Nợ của người ta thì thế nào cũng phải trả, vả lại nợ đám Lý Hiểu Cung,
Vương Khuê thì không có khả năng bỏ chạy, bởi vì thế Vân Diệp nhìn thấy
sự kiện bắt cóc ngay cửa hoàng cung. Lão Trang, Lưu Tiến Bảo bị trói cọ
quậy như con sâu trên đất, còn có mấy hán tử vai u thịt bắp cười hăng
hắc vây tới.
Xe ngựa nhà Lão Lý không tệ, chưa nói rộng rãi, còn
khảm châu ngọc, đệm phía dưới không biết làm bằng gì, cực kỳ êm ái. Lấy
bình rượu bạc từ trên giá xuống, chẳng cần chén, cứ thế mà tu, rượu có
hơi chua chát, nhưng dư vị kéo dài, là rượu Ba Tư chính tông.
Rượu ngon, hiện giờ rất cần rượu để an ủi thần kinh bị kích thích, nhớ lại
Trường Tôn hoàng hậu lúc vô ý nhìn trộm phía bình phong, không cần nói
cũng biết Lý Nhị ở phía sau quan sát mình, trước kia còn lo, giờ không
cần nữa, lão tử đếch chơi nữa, chơi không nổi, trò mà hơi chút là mất
đầu thì một người chơi nổi mấy lần?
Làm hầu gia tốt rồi, không
cần ảo tưởng tước vị cao hơn, Lý Nhị cũng chẳng cho mình tước vị cao
hơn, bao nhiêu người đến khi sắp chết cũng chẳng kiếm nổi hầu tước, nhớ
lại Phi tướng quân Lý Quảng trong cuộc chiến cuối cùng với Hung Nô bị
ngựa dẫm nát bét cũng chẳng được phong tước vị là tâm thái bình tĩnh
hơn, không nghĩ tới những thứ vô ích đó nữa.
Xe ngựa đỗ ở cổng Hà Gian quân vương phủ, có quản gia đợi sẵn.
Vân Diệp nhảy xuống xe ngựa, Trang Tam Đình và Lưu Kim Bảo cũng từ trên xe
ngựa nhảy xuống, Lão Trang lửa giận bừng bừng, luôn tựa như vô ý nhìn
tổng quản thị vệ của vương phủ.
Đều là người trong quân cả, sớm
nghe Lý Hoài Nhân nói tới vị tổng quản ở nhà hắn, là cao thủ ba lần từ
đống xác người bò ra, không có bản lĩnh gì đặc thù, nhưng trên chiến
trường rất nhiều thị vệ tài giỏi hơn, thông minh hơn đều đã chết, chỉ có hắn còn sống.
Lý Hoài Nhân nói cha hắn đã bảo, trên chiến trường chỉ cần tham gia chiến đấu đồng thời sống sót được thì đều là bảo bối,
nhất là tổng quản thị vệ của nhà hắn, lần trước ở Giang Nam, nếu như
không phải nhờ hắn cơ trí, đừng nói Lý Hiếu Cung trúng ba mũi tên, chỉ e bị bắn thành nhím rồi.
Bão Hiền Đường, nơi này là chỗ nhà Lý
Hiếu Cung tổ chức đại yến. Lão Lý là người hào sảng, tựa hồ sớm quên
chuyện mời Vân Diệp ăn châu chấu, nắm tay y giời thiếu từng vị khách một khắp phòng.
Vân Diệp đã quyết định không tham dự chính sự nữa,
cho nên chỉ lấy lễ vãn bối bái kiến các vị đại lão, quá ân cần sẽ khiến
người ta hiểu lầm, cho rằng Vân hầu về sau sẽ thi triển bản lĩnh ở triều đường. Lý Hiếu Cung giới thiệu một lượt, ngay cả tên y cũng lười nhớ,
lớn tuổi gọi là bá bá, ít tuổi gọi thúc thúc, xưng hô dựa vào râu của
bọn họ.
Nắm được bí tịch tuyệt thế này Vân Diệp có thể ứng phó suôn sẻ ở trường hợp xã giao:
- A, Lưu bá bá thân thể chắc chắn, đáng mừng đáng mừng. Lý Cương Lý Sơn
Trường cứ bảo vãn bối mời người tới giảng bài, người không đi, hai chân
vãn bối khó giữ.
