Đường Chuyên

Chương 29: Q.11 - Chương 29: Tự tô vẽ (1)




Eo biển toàn chiến hạm neo đậu, đón gió biển lạnh căm, Vân Diệp hít sâu một hơi, bắt đầu công việc thường lệ hàng ngày, kiểm kê hạm đội, thuyền nhỏ phập phồng theo sóng, tới mỗi một chiếc chiến hạm, lập tức có quan trực ban lớn tiếng báo cáo tình hình chiến hạm của mình, giọng nói hùng hồn, khí thế vô cùng.

Mặc dù bản thân mặc nho sam, chỉ cài một cái trâm ngọc trên đầu, tất cả tướng sĩ của hạm đội không dám có chút qua loa nào, hai trận đại thắng ở thành Ti Sa, Tam Sơn Phổ, Vân Diệp đã hoàn toàn được bọn họ thừa nhận, giết địch một nghìn, tổn thất ba trăm, nay giết địch đâu chỉ một nghìn, phe mình tổn thất rất ít, đây chẳng phải phong thái danh tướng à?

Lưu Phương trốn trong chỗ tối, cười cực kỳ gian trá, nếu Vân Diệp ở bên cạnh sẽ nghe thấy lão già này lẩm bẩm: - Tiểu tử, danh và lợi là một đôi huynh đệ, ngươi tham tài hám lợi, làm sao thoát được danh lợi kiềm tỏa, không học binh pháp? Binh pháp mà học được sao? Đám Trình Giảo Kim có mấy kẻ do danh gia binh pháp dạy ra? Khá lắm, đã có tư thế tướng quân rồi, con mẹ nó còn là nho tướng, thêm chục năm rèn luyện nữa, lão phu không tin không rèn ra được một tướng quân hợp cách. Tôn tử của lão phu còn phải dựa vào ngươi, ngươi không nên người sao được.

Kiểm tra hạm đội xong, xử lý công vụ, vài vụ vi phạm nhẹ, chẳng buồn phán xem ai đúng ai sai, đều là chiến hữu lại lấy nắm đấm nói chuyện, một đám khốn kiếp, mỗi tên cho ba mươi gậy.

Đánh một trận mà dùng tới ba thành xăng rồi, đạn cháy may mà chưa dùng bao nhiêu, thứ này khi dã chiến còn phải dùng, trận chiến Tam Sơn Phổ là nhân lúc kẻ địch hoảng loạn đánh vào, đợi người Cao Ly phản ứng lại thì trời đã sáng, muốn nhân bóng tối bỏ chạy đã không còn kịp nữa.

Lưu Phương không giữ lại người sống, Lưu Nhân Nguyện báo về kẻ địch thề chết chứ không hàng, đành phải giết hết, Vân Diệp hiểu đó chỉ là cái cớ, nếu quân địch không hàng, làm gì có chiến thuyền nguyên vẹn cho ngươi lấ chẳng định nói ra, lúc này mình không cần lấy tù binh khoe công tích, sắp có ác chiến rồi, tù binh chỉ biến thành gánh nặng.

Khi bóng đêm lần nữa bao phủ mặt đất, eo biển đối diện chỉ còn lại vài chấm lửa đỏ sậm ẩn hiện trong khói đen, trận cháy lớn tới lúc này mới tắt dần, gió biển thi thoảng khiêu khích ngọn lửa, làm nó bùng lên một cái, sau đó tắt lịm mãi mãi.

Không thể ở lại trên đảo nữa, thám tử Cao Ly tới thăm dò đã xuất hiện ngoài trăm dặm, Đại Đường không sợ chuyện này bại lộ, nhưng giấu được lúc nào tốt lúc ấy, khi cá sấu đóng giả khúc gỗ mới là đáng sợ nhất.

Vết thương của Uyên Cái Tô Văn chẳng tốt lên cũng chẳng xấu đi, miệng vết thương mãi không khép lại, Vân Diệp đương nhiên là biết vì sao, thuốc là do y giao cho quân y, lần trước dùng cho Cầu Nhiệm Khách xong còn lại chút ít, lần này cho Uyên Cái Tô Văn dùng, khi nữ nhân kia tháo băng của Uyên Cái Tô Văn ra, nhìn vết thương đỏ rực, bắt đầu khóc thút thít. Uyên Cái Tô Văn nhìn Vân Diệp nằm trên chăn lông đọc sách, dứt khoát ra lệnh nữ nhân kia lấy nước sạch rửa vết thương cho mình, mỗi một cao thủ võ công đều là cao thủ trị thương, vết thương sau mười ngày không thể như thế này.

