- Tưởng tượng thôi đã hâm mộ Cầu Nhiệm Khách, ông ta đang làm chuyện này, mang đám huynh đệ lênh đênh trên biển khơi. Hàn Triệt, ngươi xem đây là cái gì?
Vân Diệp cười lớn lấy ra một tấm lụa màu đen, chỉ thấy bên trên vẽ một
cái đầu lâu trắng, dưới là hai cái xương vắt chéo, cái hốc mắt đen trên
đầu lâu như đang kêu gọi Hàn Triệt, Hàn Triệt kỳ quái cảm thấy, cái đầu
lâu như cười với mình.
Hàn Triệt nỗ lực để mình bình tĩnh lại:
- Cuối cùng ta biết vì sao mình thua ngươi rồi, ngươi không những vô sỉ
hơn ta, còn hung ác hơn ta, ta thất bại là khó tránh khỏi.
Vân Diệp bỏ bịt mắt xuống đưa cho Hàn Triệt:
- Cảm thụ một chút đi, ta luôn muốn làm một tên hải tặc hung ác, trở
thành ác mộng với tất cả quốc gia gần biển, họ nhìn thấy cờ đầu lâu của
ta sẽ mang mỹ nữ dâng tới, ngươi không muốn à? Hàn Triệt, làm hải tặc
sướng lắm, đầu với trời, đấu với biển, đấu với người, vui vẻ vô cùng,
huynh đệ à, đừng nghiên cứu ba miếng đá kia nữa, chúng ta còn nhiều
chuyện đáng làm hơn ...
Hàn Triệt nhắm mắt lại, không biết hắn nghĩ gì, nhưng từ hơi thở nặng
nề, Vân Diệp biết hắn động lòng rồi, ba năm này mình lưu lang bên ngoài, không bằng buộc tên này vào hông, như vậy tốt nhất với mọi người.
Thình lình cửa sổ bị đẩy ra, Hạ Thiên Thiên khản giọng nói:
- Khi đi nhớ gọi ta với.
Hàn Triệt không cho rằng Vân Diệp làm ra chuyện tức cười như vậy, đường
đường một vị hầu tước lại đi làm một tên hải tặc ác danh thối hoắc ư?
Nhân gian sao có người không đáng tin cậy như thế, nghiên cứu ngọc bội
làm rõ Bạch Ngọc Kinh ở đâu mới là chuyện nam nhân lên nàm, chứ không
phải mặc thứ y phục bẩn thỉu đi cướp lấy miếng cướp cuối cùng hoặc cái
quần che thân của người ta.
Trước nay Hàn Triệt cho rằng mình tới từ gia tộc bị điên, hiện khẳng định, so với Vân Diệp, người nhà của mình chưa đủ điên.
Lúc nghiên cứu ngọc bội nhìn qua ô cửa sổ, thấy Vân Diệp bế con, đút cơm cho chúng, đứa bé rất nghịch ngợm, đút cơm vào là phun ra, bình quân ba miệng mới ăn một miếng, cuối cùng nó không ăn nữa. Hàn Triệt thấy một
cảnh khủng khiếp, cái bát cơm không biết dính bao nhiêu nước bọt của đứa bé được Vân Diệp ăn hết, nhìn y cười híp mắt, không thấy có gì không
ổn.
Hàn Triệt chỉ thấy buồn nôn, đây không phải là hiện tượng bình thường,
Vân Diệp có bệnh thích sạch giống hắn, chỉ cần nhìn một ngày y rửa tay
không biết bao lần là biết bệnh đã ăn vào xương, sao có thể không để ý
tới nước bọt trẻ con?
Hắn không biết rằng, bệnh của Vân Diệp bị tình trạng vệ sinh cá nhân
kinh tởm của quân Lũng tạo thành, trước kia y đâu có quái dị như thế, dù y bẩn thỉu thế nào cùng lắm là mặc quần sịp vài ngày, tất hai ngày
không thay thôi, so với đám nặng mụi chấy rận bò lổn nhổn trên đầu kia
thì không là cái gì cả, vì đề phòng một ngày mình trở thành dã nhân, y
mới dần thích sạch, hơn nữa càng ngày càng biến thái. Còn về phần ăn cơm thừa của con thì không thành vấn đề.
Hàn Triệt phát hiện mình chưa đủ hiểu Vân Diệp, hôm qua còn cho rằng y
đùa chuyện chơi trò hải tặc, không ngờ tên này đang tiến hành chuẩn
chuẩn bị tích cực, nhìn thấy gia tướng tháo nỏ tám trâu, xếp thành một
đống, chuẩn bị vô số cột gỗ tròn, buộc thành bó trên giá, nói là củi,
quỷ cũng biết thứ này cắm thêm mũi tên là thành cái gì.
Y định làm hải tặc thậ sao? Hàn Triệt bất giác nghĩ.
- Vân Diệp muốn vân du Đại Đường ba năm, Quan Âm tỷ, đây không phải dấu
hiệu tốt, tên tiểu tử này muốn thoát khỏi ổ thị phi Trường An rồi. Trẫm
không hiểu ba năm sau có gì khác với bây giờ? Gặp phải khó khăn thì phải khắc phục chứ, trốn cái gì, thật không ra sao, còn chạy ba năm.
Lý Nhị xem tấu chương nghỉ phép của Vân Diệp, vô cùng bất mãn, nhất là thấy Phòng Huyền Linh phê chuẩn càng đùng đùng nổi giận.
