Vân Diệp đúng là đang bi thương, không phải vì mình sẽ thua, mà vì người Đường thiếu sức tưởng tượng, khi bí thư thừa đem xấp giao kèo vào ta mới tỉnh lại.
Lắc đầu nói:
- Các ngươi cho rằng trên đời không có lương thực một mẫu sản xuất ba mươi gánh, lúc ấy khoai tây xuất hiện. Các ngươi cho rằng không thể giải quyết vấn đề móng ngựa mài mòn, thì vó sắt xuất hiện. Các ngươi cho rằng thép bách luyện phải rèn mới ra thì lò cao xuất hiện ... Hiện giờ vì sao không tin con người có thể tự do bay trên không? Vì sao không tin ta lần nữa?
Lý Nhị cười khà khà:
- Nói xuông vô nghĩa, mắt thấy mới là thật, nếu ngươi đã tự tin như thế, trẫm cũng tặng ngươi hai vạn ngân tệ tiêu, chỉ cần lập tức có thể bay lên. Trẫm không tiếc chút tiền đó.
Lý Thái ghé tới bên Vân Diệp nói:
- Ta tính giúp ngươi rồi, chỉ cần ngươi mang lợi ích thu được ở Lĩnh Nam ra là có thể trả hết nợ, không phải lo cả nhà chết đói, cho ta biết máy phi hành ở đâu? Đừng nói với ta tự ngươi bay lên được, nếu ngươi dám nói thế, ta lấy mạng ra cược.
Có thêm hai vạn ngân tệ, Vân Diệp lập tức không còn bi thương nữa, mẹ nó người Đường thiếu trí tưởng tượng liên quan chó gì tới ta, có tiền mua sữa nuôi con là được rồi, vừa lật xem giấy đánh cược vừa nói:
- Tân Nguyệt và đám Tiểu Nha đang chế tác, ba ngày trước chỉ còn chút công tác nhỏ, lúc này chắc xong rồi.
- Tân Nguyệt? Tiểu Nha? Lão bà và muội tử của ngươi?
Lý Thái mặt đỏ bừng bừng:
- Chính là họ, có phải ngươi không quen đâu, tên chó má Tiết Vạn Triệt dám cược ta thua, không khiến các ngươi khuynh gia bại sản không hả mối giận trong lòng.
Vân Diệp nhỏ giọng nói:
Lý Thái sắp nghiến nát răng rồi, mình vất vả chế máy phi hành, Vân Diệp nhởn nhơ dạo chơi, tùy tiện giao công tác trọng yếu cho một đám phụ nhân, phụ nhân trừ may vá ra thì làm được cái gì?
Không đúng, may ... may vá? Lý Thái choàng tỉnh, tóm cổ áo Vân Diệp rống lên:
- Ngươi tìm được vải chống lửa rồi phải không? Ngươi muốn chế tạo quả nhiệt khí cầu khổng lồ chứ gì?
Vân Diệp hất tay Lý Thái ra, tức mình nói:
- Ngươi theo đuổi tốc độ, ta không cần, chỉ cần bay lên là được, bay lên mây có thể thừa gió phi hành. Sáng ở Trường An, tối ngủ Lạc Dương, sướng làm sao.
- Ngươi cho rằng đây là trò chơi à?
Lý Thái đã rít lên rồi:
- Ha ha ha, rất nhiều nghiên cứu với mục đích là để vui chơi, mặt đất chán rồi thì lên núi chơi, núi chán rồi thì nhảy trên núi xuống, chẳng phải ngươi cũng nhảy dù không biết chán đấy à? Nhảy dù chán thì bay lên trời, lên trời chán thì bay lên mặt trăng, ai cũng nói Bạch Ngọc Kinh ở mặt trăng, có cơ hội ta muốn đi xem.
Vẻ mặt Vân Diệp vô cùng ác liệt.
Lý Thái gào thảm thiết:
- Trả tiền cược cho ta, gần đây ta nghiên cứu phi hành rất tồn tiền, không thể tổn thất một vạn ngân tệ, trả lại đây.
Lý Nhị cười rất vui vẻ, ông ta biết Vân Diệp làm cái gì rồi, một cái đèn Khổng Minh to lớn mà thôi, ông ta rất hưởng thụ cảm giác nắm mọi thứ trong tay này, còn về phần hai vạn ngân tệ không là cái gì. Chỉ cần việc làm của Vân Diệp nằm trong dự liệu, là có thể chấp nhận, như Lý Thái nói tự mình bay lên mới là đáng sợ, nếu xuất hiện người như thế, việc đầu tiên Lý Nhị làm không phải là quỳ bái, mà đích thân dùng nỏ tám trâu bắn tên người chim đó xuống.
Vân Diệp lại thắng rất nhiều tiền, không biết hoàng hầu có thể thu lại bao nhiêu.
Lý Nhị tính sẵn rồi, nhưng Vân Diệp giơ chồng giấy đánh cược ra nói:
- Bệ hạ, vi thần thắng rất nhiều tiền, không bằng lấy một nửa ra chẩn tai được không?
Chẩn tai phải hỏi cho rõ ràng, quan niệm ân uy xuất phát từ quân thượng đã ăn sấu vào lòng người, ăn mày tới nhà ngươi cho bát cơm là biểu hiện của thiện tâm, tiếp tế vài người không là cái gì, nói không chừng quan phủ còn tặng biển nhà lương thiện. Nhưng nếu ngươi lấy mấy chục vạn ngân tệ ra tế bần thì đợi ngươi chỉ có đồ đao thôi, Thẩm Vạn Tam giúp Chu Nguyên Chương sửa thành Nam Kinh, tường thành chưa sửa xong ông ta đã lên đoạn đầu đài, mua lòng người luôn là đại kỵ.
