Tiểu tử tới là vì nghe nói tên dã nhân Lĩnh Nam thú vị lắm, tới xem qua cho biết, không có tâm tử nào cả.
Vân Diệp cũng nhỏ giọng đáp:
Đường Kiệm hít hơi liên tục như thiếu không khí, cười khổ nói:
- Gặp ai cũng không thành vấn đề, chỉ riêng phò mã Mông Tra là không thể, đó là ý chỉ của bệ hạ, bệ hạ dặn riêng ta, nói nếu để ngươi gặp Mông
Tra, con khỉ đen đó nhất định không sống được bao lâu, nên ngươi gặp ai
cũng được trừ Mông Tra.
Không cần phải nói lần này Lý Nhị nổi
giận thật sự, ngay cả con đường cuối cùng cho Lý An Lan cũng lấp kín,
xem ra quyết tâm muốn trừng phạt nàng của Lý Nhị không thể lay chuyển,
cha con với nhau mà tới mức này cũng có thể coi là hiếm có.
Có
điều nghĩ tới kết cục của mấy đứa con khác của ông ta cũng chẳng tốt hơn Lý An Lan, Lý Nhị không biết làm cha, khiến cho con cái ghét bỏ cũng là điều đương nhiên, lấy thuật đế vương dùng với con cái mình, không biết
đầu ông ta có bị nước vào không?
- Lão Đường, làm gì có chuyện đó, tiểu tử chỉ tò mò, muốn xem xem bệ hạ tìm cho công chúa một trượng phu ra làm sao thôi.
Vân Diệp còn cãi lão:
- Thôi đi, ngươi trước giờ luôn thèm khát công chúa, ai có mưu đồ với
công chúa là không có kết cục tốt, ngươi đừng nói chân của thằng con bại gia nhà Trương Lượng không phải ngươi xúi Úy Trì Bảo Lâm đánh què, cũng đừng nói chuyện làm ăn của hào môn Lũng Hữu ở Trường An đột nhiên khó
khăn không phải do ngươi. Tiểu tử, ngươi sắp thành thân rồi, vì sao còn
bá chiếm không chịu buông, ngươi thất đức quá đấy, theo ta thấy, công
chúa có kết cục ngày hôm nay, một nửa rách nhiệm là của ngươi.
Phải nói Lão Đường nói mò mà trúng rồi, nếu như Vân Diệp không xuất hiện, Lý An Lan kiên cường chấp nhận hiện thực sẽ không lâm vào tình cảnh như
bây giờ, nhưng sự xuất hiện của Vân Diệp càng đẩy nàng vào con đường cực đoan.
Vân Diệp luôn lấy ánh mắt nhìn người vợ “đã mất” của mình để
so bì với Lý An Lan, ai có thể đấu được với người đã chết, người chết
luôn hoàn mỹ, vì thế dưới cái nhìn thành kiến và xét nét, Lý An Lan
đương nhiên trở nên xấu xa. Thế nhưng Vân Diệp vẫn có tình cảm đặc biệt
với nàng, càng có tình cảm y càng ra sức phủ nhận, nhất là sau khi định
thân với Tân Nguyệt, y càng ra sức loại bỏ tình cảm này, đối xử với Lý
An Lan càng thêm khắc nghiệt lạnh lung.
Thương thay cho Lý An Lan, kẻ gây tội lại chẳng hề biết.
Điên rồi, sao đổ hết phân lên đầu lão tử thế này.
- Nhi tử Trương Lượng trêu Ngưu Kiến Hồ là tên què trước mặt mọi người,
nếu không phải tiểu tử kéo đi nhanh thì đầu đã chẳng còn, còn Úy Trì Bảo Lâm chỉ khẽ đá chân hắn một cái, ai mà ngờ chân hắn yếu thế, gãy ba cái xương liên quan chó gì tới tiểu tử. Trương gia dám nói ở Trương An cái
gì mà lạc đà của Trương gia Lũng Hữu có thể trải khắp Trường An, kết quả bị mọi người tức giận bài xích, không ai chịu làm ăn với nhà đó, sao
lôi tiểu tử vào. Tin đồn hại chết người mà, Đường công đừng tin, con
người tiểu tử ra sao thì ngài biết rõ, tuyệt đối không làm loại chuyện
này.
