Phía trước là thác nước, ở đó có pho tượng phật cực lớn, mấy chục cao tăng đang niệm kinh, Lý Nhị nghiêng tai nghe, té ra là ( Địa Tạng bồ tát bản nguyên kinh), chính là kinh cầu phúc cho người chết do Huyền Trang phiên dịch, tựa hồ ẩn chứa chí lý thiên địa, du khách huyên náo tới đây lập tức yên tinh dâng một nén hương.
Lý Nhị chắp tay xem một lúc không nói gì cả, cùng Vân Diệp tiếp tục đi về phía trước, dù ông ta trấn định thế nào tới trước mặt pho tượng Lão Tử cưỡi trâu cũng không thể trấn định nữa, Viên Thiên Cương đang giảng giải cho tín đồ Đạo Đức Kinh, Lý Nhị đi tới dâng một nén hương, biểu đạt thành kính, vì tổ tiên tăng thêm chút nguyên lực rồi đi, nhưng tiếng giảng kinh của Viên Thiên Cương ở đàng sau càng thêm vang vọng trang nghiêm.
Trường Tôn thị vô cùng tự luyến ngồi trên ghế, Lão Diêm đứng cách hoàng hậu một trượng vẽ tranh, bối cảnh là phượng hoàng rực rỡ, Lý Nhị ghé tới sau Diêm Lập Bổn xem, gật đầu ý bảo hoàng hậu không cần đứng lên, ông ta dẫn Vân Diệp đi khắp nơi, cực kỳ hoảng thụ niềm vui đêm nay.
Hôm nay định sẵn là một đêm không ngủ, Lý Nhị ẩn trong góc tối nhìn đám đông, lòng rất bình hòa, ngày lễ tết luôn khiến người ta vui vẻ, huống hồ hôm nay chung vui với dân.
Ông ta nhìn thấy Lý Trì dùng thừng kéo Hủy Tử chạy trên mặt băng, hai huynh muội cười vô cùng vui vẻ. Cũng thấy Lý Thái ôm eo Hi Mạt Đế Á, vừa giảng giải câu chuyện thừa long dẫn phượng cho nàng, tay len lút trượt xuống mông nàng. Thấy Tiểu Nha cưỡi trên một bực tượng băng lớn reo hò, Âm phi đứng dưới mặt mày lo lắng. Thấy Lý Ảm và Thỉ Thì mỗi người một bên ôm Dương phi đi dạo. Ông ta nhìn thấy huân quý hào sảng nốc rượu, thấy các quý phụ quyến rũ thầm thì, thấy nụ cười của trưởng giả, thấy niềm vui của trẻ nhỏ, thấy một đế quốc cường thịnh.
Ông ta ghét núi cao xung quanh chắn tầm nhìn, làm ông ta không thể thấy hết thiên hạ.
- Lên núi.
Lý Nhị hạ lệnh ngắn gọn với Đoàn Hồng, ông ta muốn đứng cao hơn.
Hoàng đế lên núi thì phải có vạn dân đi theo, nhưng Lý Nhị không muốn có quá nhiều người chia sẻ tâm trạng của mình lúc này, chỉ dẫn theo Vân Diệp, chuẩn xác mà nói là ép Vân Diệp đi, Vân Diệp không muốn đi, Ưng Chủy nhai gió lạnh căm căm, có thể biến người ta thành cột băng, sao lại lên núi lúc tối đen thế n ày? Ở dưới núi ngắm nhìn những quý phụ vì khoe vốc dáng ưu mỹ nên ăn mặc rất ít, khiến họ rét co lại như rù không phải hay hơn à?
Sơn đạo trải đầy cấm vệ, đáng thương, mặc thiết giáp thế này bị gió lấy hết hơi ấm rồi, đóng cứng chẳng khác gì băng đăng. Lý Nhị trị quân rất nghiêm, Nghiêm Tùng lại là tên ác ma, đám tướng sĩ thà chết lạnh chứ không muốn dây dưa với tên ma vương Nghiêm Tùng.
Nhìn Trình Xử Lượng đao đao, tay cầm thiết sóc oai phong lẫm liệt đứng ở chỗ đầu gió, nước mũi chảy dài, Vân Diệp cởi một trong ba lớp áo da mỏng trên người, khoác lên cho hắn, hầu hạ hoàng đế là chuyện khổ sai.
