Ba ngày đủ Vân gia làm rất nhiều chuyện, Tân Nguyệt không dám hỏi,
nàng nhìn thấy trượng phu bắt đầu triệu tập gia thần nghị sự liền kinh
hoàng, nhất là nhìn thấy Lão Giang bệnh mới lành chưa lâu họ khù khụ
xuất hiện ở đại sự sảnh, nàng càng thêm sợ hãi.
Lão Giang quản lý cơ quan mật đạo của Vân gia, thường ngày trốn ở xưởng rượu, ông ta tới, nói rõ Vân gia rất có khả năng dùng tới mật đạo.
Khi mặt trời
lặn Vân Diệp về nhà, vẻ mặt mệt mỏi, lần này càng quá, không gặp được đế hậu đã đành, sao ngay Lý Thừa Càn cũng không gặp được, lần đầu tiên bị
từ chối ở Đông cung.
Không tắm rửa, không ăn cơm, Vân Diệp nằm ở
ghế tựa, nỗ lực ngủ, nhưng mắt càng mở to, từa lần đầu gặp phu phụ Lý
Nhị, tới giờ tình cảm đã biến thành khái niệm hỗn độn, lòng như đè đá,
bất giác nước mắt giàn dụa.
Tân Nguyệt đi vào, nhìn thấy thế cũng không khuyên nhủ, không lên tiếng, chỉ cuộn mình rúc vào lòng trượng
phu, lúc này một tấm thân ấm áp tốt hơn bất kỳ thứ gì.
Vân Diệp
bất tri bất giác ngủ thiếp đi, trống canh ba vừa gõ, y không biết lúc
này hoàng cung hỗn loạn, khắp nơi là thị vệ khải giáp, đèn đuốc sáng
rực. Toàn bộ Thiên Ngưu vệ đã lên tường cung, vô số lão thái giám mặc
bào tím bảo vệ quanh cung Vạn Dân, chẳng những thế nóc nhà cũng ẩn hiện
bóng người.
Tiếng đao kiếm va chạm vang vọng cung Thái Cực, vô số hắc y nhân tung mình trong đám người, thân thủ linh hoạt, cực kỳ hung
hãn, nhưng nhân số ít, vẫn bị đuổi tới đất trống, Thiên Ngưu vệ tay cầm
cự thuẫn, chầm chậm áp sát đám hắc y nhân.
Tên hắc y nhân cầm đầu rống lên:
- Tận trung vào lúc này!!
Rồi không chút do dự trở đao đâm vào bụng, ngã xuống, những hắc y nhân khác cũng học theo, thoáng cái đã chết sạch.
Trong hoàng cung vang lên trống tụ tướng, đó là lần đầu tiên triều Trinh
Quan, vô số hồng linh cấp sứ lưng cắm cờ rời hoàng cung tản ra ngoài
thành Trường An đen kìn kịt.
Khi ba vị hồng linh cấp sứ cầm đuốc
gõ cửa Vân gia, sắc mặt Vân Diệp trắng như giấy, tay run rẩy không dám
mở ống da trâu trước mặt, thở mạnh ra một hơi mới dám mở, phát hiện bên
trong yêu cầu phủ binh ba sáu phủ của Quan Trung tức tốc tiến kinh, quy
cách không có vấn đề, nhưng không có phê hồng của hoàng đế và ký tên của trung thư tỉnh, chỉ có tám chữ của ngọc tỷ " Thụ mệnh vu thiên, ký thọ
vĩnh xương ".
Vân Diệp gập chiếu thư lại, hạ lệnh một tiếng gia
tướng Vân gia xông lên bắt lấy Hồng linh cấp sứ, Vân Diệp không để ý tới tiếng quát tháo của chúng, mặt âm trầm áp giải ba tên sứ giả cùng mình
vào Trường An.
Khi rời nhà nhìn Lưu Phương một cái, Lưu Phương
kín đáo gật đầu, Vân Diệp thấy Tiểu Miêu mặc khải giáp xuất hiện trong
sân mới cưỡi Vượng Tài chạy trời Trường An. xem tại
t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Dọc đường đi đầu hỗn loạn, càng cố gắng
trấn định càng hoảng loạn, nếu không phải cùng Vượng Tài phối hợp với
trạng thái tự nhiên, sớm không biết ngã ngựa bao lần rồi.
Lúc này ai dám hạ lệnh cho mình? Nếu là hoàng đế thì không thể không biết là
chiếu lệnh tàn khuyết như vậy mình có thể không tiếp, nếu không phải là
hoàng đế thì là Lý Thừa Càn, vậy ý tứ theo cùng ý chỉ này sẽ tới cùng
mới đúng, trừ họ không ai dám hạ lệnh cho mình, Trường Tôn thị cũng
không có quyền lợi này?
Chẳng lẽ có kẻ thừa cơ khống chế thành
Trường An? Chỉ cần Lý Nhị còn sống thì kẻ này không thể thành công, đó
không phải là lòng tin, mà là sự thật, không ai nắm rõ gió lay cỏ động
trong thành Trường An hơn hoàng đế, ông ta dựa vào tạo phản dựng nghiệp, sao có thể không đề phòng chuyện này.
Năm mươi bảy gia tướng,
Lam Điền hầu Vân Diệp chỉ được có sáu mươi giáp sĩ, còn tính cả bản thân y, sở dĩ không mang hết là biểu thị tôn sùng với hoàng đế, không chỉ y
làm thế, tất cả những người có quyền mang giáp sĩ đều làm thế.