- Hắc hắc, tiểu tử, cứ vờ vịt đi, lão phu đoán tên khỉ đen
đó cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi, may mà ngươi chỉ có cái bệnh thích kiếm tiền và thích công chúa, nếu như còn có bệnh khác,
ngươi chẳng để bách quan sống nữa. Xây một cái cung điện có thể khiến
Lão Đỗ cáo bệnh nằm nhà, giỏi lắm, người như ngươi, lão phu không chọc
vào nổi. Ngươi nói thế nào cũng không cho gặp Mông Tra, lão phu sẽ lập
tức điều thủ vệ trông coi nghiêm ngặt, còn sau khi hắn thành thân với
công chúa rồi, ngươi có băm thành tám mảnh, lão phu cũng vờ như không
thấy, hắc hắc.
Đường Kiệm cực kỳ nhiệt tình mới Vân Diệp thăm
quan lữ quán của bạn bè quốc tế tại hồng lư tự, còn chuyên môn chỉ cho
Vân Diệp thấy người Hòa Hắc, nói là thổ nhân tới triều cống.
Thổ nhân rất thuần phác, nghe thấy dịch quan giới thiệu nói là một vị đại
quan, liền vô cùng nhiệt tình mang thổ sản tặng cho Vân Diệp, chỉ có thể nói hai chữ "hào phòng!", trân châu, kỳ thạch, san hô, còn có một cái
thứ đen xì xì, nghe mãi mới hiểu là thứ ép vong ưu thảo kết thành, cho
vào miệng nhai có thể quên hết mọi ưu sầu, hiện bọn họ một ngày cũng
không thể thiếu thứ này.
Đồ tốt, hiện Vân Diệp phiền não chết
thôi, có thứ quên được ưu sầu còn gì bằng, ai nói bọn họ là thổ nhân, rõ ràng là người thông minh rất hiểu lòng người, có nó, phiền não của Vân
Diệp hoàn toàn tan biến, chuyện của Lý An Lan không còn là chuyện nữa.
Hay, không ngờ thứ này hiến lên cho hoàng đế, cái gì? Còn hi vọng hoàng đế
bệ hạ vĩ đại, vô địch, quang minh, nhân từ tinh thần trăm lần, long tinh hổ mãnh à?
Thổ nhân tốt quá, vì sức khỏe của hoàng đế bệ hạ vĩ
đại, không ngại gian khổ mang thuốc phiện từ Địa Trung Hải xa xôi về,
đúng là quá tốt.
Đây là thứ đám nghiện các ngươi có thể kiếm được sao? Mặc dù chỗ các ngươi rất thích hợp trồng cây anh túc, nhưng thổ
nhân chưa bao giờ ra khỏi núi, biết luyện thuốc phiện từ khi nào thế?
Ở công ty đời sau y từng làm báo tường về cấm thuốc phiện, thứ này mấy
chục năm sau mới truyền vào Trung Nguyên, coi được coi là nhã vật để
ngắm hoa thưởng trăng chỉ hào môn mới trồng, giờ lại xuất hiện trong tay thổ nhân, còn là cống phẩm cho hoàng đế. Đúng bệnh quá, chứng đau nửa
đầu của Lý Nhị tới đợi sau cũng chẳng có phương pháp chữa trị hữu hiệu,
giờ có thần dược cỡ này sao không dùng.
Giết người nhiều quá thế
nào cũng bị quả báo mà, ví như kẻ thù không bao giờ quên ngươi, khi nào
có thứ tốt đẹp như thuốc phiện, không tiến cống ngươi thì tiến cống ai?