- Hồ bá bá là hùng tài một đời, tiểu chất xin
thi lễ. Người cũng biết đó, nhà tiểu tử bần hàn, có vụ gì bổ xung được
chút tiền bạc cho nhà, mong bá bá đừng quên một phần tiểu chất.
Vị này là Kim bộ lang trung, tước vị không cao nhưng nắm giao dịch thiên
hạ, nói cách khác bất kể nhà nào muốn làm ăn ngầm thì không tránh được
lão huynh này, trong tay nắm mạch máu các gia tộc, là chỗ béo nhất thiên hạ, cũng là nghề nguy hiểm nhất thiên hạ, nghe nói vị trước kia mới
chết hai tháng.
- Hòa thượng thúc thúc, hả? Cái gì? Hòa thượng?
Tửu yến của Lý gia sao lại có hòa thượng, tuy nói hiện giờ gặp thiên tai,
tửu yến tổ chức đơn giản một chút, nhưng không thiếu rượu thịt, một vị
hòa thượng ăn to uống lớn chưa nói, còn coi như không có ai bên cạnh,
quá ngông nghênh rồi. Có điều xung quanh không để ý, từ điểm này là biết con lừa trọc kia không dễ chơi, tránh xa xa thì thơn.
- Giác Viên đại sư, rượu thịt hôm nay hơi giảm bớt một chút, mong đại sư không trách.
Lý Hiểu cung đang xin lỗi hòa thượng? Vân Diệp thất kinh, không biết lai
lịch của người ta thì tiếp xúc thế nào, vội tìm người biết. truyện được
lấy từ website tung hoanh
Kéo Lý Hoài Hiển, đại ca của Lý Hoài
Nhân, hỏi nửa ngày trời mới rõ vị này là Giác Viễn tăng trong Thiếu Lâm
tự côn tăng lừng lẫy, nhìn thấy ông ta làm Vân Diệp nhớ tới Đàn Ấn hòa
thượng khủng bố ở Mạch Tích Sơn.
- Thập bát côn tăng từng cứu sống bệ hạ thật à?
- Nghe ở đâu nói lung tung đấy? Bệ hạ mà rơi vào đường cần bọn họ tới cứu thì đám người chúng ta chẳng bằng chết sạch cho xong, vả lại chỉ có
mười ba côn tăng thôi, thử kiếm thêm năm người nữa xem. Giống như nhà
ngươi đó, bộ hạ có vũ khí mà trên 50 thì ngươi gặp phải phiền toái gì?
- Bọn họ đâu có phải là hộ viện, Hoài Hiền huynh, thế này là tát vào mặt
đệ, hộ viện là hộ viện của Thiếu Lâm được dự tiệc, vì sao hộ viện nhà đệ phải ngồi ở sân ăn cơm?
Lý Hoài Hiển chỉ muốn bóp chết Vân Diệp, hộ viện nhà ai chẳng ăn cơm ngoài sân, ngươi còn nói ông ổng lên như
thế, chỉ e Giác Viễn ở phía bên kia nghe thấy rồi.
Quả nhiên Giác Viễn đặt đũa xuống, đi tới trước mặt Vân Diệp chắp tay nói:
- Bần tăng Giác Viễn ra mắt Vân hầu.
- Đại sư đa lễ rồi, tiểu hầu nghe nói Thiếu Lâm tự giới luật nghiêm ngặt, vì sao đại sư không kiêng rượu thịt?
Vừa mới mở lời là Vân Diệp đã chất vấn, y cảm thấy mình hơi giống vai phản
diện trong tiểu thuyết, ngàn vạn lần đừng để tên hòa thượng này đánh cho là được, nghĩ tới kết cục của vai phản diện là lòng hổi hộp.
Y chưa bao giờ thích hòa thượng, bất kể là trước kia hay bây giờ.
- Bần tăng là võ tăng, theo tự quy không phải kiêng rượu thịt, người luyện võ cần gân khỏe xương cứng, chỉ ăn chay thì không đủ.
Giác Viễn không đẹp trai như Lý Liên Kiệt, cũng không thú vị như Lý Liên Kiệt, ngớ ngớ ngẩn ngẩn làm người ta ghét.
