Có người nói cho ta biết, hình cụ càng đơn giản thống khổ càng khủng
khiếp, hình cụ càng thô ráp, hiệu quả càng mạnh, mật truyền của phái Mô
Kim giáo úy ngươi đối với ta chỉ là trò cười, tầm long định vị? Ấm tử
quan? Thanh đồng quách? Thụ táng khanh? Hay là hạp tử phần? Có gì ta
không biết?
Vân Diệp vừa nói vừa mỉm cười, ngữ khí cũng nhẹ nhàng, đối với Hoàng Thử thân thiết như lão hữu.
Trong mắt Hoàng Thử càng toát ra vẻ tuyệt vọng, Vân Diệp càng nhẹ nhàng, hắn
càng tuyệt vọng. Hắn cố đứng dậy, nhưng lại bị trói nên không thể động
đậy. Gân xanh trên cổ đập loạn, miệng hô lớn:
- Ngươi cũng biết rồi, vì sao còn đối xử với ta như vậy? Có bản lĩnh thì một đao giết ta đi.
- Vì sao? Nguyên nhân nói ra có chút buồn cười, nói ra ngươi không được
cười ta, ta muốn hành hạ ngươi không phải vì đạo tổ truyền đào mộ tổ
tiên nhà người ta của ngươi, theo ta thấy bọn họ vọng tưởng sau khi chết vẫn được sung sướng như cũ, muốn mang tài phú của bách tính thế giới
này sang thế giới bên kia, đây là hành vi buôn lậu nghiêm trọng, gây ra
lãng phí rất lớn, các ngươi mang những thứ bọn hắn chôn cùng đào lên, để chúng được tiếp tục lưu thông, cũng coi như có công.
Hoàng Thử không nghe ra Vân Diệp muốn nói gì, hắn chỉ biết Vân Diệp khen hắn có công, bèn nói:
- Nếu mỗ gia đã có công, vì sao còn bắt mỗ gia, sao không để mỗ gia tiếp tục lập công có phải hay hơn không?
Vân Diệp lắc lắc ngón trỏ:
- Không không không, ngươi là tai họa, tai họa tất phải bị trừng phạt, bằng không thiên lý khó thành.
Y lại mang móng lừa đen lấy từ chỗ Lý Cương ra, gõ gõ lên ván gỗ.
- Đây mới là nguyên nhân chân chính khiến ta muốn trừng phạt ngươi.
- Móng lừa đen? Đây chẳng qua là pháp khí mỗ gia dùng, ngươi nếu đã quen
thuộc Mô Kim nhất mạch ta, thì nên biết móng lừa đen là vật phải dùng
lúc khai quan, điều này có gì sai đâu?
Hoàng Thử có chút hồ đồ.
Lừa đen là của ngươi sao? Ngươi vô cớ giết một con lừa đen, thiếu chút nữa
khiến một nhà sáu miệng ăn tan cửa nát nhà, ngươi không thiếu tiền mua
lừa, nhưng lại muốn ăn trộm, từ đó có thể thấy ngươi chỉ là một tên khốn kiếp, vì ngươi mà hương dân kia suýt bị bức phải tự sát, ta trừng phạt
có gì sai sao?
- Chỉ là một hộ hương dân mà thôi, Hầu gia ngươi sao phải ra mặt cho họ?
Hoàng Thử triệt để hồ đồ, có loại Hầu gia thế này sao?
- Câm miệng! Không có hương dân lão tử làm Hầu gia với ai? Con lừa này ta thay ngươi đền, có điều ta phải lấy bốn, năm cân máu trên người ngươi
làm đậu hũ ăn.
Nói xong liền đâm một đao vào cổ tay Hoàng Thử.
Hoàng Thử hồn phi phách tán, hắn nghe tiếng máu của mình đang rỏ tí tách xuống chậu đồng.
- Ngươi khóc sao? Chẳng phải vừa rồi ngươi tự xưng vào Nam ra Bắc không
sợ gì sao? Mới bắt đầu thế này mà đã không chịu nổi rồi? Điều này làm
cho ta nhớ lại trước kia, có một vị phụ nhân vô cùng kiên cường, nàng
phải chịu loại hình phạt mà ngươi không thể tưởng tượng nổi, nhưng với
một lý tưởng vĩ đại, tư tưởng của nàng đã chiến thắng nỗi đau thể xác,
đứng vững trước các loại cực hình, tỷ như loại này.
Vân Diệp cầm trúc châm từ mộc bàn lên, đâm nhẹ vài cái lên mặt Hoàng Thử:
- Lấy búa chầm chậm đóng châm này vào dưới móng tay ngươi, đến tận khi
móng tay ngươi bật ra. Có lần ta không cẩn thận bị cửa kẹp tay mà đã đau lắm, không biết vị phu nhân dũng cảm kia làm sao chịu đựng được. Ngươi
chuyên trộm mộ chắc hẳn gan lớn lắm, từ từ hưởng thụ đi, người tốt có
thể chịu được hình phạt, ác nhân như ngươi hẳn cũng không vấn đề gì.
Mồ hôi trên mặt Hoàng Thử to như hạt đậu, cố mở to hai mắt không để nhắm
lại, con ngươi chuyển động theo tay của Vân Diệp, mắt không chớp lấy một cái.
Vân Diệp dường như quên gì đó, lại lấy từ mộc bàn ra một
ống chích bằng gậy trúc. Kim tiêm thô to dùng nhánh cứng nhất của mao
trúc tạo thành, kém xa so với kim tiêm hậu thế, nhưng nếu chỉ để đâm
thủng da thì cũng không thành vấn đề.