- Bệ hạ, Vân Diệp không làm thế thì làm thế nào? Nay quốc thái dân an
khắp nơi là khung cảnh thịnh thế, nếu như y muốn phản kích, thần thiếp
tin rằng y sẽ có cách, nhưng như thế phân tranh trên triều khó tránh
khỏi lan tới địa phương, thịnh thế hiếm có sẽ chết yểu, không bằng y tự
lùi một bước, tóm lại cần người lùi bước, Vân Diệp lùi bước còn cần dũng khí hơn phản kích, y muốn phản kích cứ buông thả tính tình mà làm là
được, dù sao bệ hạ chẳng làm gì y.
Nói tới Vân Diệp, Trường Tôn thị hiếm hoi giúp hoàng đế phân tích, lời
thế này lâu lắm rồi hoàng hậu không nói, Lý Nhị nghe hoàng hậu bất ngờ
trả lời mình, cười nói:
- Nàng tin vào đệ tử của mình thế sao? Có biết tên tiểu tử lòng dạ hẹp
hòi đó đã dọn sạch Trường An rồi, làm hiện trừ giá gạo muối dầu cùi
không thay đổi, những thứ khác tăng vọt, nghe nói thịt lợn tăng gấp đôi, người dân đi tìm đồ tể lý luận, ai ngờ người ta còn nhiều lý do hơn,
lại còn uy hiếp, mua thì mua nhanh, nếu không mai còn tăng nữa.
- Bệ hạ đã lo lắng thì hạ văn thư ngăn cản là được, cần gì lấy ra mỉa mai thần thiếp, thịt lợn đâu có lên được bàn ăn của bệ hạ.
- Mấy năm qua trẫm cũng ăn không ít thịt lợn rồi, cũng không quan tâm y
đem tới Nhạc Châu, chỉ cần vẫn ở trên Đại Đường thì những thứ đó vẫn còn là của trẫm, trẫm chỉ thuận miệng nói thế thôi, chính vụ nói cho cùng
chú trọng hai chứ tiến lui, có điều Vân Diệp lui quá dữ dội, chẳng để
lại cái gì? Quan Âm tỷ nói xem tên tiểu tử này rốt cuộc nghĩ gì, trẫm
thấy y không đơn giản là rút lui đâu.
Người của Vân gia rất kín miệng, chuyện cả nhà du ngoạn người ngoài vẫn
chưa biết, các trang hộ phân gia tới Nhạc Châu thì mọi người đều hiểu,
gia nghiệp lớn thế nào cũng phải trải rộng, bất kể đại gia hay tiểu gia
đều sẽ phải đi tới bước này.
Đất phong của Vân gia là hai nghìn ba trăm mẫu, đó là cực hạn của quốc
hầu, thậm chí là hơi nhiều, nhưng trên triều đường không ai dám lấy điểm này công kích, vì chuyện này không thể đem ra tra, nếu bày hết số ruộng thực lên, chẳng mông đít ai sạch sẽ cả, cả Lệnh Hồ Đức Phấn hận Vân
Diệp nhất cũng không dám.
Người của Vân gia không ngừng đổ về Nhạc Châu, không có gì lạ cả, rất
nhiều nhà trong thành đều làm thế, Trình gia, Tần gia, Úy Trì gia đều
làm vậy, chỉ Ngưu gia là đem sản nghiệp ở Nhạc Châu thổi thành ở quanh
Trường An, Lão Ngưu nói nhà ít người, không chú ý hết được.
Chợ Trường An rất tiêu điều, người rất nhiều, hàng hóa thì ít, giá lại
cao, xe ngựa của Ngụy Trưng đi ở chợ tây, trong tai toàn là tiếng chửi
bới, thương gia mặc cho ngươi chửi, chỉ cần nói ra giá là nhất định
không cho mặc cả.
- Thời buổi này ăn đậu hũ cũng thành hi vọng xa vời, mỗi mình Trương gia bán, gia tăng ba thành so với trước kia, nếu Kỷ gia, Lô gia mà không đi Nhạc Châu ai thèm nhìn đậu của Trương gia lấy một cái.
- Biết làm sao, Trường An không phải chỗ buôn bán tốt, đi Nhạc Châu cũng nên, nếu xưởng da nhà ta chẳng phải không thể rời thảo nguyên, ta cũng
đi Nhạc Châu, nghe nói ở đó ngươi có mở hiệu quanh năm cũng chẳng sao,
còn ở Trường An, cái chiêng nát gõ một cái là chúng ta phải đóng cửa,
muộn chút thôi là lũ vũ hầu chó má lấy roi quất.
- Người có tiền đều đi Nhạc Châu rồi, lưu lại Trường An hoặc là người
giàu nhất, hoặc nghèo rớt mùng tơi, đồ chúng ta bán thì các quý nhân
không thèm, người cùng khổ lại không mua nổi, không làm ăn được nữa. Đợi Nhạc Châu xây xong, chúng ta đi luôn cho xong, chúng ta là người kiếm
ăn, phải đi theo khách.
Cổ thành Trường An lần đầu tiên bị thành thị bên ngoài tác động, làm
người Trường An xưa nay kiêu ngạo không chấp nhận được, nhưng bất kể
ngươi có chấp nhận hay không, sự thực bày ra trước mắt, không chống lại
được đại thế, đành theo dòng thôi.