Vân Diệp đứng dậy hứng thú nhìn Uyên Cái Tô Văn lấy chùy thủ cắt thịt trên chân mình, tới khi vết thương tiếp tục chảy máu mới thôi.

Lấy nước muối rửa vết thương mà hắn cũng nghĩ ra được, nhìn gân xanh nổi trên trán hắn, lại nhìn khuôn mặt cực độ hung dữ, lắc đầu, tiếp tục nằm xuống xem sách, lửa cứ lay động không ngừng, chẳng đọc nổi sách, loại sách này thực sự xem rất mệt, chẳng có mấy dấu chấm dấu phẩy, muốn đọc, phải phân câu phân đoạn trước.

Lần này Uyên Cái Tô Văn từ chối bôi thuốc, nữ nhân kia mang nước mắt lấy băng vải khô bó lại cho hắn, ôn nhu dựa bên cạnh, như con mèo con.

Bực mình ném sách đi, Vân Diệp đi tới xe tù trừng mắt nhìn Uyên Cái Tô Văn đang khép mắt dưỡng thần, với những tên diện mạo anh tuấn, điều Vân Diệp muốn làm nhất là biến mặt hắn thành đầu heo.

- Hôm qua Vân huynh gặp ác mộng cả đêm, hiện nhất định rất mệt mỏi, sao không ngủ sớm, nhìn ta làm cái gì?

- Chẳng làm cái gì, ngươi ngủ cứ ngủ, không cần quản tới ta, hôm qua ngươi nhìn ta ngủ, hôm nay ta nhìn ngươi ngủ, công bằng hợp lý, chỉ không biết ngươi ngủ có nghiến răng không?

- Cũng được, hai ta đều không ngủ được, vậy chuyện trò cũng tốt. Vân hầu, ngươi có thể nói cho ta biết trong mắt ngươi Cao Ly là quốc gia thế nào không? Uyên Cái Tô Văn mở mắt nhìn thẳng vào Vân Diệp:

- Cao Ly? Ngươi nghĩ ta có lời tử tế nói cho ngươi nghe sao?

- Bất kẻ là hay hay dở cũng là do một hầu tước nói ra, ta nghe nghe nghiêm túc, sau đó tổng kết ra đạo lý, nếu còn may mắn về được Cao Ly, ta sẽ chú trọng lời ngươi nói.

Uyên Cái Tô Văn nói xong còn rất lịch sự thi lễ với Vân Diệp, làm Vân Diệp phải đáp lễ, chuyện lễ nghi, không liên quan tới ai là tù binh, ai là cai ngục, chỉ liên quan tới tu dưỡng và phẩm tính của con người.

- Nói thật là ta biết rất ít về Cao Ly, thậm chí không thể nói tới thù hận, vì khi các ngươi đánh bại quân đội Tiền Tùy, ta không có trên thế giới này, cho nên không thể nói tới thù hận.

- Một bó lửa thiêu năm vạn quân dân thành Ti Sa ra tro mà ngươi còn dám nói không có thù hận, ta không dám tưởng tượng nếu là kẻ có thù hận với ngươi thì sống thế nào.

Uyên Cái Tô Văn mấy ngày qua luôn mở mắt tìm kiếm tù binh Vân Diệp bắt được, dù sao với hắn mà nói, chỉ có mình và Vinh Hoa thì quá cô đơn, nhưng hắn rất thất vọng, trong tay Vân Diệp chỉ có hắn và Vinh Hoa, không còn ai khác.

- Ngươi xem, các ngươi chết vài người mà ngươi kích động như thế, đầu người của dân ta bị ngươi chất thành kinh quan, ta cũng chẳng nổi giận như ngươi. Ta nói không có thù hận với Cao Ly, ngươi lại không tin, tất cả những điều ta làm xuất phát từ nhu cầu, Liêu Đông từ xưa là đất đai của Hán tộc, mấy năm trước các ngươi lén lút chiếm một vùng lớn như trộm, không được, thứ của nhà ta không dùng thì không dùng, ngươi không được lấy, lấy là bị ăn đòn, còn phải xẻo của nhà người một miếng, hoặc bồi thường toàn bộ đất đai, như vậy trong lòng bọn ta mới thoải mái được, sau đó lại để không đấy, đợi con quỷ tham lam tiếp theo đến cướp.