- Ngươi từng nghe thi độc chưa? Đây là thứ ta lấy từ trong miệng thi thể đấy.
Nói xong thì nhẹ đẩy ống chích, làm cho dịch thể màu lục rỉ ra, rớt trên ván gỗ xèo xèo, chớp mắt ván gỗ đã biến đen.
Hoàng Thử cố gắng giãy dụa, tránh ống chích chạm vào người, miệng gào lên:
- Ta phục rồi, ta làm công trình sư của ngươi, ta làm công trình sư của ngươi.
Ống chích vẫn đâm vào cơ thể hắn, Hoàng Thử tuyệt vọng run run vài cái rồi bất động...
Cửa bị đẩy mạnh ra, Trưởng Tôn Xung, Lý Hoài Nhân, Uất Trì, Lý Thái, Lý
Khác cùng một đám học sinh vọt đến, một đám bịt mũi nhìn tên trộm mộ đã
vãi đái bất tỉnh trên ván.
- Tên trộm mộ chết tiệt này thật vô
dụng, còn chưa thực sự lấy máu hắn, mới chỉ hù dọa hắn một chút mà đã
chết ngất rồi, gan lớn khỉ gì, phì.
Trưởng Tôn rất tức giận.
- Tiểu Xung, mau đưa 200 văn đây, không được chạy làng. Ai bảo ngươi cược tên trộm mộ có thể chịu được, ta chỉ biết tiểu Diệp xuất mã, tên kia
chắc chắn không có chỗ tốt.
Lý Hoài Nhân cao hứng đòi Trưởng Tôn
Xung, mỗi người trong thư viện mỗi tháng chỉ được tiêu một số tiền cố
định, dùng tiền để trả các loại phí. Thương thay cho Trưởng Tôn Xung,
những ngày còn lại phải ăn bánh màn thầu, trong nhà có nhiều tiền nữa
cũng vô dụng, tại thư viện chỉ nhận ngân phiếu của thư viện làm ra.
- Diệp tử, ngươi muốn tên trộm mộ này làm gì? Loại như chúng đều có thể
treo cổ, ngươi cứ chích thi độc giết hắn luôn cũng được, vì thế gian trừ một mối hại.
Lý Thái không hổ là không hổ là người trong hoàng gia, gặp chuyện liền quyết đoán không chút do dự.
- Ngươi chỉ biết giết, người này có bản lĩnh đào động, chúng ta muốn tìm
một mỏ than, đào ngọc thạch, động quật, sửa dòng nước đều cần đến bản
lĩnh này, người tốt như vậy thì tìm được ở đâu? Hơn nữa tên hỗn đản này
biết mình tội nghiệt, không chuộc hết tội lỗi thì còn lâu mới được chết.
- Vậy Diệp tử, việc này có cần đến người Đột Quyết quy thuận không? Vài
ngày trước có Triêu Nghị lang Đậu Trung thượng tấu, nói có một đám người người Đột Quyết bị Hiệt Lợi truy sát không còn nơi nương tựa, bèn bỏ
chạy đến Đại Đường ta cầu xin giúp đỡ. Phụ hoàng cũng không biết làm thế nào, không phải vì sợ Hiệt Lợi, mà vì bọn người này mặc y phục Kim
quốc, an trí đến đâu cũng không tiện, quan lại khắp các châu huyện lớn
nhỏ đều không chịu dung người Đột Quyết.
Lý Khác chợt có ý kiến.
- Có bao nhiêu?
Vân Diệp lập tức hứng thú.
- Nghe nói già trẻ gái trai có khoảng hơn vạn người, người đứng đầu gọi là cái gì Bác La, hiện tại đang ở Vân Trung kéo hơi tàn.
Lý Khác nói chuyện lúc trước gặp Đậu Trung ở cửa cung.
Năm nay Lý Nhị đúng là muốn hạ thủ với Đột Quyết rồi, đây là thắng lợi ít
thấy trong lịch sử chiến tranh với dân tộc du mục. Trong tràng đại chiến này, Lý Tịnh, Sài Thiệu, Tiết Vạn Triệt quang mang vạn trượng, nhất là
Lý Tịnh, người dùng đầu của dân Đột Quyết để khẳng định địa vị nhất đại
quân thần.
Tháng 8, vào lúc trời đẹp cuối thu, Đột Quyết sẽ suy tàn.
- A Khác, vì sao không mang tráng niên vào quân ngũ, trên chiến trận công một thành, làm một tử sĩ cũng không tệ. Còn những kẻ khác phái tới các
châu huyện mở một con đường, xây một cây cầu, cũng đỡ cho triều ta phải
trưng lao dịch, khiến dân sinh oán.
**********
Kỳ nghỉ của thư viện ngay cả bốn vị phu tử cũng rời khỏi thư viện, vì tiết thanh
minh đã đến, tế tự tổ tông là việc lớn nhất gia tộc, Vân gia cũng không
ngoại lệ.
Lão Ngưu đã rời khỏi, còn nói sau này sẽ không quay lại nữa. Điều này làm cho Vân Diệp rất khổ sở, không có lão tướng quân tọa
trấn, y lo rằng thư viện sẽ mất trật tự, có điều lão Ngưu thần bí nói:
- Sẽ không, ta đi rồi sẽ có người tới thay, là ai thì tạm thời không thể nói.