Nghiêm Tùng cũng mặc thiết giáp đứng trong gió lạnh, dùng ánh mắt như đao nhìn Vân Diệp, Vân Diệp quen rồi, áp lực của Lý Nhị còn chẳng làm gì được y nữa là, nên ông ta đành dùng bạo lực, một tên thống lĩnh cấm vệ như ngươi thì là cái chó gì, thế là lấy bầu rượu bên hông xuống, cho Trình Xử Lượng một ngụm.
Khi đi qua bên cạnh Nghiêm Tùng nói nhỏ:
- Nếu đệ đệ ta bị lạnh sinh bệnh, xem ta đối phó với ngươi ra sao.
Từ khi được Lý Nhị hoàn toàn thừa nhận, tâm thái y đã thay đổi, giờ chuyện khiến y phải kiêng kỵ rất ít, tâm tính như quay lại thời thiếu niên mới tới Đại Đường.
Nghiêm Tùng người cứng lại, thường thì lời này do hắn nói với người khác, giờ bị người khác nói cực kỳ khó chịu, liếc nhìn Lý Nhị đi phăng phăng phía trước nói nhỏ với Vân Diệp:
- Xem xem ngươi đối phó với lão tử ra sao, lần sau cho Trình Xử Mặc tới Ưng Chủy Nhai hóng gió.
- Được, ta cho đệ đệ ngươi tới phương nam cùng Côn Lôn nô chèo thuyền, ngươi dám để huynh đệ ta đi hóng gió, ta dám cho đệ đệ ngươi tới chỗ như hỏa lò, tin ta đi, nóng không dễ chịu hơn lạnh đâu.
- Đệ đệ ta ở Hồng Lư tự, không phải ở Thủy sư Lĩnh Nam, ngươi làm gì nổi?
- Người trẻ thường muốn báo quốc lập công, vì thế ...
- Vì thế nó báo danh tới đội thuyền đi giáo hóa phụ quốc? Khốn kiếp không yên lành ở Trường An, ra biển làm gì.
Nghiêm Tùng căm hận mắng mấy câu, sau đó thông minh không nhắc tới chuyện Trình Xử Lượng mặc áo da uống rượu nữa.
Cái lạnh với hoàng đế mà nói không là gì cả, một cái kiệu nhỏ đủ giải quyết mọi vấn đề, huống hồ trong kiệu còn có tài nhân vóc người đầy đặn, đoán chừng cách sưởi ấm của Lý Nhị rất ướt át.
Đi tới hơn canh giờ mới tới Ưng Chủy Nhai, trong đình sớm đã đốt hỏa long, Lý Nhị từ kiệu đi ra, chắp tay đi quanh Ưng Chủy Nhai sáng trưng một vòng, vịn lan can nhìn dòng sông băng phía dưới. Quả nhiên như Vân Diệp miêu tả, không khác gì ngân hà, những chấm sáng không ngừng di động kia là người cầm băng đăng, sao trên trời chắc là cũng thế? Lý Nhị ngửa mặt nhìn ngân hà trên trời nghĩ.
Trường An đêm nay cũng là tòa thanh không ngủ, một vòng đuốc quanh tường thành làm hiện ra đường nét tòa thành trong đêm. Hoàng cung trên Long Thủy Nguyên càng đèn đuốc rực rỡ, Lý Nhị có thể tưởng tượng ra lễ hội hoàng cung đêm nay náo nhiệt thế nào, nhất là mình và hoàng hậu không có mặt, đám phi tử nhất định càng thêm sung sướng.
Đường Chu Tước thành một dải sáng, người qua lại ắt đông nghịt, mỗi năm Tết Nguyên Tiêu là lúc Trường An điên cuồng nhất, người Đường cực mê vũ đạo, lúc này nhất định đang nhảy múa cuồng nhiệt.
Mỹ cảnh như thế Lý Nhị nhìn bao nhiêu cũng không đủ, muốn nhìn Lạc Dương, Tấn Dương, thậm chí xuyên qua rặng núi xa xôi nhìn Nhai Châu, muốn nhìn khắp thiên hạ liệu có vui vẻ như Trường An.
Đứng ở độ cao khác nhau, vấn đề suy nghĩ cũng khác, mắt Vân Diệp nhìn vào Vân gia trang, đêm nay Vân gia cũng có hội đèn, Tân Nguyệt cùng toàn trang lập sân khấu ở chợ, Vân gia làm tám ngọn đăng sơn. Gia chủ như mình phải cùng các chưởng quầy chúc mừng năm mới chứ không phải đứng trên Ưng Chủy Nhai uống gió.