- Đất đai rộng lớn của Đại Đường hiện nay có được nhưu thế à?

- Đúng thế, ngươi tưởng từ đâu mà ra? Trên đời này không có rồng, cái thứ này biến hóa ra khi khi Trung Nguyên chiến đấu với ngoại địch. Trong thư viện Ngọc Sơn có một vị tiên sinh thích nghiên cứu rồng nói, biểu trưng sớm nhất của tổ tiên bọn ta là rắn, sau đó tổ tiên bị ngư tộc ức hiếp, vì thế bọn họ diệt ngư tộc, nuốt luôn cả nhân khẩu và đất đai của ngư tộc, phát hiện vảy và đuôi cá rất đẹp, thế là vẽ lên con rắn của mình.

- Về sau lộc tộc ức hiếp tổ tiên, tổ tiên lại diệt lộc tộc, thấy sừng của nó đẹp, thế là vẽ lên đầu rắn nhà mình. Thế giới này chẳng có lúc nào yên bình, Ngưu tộc, Mã tộc, Ưng tộc tới ức hiếp tổ tông, sau đó vật tổ của bọn ta có thêm rất nhiều thứ, cuối cùng biết thành rồng.

Đối với tên ngoan cố như Uyên Cái Tô Văn, cần phải cho hắn biết rồng rốt cuộc là thế nào, để cho có sức thuyết phục, Vân Diệp lấy suy đoán của thư viện ra khoe khoang.

Vì sao trong miệng ngươi lúc nào cũng là người ta ức hiếp tổ tông của ngươi, còn tổ tông ngươi mới phản kích? Cứ như lý luôn ở các ngươi vậy. Uyên Cái Tô Văn chất vấn chẳng chút khách khí:

- Đương nhiên là như thế, tổ tiên ta tử viễn cổ học được hai tính tốt là khiêm tốn và lương thiện, khi tổ tiên các ngươi còn phơi mông đuổi sói khắp nơi thì tổ tiên ta đang sống trong hang lấy vải làm khố. Khi tổ tiên ngươi giao hoan với dã thủ, đồng thời đột phá chủng tộc sinh ra quái thái thì tổ tiên ta đã định ra nhân luân, khi tổ tiên ngươi còn đang ăn sống nuốt tươi thì tổ tiên ta đã ăn gà nướng rồi.

- Ngươi nói xem người giàu có như tổ tiên ta có thèm mấy thứ rách nát còn tệ hơn ăn mày của tổ tiên ngươi không? Như Uyên Cái Tô Văn ngươi có đi cướp cháo mốc của tên ăn mày không? Không chứ gì, ngược lại trong lòng ăn mày luôn muốn lột hết quần áo là lượt của quý tộc, ngươi nói xem, Lão Cái, như thế lý không nằm trong tay tổ tiên ta thì nằm trong tay tổ tiên ngươi à?

- Liêu Đông bỏ không đã nghìn năm rồi ...

- Câm mồm, ngươi nói câu này thật không biết xấu hổ, ngươi chắc không lạ gì cái tên bốn quận Nhạc Lãng, hay là cố ý quên rồi?

- Đại Đường sẽ không bỏ qua cho Cao Ly, đúng không? Bất kể bọn ta có khom lưng uốn gối, có nịnh nọt cung phụng thế nào các ngươi cũng không bỏ qua Cao Ly đúng không? Cao Ly sẽ cho các ngươi bài học thê thảm nhất, để các ngươi quên đi cái tên từng có trong truyền thuyết của mảnh đất này.

- Uyên Cái Tô Văn, hiện giờ ngươi còn có lòng tin, có điều ta sẽ đem ngươi theo, để ngươi thấy bọn ta công phá ba thành trì, lấy hài cốt ra sao. Vân Diệp cười nhạt: - Ngươi còn chưa hiểu, hoàng đế của bọn ta luôn than thở hổ báo trong rừng ít dần, đi săn không được tận hứng, các tướng quân ai nấy ngồi trong phủ thở dài vì người béo lên, quan văn trụ tập ở Trường An tức giân vì không được quản lý đất đai rộng hơn.

