Vân gia có hai người phải vào thư viện, một vui mừng hớn hở, một ủ rũ
buồn bã, Tiểu Nha sở dĩ giúp Tiểu Vũ hoàn toàn là vì nghĩa khí, nay ván
đã đóng thuyền, đành ngậm trái đắng vào thư viện học tập, với hiểu biết
của nàng với thư viện thì đó là bể khổ, ăn không ngon bằng ở nhà, ở
không sướng bằng ở nhà, muốn tự do theo Thiên Ma Cơ học bản lĩnh là
không được nữa.
Tiểu Vũ không thích cách làm của Thiên Ma Cơ,
nàng cho rằng kẻ lấy sắc đẹp thành sự, khi sắc suy thì ân tình cũng
tuyệt, dung nhan diễm lệ của nữ tử thì liệu giữ được bao lâu? Chỉ có tìm được người thực sự thích mình, cho dù mà Vô Diệm, Mô Mẫu cũng sống bên
nhau tới đầu bạc, ân ái mãi mãi.
Có điều lời này chỉ đứng ngoài
mà nói được thôi, thiên hạ này kẻ có tiền tài mới nói có tiền hay không
chả sao, người xinh đẹp mới nói xinh hay xấu không quan trọng. Con người đều không quá coi trọng thứ mình có, Vân Diệp mắng nàng mấy lần rồi,
muốn nàng trân trọng thứ mình đang có. Nhưng Tiểu Vũ luôn bị sự hiếu kỳ
chi phối, lên ngọn núi này lại muốn xem ngọn núi khác, còn ngọn núi dưới chân bị nàng vứt ra sau đầu rồi, người như thế có lẽ phải trải qua nỗi
đau lớn mới tỉnh ngộ được.
Trương Gián Chi một mình tới cổng thư
viện, đây là lần đầu tiên hắn tới gần tòa thần điện trong lòng như thế,
trước kia hắn cũng đã tới Ngọc Sơn, nhưng vì hạn chế thân phận, tự giác
đứng xa nhìn mái ngón cong cong sau tường bao, luôn thấy đẹp vô cùng.
Nay tới tới gần mới biết suy nghĩ trước kia của mình nực cười ra sao, thư
viện chẳng thèm hỏi thân phận của ngươi, chỉ cần ngươi không mang dấu
hiệu đặc trưng của ngoại tộc thì chẳng ai ngó tới.
Trong túi còn
một đồng nguyên, đó là do mẫu thân cho mình khi rời nhà, vì nhi tử luôn
nói thịt kho tàu của thư viện ngon thế nào, Đại Đường giàu có không có
nghĩa là ai cũng giàu có, là tiện dân thân phận thấp hèn, hiện giờ chỉ
cần làm việc chăm chỉ là có thể no bụng, còn về phần có tiền trong túi
là điều trước kia không dám tưởng tượng.
Trương Gián Chi làm thư
đồng cho người ta sáu năm, thứ thiếu gia không học được thì hắn học tinh thông, đôi khi Trương Gián Chi thấy tiên sinh như giảng bài cho mình,
cuối năm, tiên sinh muốn hắn bỏ làm thư đồng, công việc khiến hắn và mẫu thân có đủ cơm ăn, nói với hắn, nếu thực sự muốn mẫu thân có cuộc sống
tốt thì phải tới thư viện Ngọc Sơn tham gia khảo thí, chỉ vào đó thân
phận tiện dân mới không bị để ý, tốt nghiệp thư viện, mọi người sẽ quên
hắn là nhi tử của ca kỹ, đồng thời tiên sinh còn viết thư tiến cử cho
hắn, đó là ân nhân đầu tiên trong đời hắn.
Những năm đầu Đại
Đường chiến tranh liên miên tạo ra vô số cô nhi quả phụ, những người đó
tới giờ vẫn được quan phủ cứu tế, nhưng quan phủ sẽ không bỏ một xu cho
mẹ con mình, Trương Gián Chi có giác ngộ này lâu rồi.
Đây là một
một nơi như thiên đường, nó không làm mình thất vọng, tiên sinh nghiêm
khắc mà công chính, nhớ tới vị thanh y tiên sinh mặt lạnh tanh, giọng
nghiêm khắc, Trương Gián Chi cảm thấy thật hạnh phúc, còn chưa vào thư
viện đã được một bài học, mang tới chút ánh sáng cho thế giới bóng tối
trong đáy lòng hắn.
Tòa kiến trúc màu trắng kia là đồ thư quán,
nghe nói trong đó sách nhiều như hải dương, căn phòng đá màu xanh kia
chắc là nơi đặt đầu rồng, xương cá lớn ở đâu nhỉ? Bươm bướm ở đâu? Lệ
Sơn, Hãn Sơn chắc ở phía sau, giả sơn chảy nước mắt đắp lên là Lệ Sơn,
còn đổ mồ hôi đắp lên là Hãn Sơn, Trương Gián Chi được được nghe điển cố này vô số lần rồi, hắn rất muốn đi xem mê trận, rồi xem mê lâm, có điều hình như hiện giờ mê lâm hơi mất kiểm soát, luôn tìm thấy xương cốt kẻ
gian, bảo bối của thư viện đều ở trong đó, không có trộm mò tới mới lạ.