- Chắc thế không, khi bản hầu du lãm Mạch Tích Sơn có gặp Đàn Ấn đại sư,
cùng đại sư có cuộc nói chuyện dài, đại sư quanh năm ăn chay, vẫn cứ
khỏe khoắn, Giác Viễn đại sư đã so tài với Đàn Ấn đại sư chưa?
Giác Viễn ngẩng đầu nhìn Vân Diệp, hai con mắt đầy tinh khí như đầm sâu, làm người ta khiếp sợ.
Nhưng tiếc là hắn nhìn nhầm rồi, Vân Diệp giống như một con khỉ suốt ngày bị
nhốt chung cùng hổ báo, rắn độc, sớm đã miễn dịch với loại áp lực tinh
thần này. Với Vân Diệp, chỉ số chịu áp lực của y ngay cả Lão Trình, Lão
Ngưu cũng chẳng so nổi nói gì tới người khác, trừ khi hắn có đôi mắt của Trường Tôn hoàng hậu mới có thể khiến Vân Diệp cúi đầu.
Vân Diệp thản nhiên như không làm Giác Viễn hơi bất ngờ, cũng có hạng hoàn khố
trong thành Trường An tìm hắn tỉ thì, đều bị hắn làm khiếp đảm, đám đệ
tử cao lương trâm trí yếu đuối, dù thân thủ có cao hơn hắn, sau khi tâm
thần bị đoạt mất thì cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn chịu thua, tạo nên
danh hiệu cao thủ một đời của hắn, nếu không cuộc tụ họp hôm nay, vương
gia cả đống, công gia thành bầy, hầu gia khắp mặt đất, bá tước tử tước
không bằng chó thì làm gì có vị trí của hắn.
Cảm thấy vị làm nhục, nhưng Vân Diệp và Đàn Ấn sư thúc là chỗ quen biết, đành chắp tay trước ngực nói:
- Bần tăng chưa từng tỉ thí với Đàn Ấn sư thúc, với thân thủ của bần tăng vạn lần không so được với sư thúc, sư thúc là thủ tọa giới luật viện,
địa vị tôn sùng, tu hành cao thâm, cũng sẽ không động võ cùng người
khác.
Chẳng có chút cương liệt và ngạo khí của người luyện võ,
hơi khinh bỉ hắn, còn định gọi Lão Trang ra đấu đôi với hắn, thuận tiện
cho Huyền Trang ít tiền tài, ai ngờ hắn nhẫn nhịn được như thế, nhịn
giỏi thế sao không đi luyện ninja rùa?
Vừa rồi Lão Lý len lén nói với Vân Diệp, Huyền Trang đại sư đang ở thư
phòng nói chuyện với Tiêu Vũ, vị hòa thượng đó định đi Thiên Trúc lấy
chân kinh, ý chí cực kỳ kiên định, Vân Diệp rất muốn bảo bối Đại Đường
Tây Vực ký ra đời, cho nên muốn tài trợ riêng cho Huyền Trang.
Hiện giờ chuyện đi lấy kinh có xung đột với Đạo gia, Đạo gia có chỗ dựa, bọn họ cung phụng là Lý gia, đương nhiên muốn đàn áp Phật môn, vừa nghe
thấy Phật gia xuất hiện một người biến thái như Huyền Trang, chuyến xuất hành này có trục trặc cũng chẳng có gì lạ.
Nếu công khai tặng
tiền tài trợ cho Huyền Trang đi lấy kinh sẽ đắc tội với một đám biến
thái của Đạo gia, nhất là sau khi thành bằng hữu với Lý Thuần Phong thì
không tiện có qua lại với Phật môn, nếu chẳng phải Viên Thiên Phương sư
phụ của Lý Thuần Phong có cái thói xấu không việc gì đi cân xương cho y
thì y đã mời lão Viên tới thư viện giảng bài rồi, chỉ cần ông ta không
giảng trời tròn đất vuông là được, gây họa cho Lý Nhị là được rồi, đừng
có trút những lý luận quái đản cho học sinh của ta, học sinh của ta
tương lai tự đi thăm dò trời có tròn không, đất có vuông không.
Giác Viễn làm người ta thất vọng quá, có thể thấy Phật tổ cũng muốn Huyền
Trang tay trắng đi Thiên Trúc, ngay cả mình định gian lận cũng chẳng có
cách, pháp lực của Phật tổ thật vô biên, ép lịch sử sắp thay đổi quay về đường vốn có.