- Càng không nói tới bách tính bọn ta, càng lúc càng không hài lòng với đất đai cằn cỗi được phân chia, nếu ngươi ở Trường An nghe thấy tiếng kêu gào từ tâm khảm đó, chẳng cần toàn quốc xuất chinh, chỉ cần bệ hạ phất tay, tướng sĩ anh dũng tới Liêu Đông sẽ lấp kín Cao Ly. Uyên Cái Tô Văn, các ngươi tính toán sai rồi, nghĩ làm bao nhiêu chuyện xấu không cần trả giá à? Nằm mơ.

Hai người trong xe tù ngây ra nhìn Vân Diệp nói văng nướt bọt, hai tay còn vung lên, mặt mày hung dữ, lúc thì vui mừng, lúc thì kích động, lúc thì đấu chí ngùn ngụt, khi y nói tới câu cuối cùng thì mặt hoàn toàn thả lỏng, thở phào một cái, tựa hồ rất hài lòng, chắp tay đi trở về đống chăn, nằm xuống, ngáp một cái, chẳng bao lâu sau có tiếng ngáy nhỏ truyền ra...

- Tô Văn, y vừa làm cái gì thế?

Vinh Hoa nằm trong lòng Uyên Cái Tô Văn hỏi:

- Y đang lấy dũng khí cho bản thân, để kiên định hơn, để không gặp ác mộng nữa, nên nói những lời lừa mình lừa người như thế, Vinh Hoa, ác mộng đêm qua y gặp phải nhất định rất đáng sợ, nhưng ác mộng của chúng ta không biết bao giờ dứt, ta có một cảm giác không lành, lần này ác mộng của chúng ta càng đáng sợ hơn, càng kéo dài hơn.

Gặp ác mộng không phải chỉ có ba bọn họ, còn có một người nữa, chiến báo nắm trong tay gần như bị vo lại, mặt tím tái, lẩm bẩm: - Biết ngay là không nên thả y ra mà, lão phu thiếu niên tòng quân, người chết dưới đao lão phu vô số kể, nhưng chưa bao giờ tuyệt diệt như y làm, thành Ti Sa đã bị nung cháy rồi, người trong đó còn sống nổi sao? Chiến thuyền của Tam Sơn Phổ đã vận chuyển tới kinh thành, nơi đó còn người sống nữa sao? Tiểu tử, lão phủ chỉ muốn mượn trí tuệ của ngươi để có cớ xuất binh, chứ không muốn ngươi dùng mực quét lên bản đồ, có biết ngươi quét tới đâu, nơi đó chẳng còn ngọn cỏ.

Triều hội ngày mai, lão phu không đi cũng được.

- Lão Phúc, Lão Phúc! Lão gia ta không khỏe, ngươi tới thượng thư tỉnh xin nghỉ cho ta.

….

Cẩu Tử cười hi hi mặc áo da thú của mình vào, đeo cung sau lưng, ống tên cằm mười mũi tên lông gà, hông gài sài đao, còn có một cuộn giây thừng, vây tay với Vân Diệp rồi chui vào rừng, lần này hắn đi tiếp ứng Đơn Ưng đã tới thành Thương Nham.

- Ông không lo cho Cẩu Tử à? Để hắn đi một mình như thế sao? Vân Diệp kỳ quái hỏi Vô Thiệt đang vươn cổ nhìn, ông ta xưa nay yêu thương Cẩu Tử, hai năm qua dốc hết bản lĩnh ra truyền thụ, coi hắn như con cháu mình, chưa bao giờ để Cẩu Tử cuốn vào tranh chấp vô vị, với mối quan hệ của ông ta, kiếm quan c hức cho Cẩu Tử rất dễ dàng.

- Chó con lớn rồi phải tự đi kiếm thức ăn, hầu gia thấy lão phu còn bao năm trên đời nữa, không nhân lúc này không thả nó ra thí nghiệm một chút, đợi tương lai chân lão phu lạnh rồi mới thả nó ra sao?