Tâm tư Lý Nhị trải khắp thiên hà, Vân Diệp chỉ muốn mau mau xuống núi, về nhà, nhân lúc bọn nhóc chưa ngủ còn chơi với chúng một lúc.
- Ưng Chủy Nhai thấp đi rồi.
Lý Nhị lẩm bẩm, chuẩn bị xuống núi, hứng trí đã hết, mau xuống núi không tướng sĩ đứng trong gió lạnh cũng quá khổ.
Các loại sơn hảo hải vị, hoa thơm cỏ lạ trong đình chưa ăn miếng nào đã xuống núi, thừa lúc Nghiêm Tùng hò hét an bài thị vệ, Vân Diệp chui vào đình, uống một ngụm rượu ấm, tay trái cầm con gà quay, tay phải cầm móng giò được bọc trong lá sen, miệng nhét thịt viên, lúc này mới theo đội ngũ xuống núi, trời lạnh thế này không bổ xung chút nhiệt lượng thì có lỗi với bản thân.
Đi nửa đường thấy Trình Xử Lượng vẫn đứng thẳng tắp, thông minh buộc áo ở chân, đó gọi là người ấm chân, chó ấm miệng, chỉ cần chân không lạnh thì cơ thể không quá lạnh. Hoàng đế xuống núi, họ vẫn phải gác ở đây tới khi hoàng đế hoàn toàn rời Ưng Chủy Nhai, Vân Diệp nhét móng giò vào giáp ngực của hắn, tiếp tục gặm gà quay uống rượu mạnh đi theo đại đội.
Lại về tới sông Đông Dương, lúc này đã là nửa đêm, người Đường dự tiệc, không phải một hai canh giờ là kết thúc được, phải thâu đêm suốt sáng mới hợp với tính cách họ. Hai chân Vân Diệp đã đánh tỳ bà rồi, đám quý phụ, quý nữ chơi suốt tối vẫn cữ hăng hái, không khó hiểu, quanh năm suốt tháng bị nhốt trong nhà, hiếm khi được ra ngoài chơi một chuyến, phải chơi cho tận hứng, thả diều trong ngày Tết cũng đủ hoài niệm nửa năm, gặp đăng hội của thư viện chẳng phải hoài niệm cả đời à, lại còn có nam tử thư viện ngâm thơ ...
Quyển 18: Tòa thành trí tuệ - Chương 022: Ưng Chủy Nhai thấp đi rồi (2).
>
Đầu bếp thư viện là bá đạo nhất, bắc bếp bên bờ sông, từng miếng thịt lớn quay cuồng trong nồi, khoai tây được hầm vừa thơm vừa mềm, một bát cơm lớn rưới nước thịt lên, đắp ít thịt, rồi khoai tây, tuyệt đối là mỹ vị nhân gian.
Đồ ăn nhà Hoàng Thử làm rất tinh sảo, thị nữ cũng lay động lòng người, nhưng quý nhân không mấy ai thích tới lều ấm nhà hắn ăn cơm, đại bộ phận thích ôm cái bát lớn, ngồi quanh bàn gỗ xù xì, cái này không liên quan tới thân phận, mà mấy vị nương nương cũng ngồi đó ăn, cơm nước giống nhau, khác mỗi là hơn bọn họ đĩa rau xanh.
Trường Tôn thị quen lắm rồi, bà ăn cơm ở thư viện vô số lần, thấy Dương phi ngây ra nhìn miếng thịt trong bát, cười bảo:
- Muội quanh năm ăn chay không tốt cho sức khỏe,hôm nay phá giới đi, đây là món ăn nổi tiếng của thư viện, không ít nhà ở Trường An dựa vào chiêu bài thị kho thư viện kiếm sống đấy, thịt không ngấy chút nào, nếu không thích thịt nên ăn chút khoai tây.
Dương phi nhíu mày cắn một miếng khoai tây, phát hiện vị không tệ, cắn răng thử miếng thịt nhỏ, lập tức thích luôn vị này, đúng là khác hẳn vị thịt trước kia vẫn ăn.
Hủy Tử rất muốn ăn thịt, Lý Trì chỉ cho thịt nạc, làm nàng rất bất mãn, lén ăn miếng thịt ba chỉ, thấy ngon hơn thịt nạc nhiều, nàng cho rằng trước kia bị ca ca ăn mất không ít đồ ngon. Lý Nhị vén rèm đi vào lều, Hủy Tử lập tức bê bát cơm tới cáo trạng với phụ thân.