- Vân hầu còn chưa thắng cơ mà, hiện hai chân ngươi còn đặt trên mặt đất, chưa bay lên trời, nói thắng có phải là quá sớm không?
Trường Tôn Vô Kỵ đi ra ấn tay Vân Diệp xuống, nhiều người nhìn phản ứng của Lý Thái, tuy không biết nhiệt khí cầu là cái gì, nhưng lập tức thấy bất an, vừa mất tiền lại thấy đối phương vênh váo trước mặt càng khó chịu:
- Vân khanh, nói cho trẫm biết máy phi hành ở đâu?
Lý Nhị chưa bao giờ dùng vẻ mặt ôn hòa như thế nói chuyện với Vân Diệp, hiện giờ ông ta rất muốn nhìn thấy người bay lên trời, tới Vân khanh cũng gọi rồi, trước kia toàn gọi tiểu tử.
- Bẩm bệ hạ, ở Vân gia trang tử, chỉ cần chúng ta thông được đường đến Ngọc Sơn là có thể nhìn thấy cảnh khí cầu bay lên.
Vân Diệp không quên gài Ngụy Trưng một cái:
- Vi thần kiến nghị do Ngụy công đào đoạn đường hơn ba mươi dặm này, ông ấy tinh thông đạo đào đường mà. Đường từ Trường An tới Ngọc Sơn qua nhiều lần nắn thẳng, không những ngắn đào cũng dễ.
Ngụy Trưng cười lớn:
- Nếu thực sự có thể thấy kỳ cảnh phi thiên, hóa giải khó khăn hiện tại, lão phu dùi lấy đầu dũi đường cũng làm.
Lý Nhị tất nhiên không để Vân Diệp làm bừa, chuyện đào đường cần một tên tiểu lại là được, đâu cần lão thần như Ngụy Trưng, lên chương trình xong tan triều, chuyện chẩn tai còn nhiều công tác phải tiến hành.
Tiết Vạn Triệt hết sức đáng thương theo đít Vân Diệp tới tận nha môn binh bộ, lòng thầm ảo não, vừa rồi bị ma ám, sao lại hồ đồ như thế.
- Vậy mà ngươi còn nói ra được, viết sai? Con mẹ nó đó là giọng người à?
Vân Diệp khinh bỉ nhìn Tiết Vạn Triệt, tên này mặt càng ngày càng dày, từ khi dạy hắn đi làm trước mặt lão bà ra sao, hắn biến thàn người không có giới hạn nữa, tin đồn ở Trường An hắn còn coi như không, mấy câu mỉa mai của Vân Diệp có là gì.
- Ta không có học vấn gì cả, ngươi cũng biết mà, lão bí thư thừa thật tùy tiện, ta chỉ muốn xem trên giấy viết gì thôi mà.
Tiết Vạn Triệt vẫn vô cùng thành khẩn.
Vân Diệp tức run lên, tìm giấy đánh cược của Tiết Vạn Triệt ra quát lớn:
- Ngươi nhìn cho kỹ, trên đó viết ...
Không nói tiếp được, giấy bị ăn mất rồi, tên chó má vừa nhai vừa hỏi:
- Viết cái gì? Không nhìn rõ.
Đá cho hắn hai phát, rồi cùng cười hì hì vào binh bộ, người ta ăn mất giấy đánh cược rồi, ngươi làm được gì? Cho dù làm thế không thích hợp, nhưng thể diện vẫn phải cấp, ở thời quan viên cực kỳ giữ sỉ diện thế này là vòng vo xin lỗi rồi, một nghìn ngân tệ không thể sánh được.
- Binh bộ ấm thật, gây đây ta làm việc ở Hồng Lư tự, thiếu chút nữa bị chết cóng, có thiếu than đâu, bệ hạ cần gì phải khổ thế.
Vừa ngồi xuống Tiết Vạn Triệt liền than vãn:
- Im cái mồm ngươi lại, các đại lão còn không nói, ngươi trách móc gì chứ, chuyện ngươi tới Nhạc Châu ta đã báo lên rồi, nghĩ kỹ nhé, bệ hạ cầu huân quý rời kinh mà chẳng được, tám phần sẽ đồng ý. Ngươi tới Nhạc Châu nắm phủ binh, hai năm thay đổi một lần, căn bản không thể hình thành thế lực. Từ sau khi xảy ra chuyện, Ngũ lễ tư mã thành cơ cấu quyền lực mới, trước kia cùng lắm là giáo úy, giờ biến thái thành đội chính rồi, tức là trăm người lại có một Ngũ lễ tư mà. Ngươi ngoại từ quyền lĩnh binh tác chiến thì không có quyền gì hết, phủ binh giờ chỉ là cái gân gà, có muốn đi không?
Tiết Vạn Triệt cười đặt chén trà xuống:
- Ta không có hùng tâm tráng chí gì, chỉ muốn gần thê nhi một chút, chinh chiến nửa đời người rồi, hiện giờ ta có thể sống hết cuộc đời, ăn bát cơm phú quý là tốt rồi, đi Nhạc Châu cho thư thái, sống có tôn nghiêm một chút. Ngươi tưởng ta không để ý tới lời sau lưng à? Chẳng qua là ngậm đắng nuốt cay thôi, đi sớm cho tốt.
- Hạ thủ tàn độc thế mà không dạy được ả sao?
Vân Diệp ngạc nhiên:
- Ngươi thấy nữ nhân như thế ta còn quay lại được với ả sao? Đơn Dương cũng tự biết thế, nên càng buông thả, chẳng qua là không cho người khác biết thôi, ả định điên cuồng hủy hoại bản thân, không nói chuyện dơ bẩn này nữa, tránh bẩn tai ngươi. Nói xem, ngươi thực sự bay lên được à?