Tâm tình của Vô Thiệt không tốt, vươn cổ cũng không nhìn thấy Cẩu Tử nữa, bực tức trả lời một câu rồi phẩy tay định lên thuyền, đi được nửa đường thì quay lại hỏi:

- Hầu gia chắc chắn muốn sử dụng châm pháp ác độc với người Cao Ly kia chứ? Lần trước Tôn Tư Mạc đã nhiếc móc lão phu dữ dội, nói châm là để cứu mạng, bị đám âm nhân bọn ta làm vấy bẩn, còn bảo lão phu, nếu dám truyền châm pháp này cho Cẩu Tử, ông ta sẽ lấp cho Cẩu Tử hai cái chân chó, để nó suốt đời không dùng được châm.

- Ai bảo ông dùng thứ đó với người Đại Đường, Tôn tiên sinh thí nghiệm bệnh lý trên người tử tù cũng chẳng cho, ông lại chạy tới nói mình có pháp môn bất truyền lấy nguyên dương, cạn cốt tủy của người ta, chẳng phải muốn ăn chửi à? Bản lĩnh ác độc đó đương nhiên không thể truyền cho Cẩu Tử, đứa bé ngoan như thế, ông không thể để nó mang cái tiếng ác ma. Vân Diệp vô sỉ gạ gẫm: - Ta thấy ông truyền cho ta là được, ta là tên hoàn khố, lại là tam hại, còn là quan viên, ba loại người ghê tởm nhất trên đời bị ta chiếm hết. Bộ châm pháp này sinh ra là để chuẩn bị cho ta, có đồ đệ như ta là phúc của ông, thông minh, tài cán, thiện lương, chắc chắn ta sẽ không mang châm pháp này truyền lung tung.

- Một tên đồ tể vừa mới thiêu chết mấy vạn người còn dám nói mình thiện lương, sau này tuyệt đối không đứng cùng ngươi nữa, ông trời đánh xuống nhầm người thì sao? Ngươi học châm pháp cũng chẳng vấn đề, ngươi xấu xa sẵn rồi, thêm một thứ chẳng ai chú ý.

Đợi Vô Thiệt tuổi cao lắm lời lên thuyền, Vân Diệp nhìn Nhân Hùng một cái, Nhân Hùng gật đầu, dẫn theo mười người đi vào rừng ..

Điện Vạn Dân hiện giờ náo nhiệt như cái chợ, đủ mọi tiếng ồn ào trộn lẫn với nhau, mấy vị phu tử nghiến răng nghiến lợi chỉ đám Lý Hiếu Cung: - Năm xưa chiến loạn dùng kế sách thanh trừ cũng chẳng sao, có thể nhanh chóng dẹp loạn, đó là đại đức, lão phu chưa bao giờ trách các ngươi lạm sát.

- Hiện giờ thiên hạ thái bình, vì sao còn thấy máu? Đột Quyết đã bình, Tiết Duyên Đà cúi đầu xưng thần, tuy người Thổ Cốc Hồ bị trọng thương vẫn không chịu từ bỏ lòng gian, nhưng hiện giờ vẫn ngoan ngoan phái Đại tế ti tới triều bái. Người Cao Ly xây trường thành, nói lên bọn họ định nhốt mình lại.

- Bọn lão phu khao khát trông mong thái bình tới, vì sao lúc này lại ép một người trẻ tuổi không muốn đánh trận, cũng không biết đánh trận ra chiến trường? Thủy sư Lĩnh Nam hàng năm vận chuyện lương thực có gì không tốt, giá lương thực Trường An liên tiếp hai năm dưới giá bốn đồng, chính là nhờ công lao của họ, tốt hơn đám giết người phóng hỏa các ngươi nhiều. Một người trẻ tuổi tốt đẹp như thế bị đám lão tặc các ngươi ép đi giết người, giờ gây ra chuyện lớn, các ngươi ăn nói với bệ hạ và vạn dân thiên hạ ra sao?

Lão Hà Trù là vị quan tuổi cao nhất, không coi đám võ tướng trước mắt ra gì, chỉ trích gay gắt. Lý Tịnh cáo bệnh, nghe nói là chân đau không chịu nổi, Lý Tích chui ra đằng sau, Lý Hiếu Cung không tránh đi đâu được, chỉ biết phơi mặt nhận nước bọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.