Không cần nhìn kỹ, trong bóng đêm có thể thấy thành Trường An đèn đuốc sáng
rực, tường thành bóng người, bóng thương. Thành Trường An như con hồng
hoang cực thú đang vươn móng vuốt khủng bố của mình.
Xảy ra
chuyện lớn rồi, nghĩ tới tên phiên tăng chết tiệt kia, lòng Vân Diệp
không ngừng trầm xuống, tuy còn có chút nghi hoặc, nhưng nước mắt hình
như lại bắt đầu chảy ra.
Đại vương kỳ trên tường thành còn chưa
thay, điều này cho y chút an ủi, ngũ trảo kim long trong ánh lửa càng
thêm hung tợn. Lưu Tiến Bảo tay cầm yêu bài của Vân Diệp, hát lên với
kiêu vệ trên tường thành sãn sàng công kích:
- Lam Điền hầu, binh bộ thượng thư Vân Diệp báo danh nhập thành.
Một mũi tên phập một cái bắn xuống trước ngựa của Vân Diệp, Vượng Tài hoàng sợ hý lớn lui lại liên tục, Vân Diệp đoạt lấy đuốc gia tướng, chiếu
sáng mặt mình, không lâu rau nghe thấy tiếng tiếng mở thành ken két,
trục cổng thành không cho phép tra dầu là để phát ra tiếng ken két này,
lòng Vân Diệp càng thêm cồn cào.
Khoái mã vào Trường An, phát
hiện ra khắp nơi là quân tốt cầm đuốc, thái độ ác liệt lục thân bất
nhận, đoàn người Vân Diệp bị chặn lại tra hỏi ba lần, tới khi Vân Diệp
nổi giận lấy roi ngựa quất mới không ai dám hỏi nữa, tới gần hoàng cung, y dần yên tâm, Thiên Ngưu vệ! Đó là thân quân của thiên tử, họ vẫn cố
thủ hoàng cung, tức là hoàng gia còn nắm cung cấm.
Người mặc giáp trước hoàng cung như Vân Diệp có rất nhiều, không ngờ quá nửa không
biết y, nhìn họ đi vào hoàng cung còn thuận lợi vào cung hơn y, rất muốn hỏi họ là ai.
Một hán tử mặc giáp thô bạo muốn chen qua Vân
Diệp, sau đó bị Vân Diệp quất roi vào mặt, tưởng tên này thế nào cũng
báo danh, không ngờ hắn quay đầu chửi bới, giọng Quan Trung tiêu chuẩn.
Vân Diệp nhìn tên hán tử bị gia tướng của mình quất lăn lộn trên mặt đất, hỏi một người lạ đang định đi tới giúp:
- Tên vương bát đản kia là ai?
Không ai trả lời, tên hán tử ngã xuống đất bị vô số bàn chân cuồng bạo dẫm
đạp vẫn la hét lời đại loại đừng để rơi vào tay lão tử, khi Lưu Tiến Bảo dẫm lên cái miệng thôi của hắn mới yên.
Không có được đáp án,
Vân Diệp vượt qua vô số người muốn tranh giành vào cung trước, tên kia
đợi mình làm rõ chuyện trong cung sẽ quay vào đánh tiếp.
Ba tên
hồng linh cấp sứ bị trói tên chiến mã thấy hoàng môn thị lang Lão Tào
liền ra sức kêu oan, Lão Tào là cấp trên trực tiếp của họ.
Đều là người quen, Lão Tào không tiện lên mặt, ghé tới gần Vân Diệp hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Chuyện gì? Lão Tào, ngươi quá to gan đấy, dám truyền ta ý chỉ điều binh không thích hợp, ta tới tìm ngươi hỏi tội, nếu ngươi cho ta biết chuyện gì xảy ra trong cung thì ta quên chuyện này, trực tiếp tới hỏi bệ hạ.
Tấm thân béo ú của Tào Triền run lên, nắm tay Vân Diệp:
- Đừng hỏi, hỏi cũng không dám nói, bệ hạ đang nổi cơn lôi đình ở cung
Vạn Dân, tốt nhất ngươi đừng hỏi tới chuyện này, trả người của ta cho
ta, ta tự xử lý, lúc này thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Tào Triền thường ngày không phải như thế, thường không giấu diếm huynh đệ
của mình, hiện nói như thế thì chuyện không nhỏ được. Có điều Lý Nhị
không sao chỉ chẳng có chuyện gì to tát, chỉ tờ chiếu thư kia hơi cổ
quái, mấy ngày qua luôn lo lắng về chuyện sinh tử của Lý Nhị, giờ có tin tức chính xác rồi, không cần thấp thỏm suy đoán nữa, toàn thân trở nên
nhẹ nhõm.
- Mau vào đi, trống tụ tướng sắp gõ xong rồi, Phòng
tướng, Đỗ tướng đều đã vào, đại tướng quân của Thập lục vệ, còn có đại
tướng quân còn có thể cầm binh ở kinh thành đều có mặt, ngươi là người
muộn nhất.
Vân Diệp vội xuống ngựa, ném giây cương cho Lưu Tiến
Bảo, sải bước đi vào hoàng cung, ba tên hồng linh cấp sư tất nhiên có
Lão Tào xử lý, nhưng tên chửi bới mình kia còn dùng được, không thể thả
chạy dễ dàng, là binh bộ thượng thư mà lại có kẻ không nhận ra, đó là
đại sỉ nhục, phải làm rõ bọn chúng ở đâu ra.