Lý Nhị ngăn mọi người thi lễ, ngồi xuống nhìn người trong nhà ăn cơm, bảo đầu bếp cho mình một bát, nhiều nước thịt, nhiều thịt, không cần khoai tây.
Vân Diệp ăn hết cả con gà quay, lúc này ợ ra cũng ra mùi gà quay, lấy bát nước rau áp xuống, chuẩn bị chuồn thì Lý Thái lảo đảo đi tới, Hi Mạt Đế Á cũng vậy, cả hai đều say rồi, y phục xộc xệch, trời mới biết đôi gian phu dâm phụ này làm gì.
- Đi bên này, đi bên kia, uống chén rượu vàng ...
Lý Thái ngâm nga lời Vân Diệp khi say, vỗ lưng y một cái:
- Thế nào, mộng tưởng phi thiên của phụ hoàng ta có bị khơi lên không?
Vân Diệp thất kinh, lập tức nghĩ tới câu " Ưng Chủy Nhai thấp rồi." Không ngờ Lý Thái giật dây hội băng đăng có mưu đồ này.
Vội vàng ấn Lý Thái ngồi xuống, nói nhỏ:
- Hiện bệ hạ đang trong lều, kế hoạch của ngươi rất thành công, mai báo cáo với bệ hạ mộng tưởng của ngươi, nhất định sẽ được ủng hộ. Giờ câm mồm lại uống bát nước rau giải rượu, còn nói bậy bạ bị phụ hoàng ngươi nghe thấy thì ngươi xuống đất luôn đi, khỏi mơ phi thiên.
Lý Nhị ghét nhất bị người ta tính kế, bất kể là ai.
Bàng Ngọc Hải cực có kinh nghiệm tổ chức tiệc tối dẫn mười mấy học sinh thư viện ra sân bóng chất một đống củi lớn, nhân lúc mọi người du ngoạn mệt rồi liền đổ dầu châm lửa, đống củi liền cháy bừng bừng, đợi khi huân quý tới, tám học sinh mặc võ phục bắt đầu múa Hồ toàn điên cuồng trên bàn, nhất là quỳ trên bàn dựa lực hông vọt lên, tức thì đốt cháy nhiệt tình khiêu vũ của các huân quý.
Tới lúc này Vân Diệp mới phát hiện ra mình là tên nhà quê chân chính, Hứa Kính Tông cũng có thể xoay tròn vài vòng, chỉ có mình mà dốt đặc. Tiết Vạn Triệt nhảy tới hứng khởi vứt mũ áo đi, lấy dải lụa đỏ buộc tóc, lộ ra lông ngực đen xì , đấm ngực như đại tinh tinh, nhảy lên bàn đấu với học sinh thư viện.
Hai người nhảy đổ mồ hôi, làn da đã ướt bóng lên, vậy mà chưa chịu thôi, vẫn bày đủ loại tư thế, Lý Cương thi thoảng uống ngụm nước quả, xem họ biểu diễn.
Chả có hứng, chỉ có đám nam nhân như gấu khiêu vũ, chẳng có nữ tử nào, đương nhiên Hi Mạt Đế Á thì chưa bao giờ được Vân Diệp liệt vào hàng nữ nhân.
Hi Mạt Đế Á leo lên một cái bàn, xòe váy múa một điệu cổ quái, quần trong thoáng ẩn thoáng hiện, người khác há hốc mồm, Lý Thái mặt đen như đít nồi.
Giọng nói tang thương của Lý Cương vang lên bên tai Vân Diệp:
- Thời đại này thật tốt, ngươi may mắn sinh ra trong thời đại đẹp nhất này, đồng thời góp công cho nó, đây là một loại phúc phận, ngươi không phải trải qua chiến loạn ly tán, không trải qua thảm kích cha ăn thịt con, không phải trải qua quá nhiều gian trá lừa lọc phản bội, thật may mắn nhường nào.
- Lão phu là người gần đất xa trời, thời gian còn lại chẳng là bao, nhưng lão phu vẫn lưu luyến thời đại này, thà thoi thóp chứ không muốn đi. Đẹp quá thôi, tiểu tử, lão phu sinh ra lúc khổ nạn, trưởng thành thời buổi loạn lạc, tham dự vào lừa gạt, nay sắp chết rồi mới được hưởng vị ngọt làm người.
- Lão phu ghen tỵ với ngươi, ngươi chỉ có hùng tráng và mỹ lệ, không gặp cảnh khuất nhục và bi ai rơi lệ, mà hai loại tình cảm đó cũng không nên xuất hiện trong tìm cảm của ngươi. Tiểu tử à, cố lên, để thời đại đẹp nhất này kéo dài thêm vài năm, để lão phu đầu thai cũng được hưởng sự tự hào từ khi còn nhỏ.