Đang cảm khái thì vai bị người ta vỗ một cái, thì là là Tiêu Vũ lão tiên sinh.
- Tiểu tử đang yên đang lành bày ra cái chủ ý xấu, làm lão phu mấy ngày
qua ăn cái gì cũng không ngon, dù sơn hào hải vị cũng thấy vị châu chấu.
Lão tiên sinh bối phận cao vời, tiểu bối bình thường chưa bao giờ nể mặt,
hơi chú là quát mắng như cơm bữa, ngay cả Trường Tôn Vô Kỵ cũng khó
tránh khỏi bị chỉ trích, mình cứ cung kính là hơn.
- Tiểu tử, lão phu hỏi ngươi, ngươi nói từng tới Thiên Trì của Tây vương mẫu, có thật không?
Lão tiên sinh rất nghiêm túc:
- Đương nhiên là thật, Huyền Trang đại sư nếu đi Thiên Trúc có một đoạn
đường rất gần Thiên Trì, nếu như không đi quá vội có thể tới chơi, nói
trước, không có bốn mùa hoa không tàn đâu, chỉ có băng tuyết và đá.
Vân Diệp vội vàng nói sự thực ra, tránh tương lai hắn ta bảo mình nói dối.
- A di đà phật, Vân hầu là người có phận lớn, ngay cả nơi ở của Tây vương mẫu cũng có duyên thấy, thật đáng mừng.
Huyền Trang không đẹp trái giống như trong TV, gầy, đen, chưa đi Thiên Trúc
mà đã có ba phần giống người Thiên Trúc, chẳng trách hắn ta tới đó như
cá gặp nước, còn có may mắn cưỡi voi dạo thành phố cổ đại, làm Vân Diệp
hâm mộ.
- Vân hầu có biết bần tăng mất bao lâu mới tới được Thiên Trúc không?
- Đương nhiên biết, có điều đại sư tới cái quốc gia khắp nơi
toàn bò đó làm gì? Nghe nói đại sư muốn cầu chân kinh, vậy tự mình bỏ
công viết một quyển là xong, đại sư xem đi, Lão Tử, Lão Trang người ta
đều tự viết, viết xong thành thần cả, nghe nói trong sa mạc Mặc Hãn Đức
Dã cũng đang viết, sắp thành thần rồi. Có công đi đường mấy năm còn cửu
tử nhất sinh, không bằng tự viết còn lãi hơn.
Lão tiên sinh nghe
lời này lập tức đánh luôn, Huyền Trang tay run bần bật như trúng gió,
Giác Viễn mắt đỏ dừ, nhưng vẫn nhịn được.
- Hầu gia không tin thần phật sao?
- Ta chỉ tin vào tổ tiên của mình, do bọn họ dùng từng viên gạch kiến tạo nên thế giới của chúng ta, chẳng phải thần linh nào hết, nếu như ta cần cảm tạ, vậy đó là cảm tạ tổ tiên, bốn mùa cung phụng không thiếu một
ngày, đó là sự tôn kính mà bọn họ xứng đáng có được.
Đối với Phật giáo, Vân Diệp trước giờ rất thiếu sùng kính, không phải vì đi du lịch
Mạch Tích Sơn bị quản lý đổi mất máy ảnh, mà là vì bọn họ chẳng làm gì,
chỉ cần tìm nơi cảnh sắc tuyệt đẹp ở Hoa Hạ này là thế nào cũng tìm thấy bóng dáng của bọn họ, tín đồ Phật giáo hiện giờ phải cảm tả tổ bối của
bọn họ, để lại di sản phong phú, mới có các loại điện đường tuyệt mỹ,
cùng với vô số vé vào cửa giá chẳng thấp.
Ý tôn trọng công sức
lao động, nên y không ưa thần tiên, hừ ngươi hỏng máy vi tính, ngươi gọi thợ hay đi thắp hương. Cho chọn đấy.
Đại Nhạn tháp, hiện giờ Đại Đường còn chưa biết tới cái tên này, nhưng một khi Huyền Trang du học
về nước, sẽ có vạn người nghênh đón, sau đó Huyền Trang nói thiếu một
chỗ bảo tồn kinh Phật, rồi có Đại Nhạn Tháp.