Trương Gián Chi đã nghe ngóng rõ trình tự lấy cơm ở nhà ăn rồi, trước tiên là
lấy khay trên giá, cho bát vào chỗ để bát, rồi đũa, thìa, chén đĩa.
Bát để bên trái, đĩa ở bên phải, thìa đặt ở chỗ trên cùng khay, đũa ở cuối
cùng, thư viện là nơi chú trọng quy củ, không được sai chút nào, Trương
Gián Chi chỉnh mãi mới xong, trông rất đẹp, cẩn thận bê khay tới cuối
đội ngũ lấy cơm.
Khi hắn nhìn thấy học sinh mồm ngậm đũa, tay cầm bát, kêu gào đòi đầu bếp cho thêm thịt, giảm khoai tây liền biết bị
người ta lừa rồi, mặt đỏ lên, muốn làm loạn cái khay cơm trông rất ngu
ngốc kia, cuối cùng vẫn nhịn được.
Đặt khay ở cửa sổ, đầu bếp đội mũ trắng nhìn thấy sự sắp xếp trên khay cười hì hì, môi múc cho hắn một khay thịt ê hề, gần như chẳng thấy khoai đâu, cơm gạo trắng tinh đắp
tới tận ngọn, trước khi đi còn kiếm một cái bát, múc cho hắn bát canh
trứng.
Trương Gián Chi muốn nhảy dựng lên, hắn chỉ có một đồng
nguyên, còn là đồng giá trị thấp nhất, không mua được nhiều cơm như thế, đành cúi mặt đưa đồng nguyên tới.
- Ngươi là tiểu tướng công tới khảo thí phải không, xem ra gia cảnh ngươi cũng không giàu có, chỉ cần
thi đỗ vào bếp giúp, mỗi ngày được ba đồng, không lỡ dở việc học, chỉ
phải thức khuya dậy sớm hơn người khác, trưa cũng ăn muộn hơn người
khác, một ngày chỉ được nghỉ hai canh giờ, thế nào? Quan trọng nhất là
không phải trả tiền cơm, tiền còn lại đưa cho cha mẹ, nuôi sống bọn họ
không thành vấn đề.
Trương Gián Chi miệng há hốc tới đút cả nắm đấm vào được, ấp úng hỏi:
- Đại ca, vào thư viện còn được làm công à?
Đầu bếp thấy đằng sau không còn ai xếp hàng nữa, thò cái đầu béo tốt ra ngoài cửa sổ:
- Đương nhiên là được, làm công trong thư viện sẽ ghi vào hồ sơ, khi tốt
nghiệp không có mục này sẽ bị đánh giá kém, đừng thấy những tướng công
kia đều là công tử ca, chèo thuyền, quét sân, nuôi lợn, giúp tiên sinh
làm thí nghiệm, ai cũng làm rồi. Thục vương, Tề vương phải tỉa hoa kiếm
học phần, làm công ở thư viện không mất mặt.
Trương Gián Chi hiện đã nhận định đây là thiên đường thực sự, mỗi ngày ba đồng nguyên, mỗi
tháng thư viện còn phát hai mươi đồng nguyên, như vậy ba năm mình chẳng
những có thể nuôi được mẫu thân, còn có thể xuất sĩ, ngủ ít đi một chút
có sao? Chịu khổ chút có sao? So được với lúc mình suốt ngày vất vả khi
làm thư đồng không? Chết cũng phải thi vào thư viện.
Khi Trương Gián Chi đang ăn ngấu ăn nghiến hắn không biết trong nhà bếp, đều bếp béo nói với một đầu bếp khác:
- Hôm nay thật may mắn, có một tiểu tướng công xuất thân cùng khổ bị ta
thuyết phục, định thi vào thư viện xong tới bếp làm công, viện giám tiên sinh nói chúng ta càng ăn càng béo, không chịu thuê thêm nhân thủ, lần
này ông ấy không thể ngăn tiểu tướng công làm công, chúng ta được nhẹ
nhàng một chút.
- Mơ à, ngươi tưởng ai cũng thi vào được thư viện chắc? Chúng ta hầu hạ toàn là tinh quân lão gia, trên trời đã an bài
sẵn rồi, hai ta chỉ có số cầm thìa, bớt than vãn đi, mau mau làm việc,
cho số bánh bao này vào lồng hấp.
Đầu bếp béo vừa cho bánh bao vào lồng, vừa lẩm bẩm:
- Ta thấy vị tiểu tướng công đó lanh lợi lắm, nói không chừng khi đỗ được đấy, ôi thần phật phù hạ, nhất định phải đỗ nhé.
Trương Gián Chi nhìn cái khay trống không mà hối hận, tát mình một cái, sao
tham ăn như thế, rõ ràng định ăn một nửa, một để cho mẫu thân, vậy mà ăn hết sạch, đến một hạt gạo cũng không còn.
Hối hận tới bên ao,
trong ống trúc nước chảy liên miên, hắn rửa sạch dụng cụ, đặt vào chỗ
cũ, khi rời đại môn thư viện, Trương Gián Chi vỗ mạnh tảng đá lớn, sáu
năm khổ công, sáu năm học tập, kết quả xem vào ngày mai, tiên sinh nói
ta có cơ sở vững vàng, thoải mái mà thi, sẽ có hi vọng.