Lý Nhị và Trường Tôn thị cũng ở bên xem, Lý Cương nói những lời này với Vân Diệp, thực ra là góp ý với Lý Nhị, đừng nên tùy tiện phá hỏng thời đại này, ông ta mẫn cảm nhận ra sự thay đổi của Lý Nhị.
- Lý khanh, cương không thể bền, nhu không thể giữ, phồn hoa hết tất nhiên là vô tận bi ai, trẫm là chủ thiên hạ, khát vọng lớn nhất là thịnh thế mãi mãi ở lại mảnh đất này. Nhưng thọ mệnh của trẫm có hạn, ngàn vạn lời chúc vạn tuế cũng không làm trẫm sống thêm được một khắc, trẫm khẳng định sinh mệnh trẫm chưa đi hết, thịnh thế ắt còn, nhưng trẫm không thể đảm bảo trăm năm sau vẫn giữ được như thế.
- Cho nên trẫm trù tính trước, trước kia nửa đêm tỉnh giấc trẫm toát mồ hôi, sâu trong Thái Cực cung có cơn ác mộng trẫm, tới khi Vạn Dân điện xây xong mới được ngủ yên, vì nơi đó từng viên gạch viên ngói đều là tâm ý bách tính, chứ không phải là mồ hôi xương máu của bách tính.
- Mỗi lần phê duyệt tấu chương trẫm đều hỏi mình có đặt lợi ích bách tính lên hàng đầu không, một khi tư tâm xuất hiện, trẫm hổ thẹn không nói ra lời.
- Lão tiên sinh không phải lo, dân tâm bên cạnh trẫm, trẫm là vô địch, ai muốn phá hỏng thịnh thế, là địch của trẫm.
Nghe hai vị này nói chuyện, Vân Diệp muốn bỏ chạy, một người bảo với hoàng đế thời đại này tốt lắm rồi, ngài là hoàng đế cao cao tại thượng hưởng thụ, bách tính ở dưới cũng an tâm mà sống, thịnh thế này ta muốn hưởng thụ tới kiếp sau.
Người kia nói, không lo xa ắt có họa gần, lão già muốn sống yên thân thì giúp ta quy tụ lòng dân, lão tử phải giết một số kẻ thì thịnh thế mới có thể kéo dài.
Lý Cương thi lễ với Lý Nhị, Lý Nhị cũng chắp tay đáp lễ, hai người này không biết đạt được điều kiện gì, dù sao cũng vui vẻ cạn chén.
Tiết Vạn Triệt bắt đầu lăn lộn dưới đất, Hi Mạt Đế Á cũng vén váy càng cao hơn, Bàng Ngọc Hải gõ trống càng dồn dập, đám đông đỏ mặt tía tai, hai mắt lồi ra, hò hét tới khàn giọng. Vân Diệp cho rằng hiện giờ có thể chui vào đám quý nữ sàm sỡ một hồi mà không ai phát hiện, vì họ đều điên rồi, khăn tay, giày dép, thậm chí đồ trang sức bay lung tung.
Đám đông mà sôi trào là vô cùng tốn rượu, từng vò từng vò rượu ngon được đưa lên, Vân Diệp phát hiện bóng dáng Lão Tiền, năm nay trong nhà ủ nhiều rượu quá, kho không chứa hết, nếu đổi hết thành tiền thì có thể cho vào kho được rồi. Có vị quản gia suốt ngày vất vả này, Vân Diệp thấy năm xưa mua ông ta thật quá đáng giá.
Tân Nguyệt lo Vân Diệp bị lạnh bảo Lão Tiền mang áo choàng da gấu tới, áo khoác nhẹ của Vân Diệp ném cho Lưu Tiến Bảo, tìm chỗ khuất gió chuẩn bị ngủ một giấc.
Da gấu bắc cực khoác lên người đúng là ấm áp, chủ yếu là nó đủ to, nằm xuống ghế chỉ lộ ra cái mũi, thoáng cái ngáy khò khò, tối nay bận rộn suốt rồi, còn leo lên Ưng Chủy Nhai, thật quá mệt.
Trong giấc mơ hình như nghe thấy tiếng reo hò phấn khích, tiếng sáo du dương, mặc xác bọn họ làm gì thì làm, có hoàng đế ở bên sợ gì.