Quá thần kỳ, sính ngoại
chẳng lẽ là do tổ tiên di truyền cho chúng ta à? Chứ không phải chúng ta có cái thói xấu đó? Phải chém đứt cái mầm mống này, không có chùa Từ Ân thì lão nãi nãi đi đâu bái phật? Lão nhân gia chỉ tin Phạt trong cái
tiểu điện đó.
Huyền Trang hiện giờ còn chưa tới 30, bất kể là
danh vọng hay địa vị đều không thể so với Vân Diệp, nếu như đợi hắn du
học về, Vân Diệp chỉ có thể ngước nhìn mà thôi.
Lý Hiếu Cung dùng cái cớ trừng phạt Vân Diệp triệu tập một đám người tới đây để nâng đỡ
Phật giáo, điều này khiến Vân Diệp vô cùng phẫn nộ, khinh ta không biết
gì sao?
Tiêu Vũ không ngờ muốn từ trong tay Vân Diệp bản đồ tuyến đường gần nhất từ Đại Đường tới Thiên Trúc, não ông ta bị lừa đá rồi à?
Vân Diệp có thể nói cho ông ta biết con đường gần nhất là từ Thổ Phiền
xuyên qua Ni Bạc Nhĩ tới Thiên Trúc, hoặc từ Tuyền Châu ngồi thuyền tới
Thiên Trúc, đều tốt hơn ông ta đi vòng quá nửa Liên Xô, chỉ nghĩ tới
phải đi xa như vậy là Vân Diệp cũng cảm thấy đau chân thay cho Huyền
Trang.
Nhưng nếu không làm thế đâu ra 20 quyển Đại Đường Tây Vực ký?
Đâu là sự nghiệp tung hoành Trung Á của Đại Đường? Cho nên gì giữ lại
được cứ giữ, lấy được kinh Đại Thừa hay không thì Vân Diệp không quan
tâm, cho dù Huyền Trang tự viết trên đường thì Vân Diệp càng vui mừng
xuất bản giùm, thuận tiện cho thêm % tiền xuất bản, tiền đề là hắn ta
phải mang Đại Đường Tây Vực ký về.
Tiên Vũ nổi giận, gạt tay Vân
Diệp đỡ mình ra, chỉ mặt Vân Diệp há miệng nửa ngày trời không nói được
một chữ, Vân Diệp nói không sai, Lão Tử cưỡi trâu xanh rời Hàn Cốc quan
viết Đạt Đức Kinh lưu danh vạn đời, sau đó được tôn là thần, Trang Tử
viết Tiêu Dao Du rồi thành tiên. Khổng Tử có Luận Ngữ mà thành danh, tên Mao Cáp Mã gì đó chưa nghe qua, chắc cũng là một vị đại đức, vì sao
Huyền Trang không thẻ viết? Thích Ca Mầu Ni cũng chỉ là một vương tử của tiểu quốc, bằng vào cái gì ông ta ngồi dưới cây bồ đề bốn mươi chín năm là có thể nói mình thành Phật?
Trong phòng yên tĩnh, không có
chút tiếng động nào, người nơi này có thể xưng là tinh hoa của Đại
Đường. Chưa từng có ai nghĩ chuyện người khác đã làm thì ra mình cũng có thể làm.
Tư tưởng quyết định tầm cao, chi tiết quyết định thành
bại, cho nên Vân Diệp định bổ sung chút chi tiết, để đám dế chũi này
biết thế nào là thiên mã hành không, thế nào là tư tưởng vượt bậc.
- Tiên sinh là đại nho một đời, tài học trong lồng ngực như đại dương bao la, chỉ lấy ra một gáo là để đám tiểu tử dùng không hết, vì sao không
đem tâm đắc cả đời mình biết lại truyền cho hậu thế?
Thấy Tiêu Vu có vẻ động lòng, Vân Diệp vội tới xúi thêm:
- Lão phu luôn cho rằng không phải đại gia không thể tác truyền, không
phải danh gia không thể truyền văn, cái hàng rào này không ngờ ngăn trở
lão phu hai mươi năm, giờ tới tuổi mắt mờ tai điếc mới hiểu đạo lý trong đó, Huyền Trang, nếu đại sư có lòng đi về phía tây, lão phu giúp một
trăm quan, ngựa tốt một con, còn lão phu chuẩn bị vùi đầu vào sách vở
đây.
Nói xong ông già chắp tay một cái đầy tiêu sái rồi đi mất.