Khi lấy được vong ưu thảo, Vân Diệp ngửi mùi chua của nó là biết đây là ma
túy sống, nhớ tới thảm cảnh của đám nghiện, Vân Diệp không biết Lý Nhị
sau khi mê thứ khói độc này sẽ có chuyện kinh khủng gì xảy ra.
Vân Diệp rất cao hứng, Đường Kiệm rất hài lòng, chỉ cần Vân Diệp không gây
chuyện ở địa bàn của ông ta, kiếm chút lợi lộc là thiên kinh kinh địa
nghĩa, hai người vui vẻ lên xe trở về, phía sau còn có một cái xe ngựa
chở đầy thu hoạch của Vân Diệp, chỉ có thứ thuốc phiện kia là được y ôm
trong lòng không chịu buông.
Ngồi ở đại đường uống sữa chua, Vân
Diệp vẫn ôm cục đen đen đó, Đường Kiệm tò mò, Vân Diệp xưa nay coi nhẹ
mấy thứ vật ngoài thân, sao hôm nay lại quyến luyến thứ này thế, không
đợi ông ta hỏi, Vân Diệp nói:
- Lão Đường, ông đừng giận, ta gọi ông
là Lão Đường là muốn tốt cho ông, nghe nói nhà ông có một khối Minh
Nguyệt quyết tổ truyền là báu vật hiếm có, không bằng ông tặng cho ta
làm lễ vật thành thân, ta mở lòng từ bi cứu mạng già trẻ nhà ông một
lần, ông thấy sao? …
Ở trong phường Quần Hiền gần chợ tây có một
hộ họ Chu, chủ hộ tên là Chu Đại Phúc, là danh gia gỏi cá ở chợ tây, mỗi khi nhà có khách quý, chủ nhân luôn mời Chu Đại Phúc ra tay, cá chép
Hoàng Hà tươi rói nhảy tưng tưng đưa tới trước bàn tiệc, đánh vảy, bỏ
nội tàng, chỉ trong chớp mắt.
Cá chép Hoàng Hà rất tanh, Chu Đại
Phúc lấy khoái đao xắt cá, dù là xương nhỏ như lông cũng bị hắn lấy ra,
đó là bí kỹ bất truyền của Chu gia, người khác cũng làm gỏi cá được,
nhưng không thể so với Chu gia. Thị cá do Chu Đại Phúc xắt ra mỏng như
giấy, trắng như mây, phối với hành, gừng, giấm, rồi ăn cùng với rau cải
nghiền nát thêm nước thành hoàng giới ( mù tạt vàng) vào làm toàn thân
thông suốt, cảm giác bay bổng.
Hôm nay Chu Đại Phúc từ chối tất
cả mọi lời mời, chuyên tâm làm gỏi cho một thanh niên trong hậu viện của mình, còn cẩn thận hơn xa so với bình thường, khi thịt cá sắt xong,
miệng con cá vẫn không ngừng đóng mở.
Người thanh niên gặp một
miếng thịt cá chấm hoàng giới, cho vào miệng, nhắm mắt nhai, khuôn mặt
hiện vẻ thỏa mãn cực độ, ăn liền ba miếng, uống một chén rượu rồi đặt
đũa xuống, nói với Chu Đại Phúc:
- Tài nghệ của ngươi ngày càng tiến bộ, cá tươi, độ dai của thịt vẫn giữ nguyên, đúng là tài.
Chu Đại Phúc đứng bên nghe thấy thanh niên khen ngợi, mặt hiện vẻ kiêu
ngạo, xưa nay hắn luôn hài lòng về tái nghệ của mình, khom người đi tới:
- Lang quân đã thích thế thì ăn thêm vài miếng nữa.
Người thanh niên lắc đầu đứng dậy, nói với Chu Đại Phúc lại tựa như nói với mình:
- Món ăn ngon dễ làm người ta sa ngã, hôm nay ta ăn ba miếng là không nên rồi, thù nhà chưa bao, ta đã chìm đắm trong hưởng thụ, mai này làm sao
đối diện với tổ tiên dưới suối vàng.