thấy thịt bên trong, thêm vào một cái bánh cắn
rụng răng, trưa được bát cháo loãng củ cải coi như năm mới rồi.
Chu Trọng vớt bầu rượu nổi trên thùng nước, tu một ngụm lớn, tiếp tục nói:
- Ta nhớ trong thư chuyết kinh nói gửi cho lão gia tử rất nhiều lương
khô dã chiến, có không ít đồ hộp và thịt khô, sao các ngươi còn sống tệ
như vậy.
Nói tới đó Chu Trọng mặt đầy chua sót, nâng bàn tay toàn vết thương thối nát cho Vân Diệp xem.
- Vân soái, ngài xem đi, chúng ta là võ nhân, cần mặc giáp lên trận,
nhưng cả ngày mặc thiết giáp, tối cởi ra sẽ phát hiện chỗ bị siết chặt
biến thành sưng đỏ, qua một ngày là nát. Không thể chạm vào mặt giáp
được, chạm là dính vào đó, đi đái cũng phải cần cẩn thận không để bị
dính vào thiết giáp, nếu không phải dùng nước ấm mới tách ra được, nơi
đó căn bản không phải chỗ cho người sống.
- Người Thổ Phồn đánh xuống, chúng ta đánh bại chúng, truy đuổi vài dặm
là tướng sĩ đầu đau như nứt toạc, há miệng thở cảm tượng không khí không đủ, lúc đó người Thổ Phồn thừa cơ đánh xuống, tướng sĩ tử thương thảm
trọng.
- Đồ do phu nhân mang tới toàn là thứ cứu mạng, nhưng không đủ chia, cả
quân tới hơn bốn vạn người, đại soái lệnh quan thư ký lưu trữ chúng, chỉ dùng cho người bị thương, có bệnh hoặc đội cảm tử. Đãi ngộ của đại soái và mạt tướng ngang nhau, nhiều lần thấy lão nhân gia đau dạ dày rên hừ
hừ, vẫn gặm từng miếng banh bao nhỏ một.
- Cái nơi đó nước đun không sôi, nhìn bọt nổi ùng ục rồi, cho tay vào
chẳng nóng mấy, nước như thế thì làm được món ăn gì chứ, huống hồ chốn
quỷ quái đó cỏ chẳng có một gốc, tìm đâu ra lửa đốt.
Nghe Chu Trọng kể lể tình hình Đại Phi Xuyên, Vân Diệp có thể hìn dung
ra được, ở nơi cao nhiệt độ sôi của nước thấp, nước sôi bảy mấy độ không thể làm chín thức ăn, ăn vào không khéo hại người, thêm vào phản ứng
cao nguyên, hoàn toàn tước đoạt sĩ khí của đội quân thuần túy dựa vào
sức lực tác chiến này, Trình Giảo Kim cầm cự được tới bây giờ đã là kỳ
tích rồi, nếu không có chút tinh thần đồng cam cộng khổ nào, sụp đổ là
chuyện tất nhiên.
Trình Xử Mặc nhìn Chu Trọng húp mỳ sùm sụp, nói với Vân Diệp:
- Ta định đích thân mang tiếp tế vòng qua Hắc Thạch Sơn tới Đại Phi
Xuyên, tổng cộng có tám trăm dặm thôi, không là cái gì cả, ngươi nghĩ
cách giúp ta, làm sao mới có thể mang được nhiều nhất. Vừa rồi ta tính
qua, Lão Chu mang tới hai nghìn kỵ binh, thêm vào gia tướng của ta, thân binh của ngươi, có thể gom đủ ba nghìn người.
Vân Diệp lắc đầu:
- Trong quân không có lý nào cha con đều là tướng, cho nên ai đi cũng
được trừ ngươi, nếu ta không phải là chủ soái thì ta đi là tốt nhất, cho ta và ngươi đều không thể đi.
- Khí cầu là công cụ tốt nhất, hiện gió vừa vặn thổi từ sa mạc lên cao
nguyên, vừa vặn thuận gió, chỉ cần khí cầu không bay quá cao thì có thể
mang được rất nhiều đồ.
- Thêm vào ba nghìn sĩ tốt, có thể mang được rất nhiều tiếp tế, để cho
Chu Trọng có thời gian vận chuyển dư dả. Chúng ta cần làm là tấn công
Lộc Đông Tán thật dữ dội, làm ông ta không thể quấy nhiễu.
Trình Xử Mặc định tranh cãi, Chu Trọng gạt đi:
- Xử Mặc, đại soái nói rồi, không cho ngươi và Vân soái đi, càng không
cho rút hết gia tướng thân binh bên cạnh hai người, yên tâm, mọi người
chỉ cần chuẩn bị đồ cho ta, Lão Chu này nhất định mang về đầy đủ.