Nhìn thấy nông hộ ngồi ở góc tường cầm bát cũ lùa cháo loãng vào
miệng, lòng Vân Diệp thấy xót xa, đây là những người cần cù nhất trên
đời.
Thế nào cũng phải làm gì đó cho bọn họ, máy bay hay đại pháo thì ích lợi chó gì, nâng cao mức độ sinh hoạt của những người này mới
là chuyện đáng làm nhất, còn phải nhanh, phải lâu dài.
Khoai tây
là lựa chọn không tệ, nhưng hiện giờ ngay cả y cũng không biết Lý Nhị
trồng ở đâu, ngô đã nảy ra năm cây mầm, Vân gia chuyên môn đem năm cây
mầm này cho nông phu giỏi nhất, nãi nãi một ngày ngó tám lần, chẳng cần
Vân Diệp bận tâm.
Còn về vấn đề giống thoái hóa thì Vân Diệp có lòng
tin vào lỗ giun, nếu vận mệnh đưa đưa cả y và mấy hạt giống kia tới đây
thì sẽ không chỉ cho y một hi vọng mờ ảo, Vân Diệp căn bản không hi vọng khi còn sống nhìn thấy được đội thuyền của Đại Đường đi vòng quanh địa
cầu, tới Châu Mỹ mang hạt giống ngô về.
Mời mấy vị lão tiên sinh tới nhà, thuận tiện mời luôn cả Triệu Duyên Lăng.
Vân Diệp đích thân xuống bếp, làm bảy tám món ăn, một bầu rượu lớn, rồi đứng ở cổng Vân gia đợi người.
Tới rất nhanh, lão phó dắt xe trâu tới cổng, Vân Diệp đỡ bốn ông già xuống, ân cần mời vào nhà.
- Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, cơm của tiểu tử ngươi không dễ ăn, cứ nói cho rõ ra đi, lão phu còn có tâm tình thưởng thức đồ ăn.
Đối diện với món ngon đầy bàn, Lý Cương nuốt nước bọt song vẫn rất nguyên tắc:
- Tiên sinh nghĩ nhiều rồi, thời gian qua các vị kham khổ, tiểu tử nhìn
thấy cả, chẳng qua trong lòng áy náy, chuyên môn úy lạo thôi.
Ngọc Sơn tiên sinh là người thống khoái, cầm bầu rượu lên làm liền ba chén,
sau đó chọn miếng thịt gà vừa mắt nhất cho vào mồm, lời thì nửa câu cũng chẳng có, lão nhân gia đã quyết, chỉ ăn cơm cái khác khỏi bàn.
Hai vị Nguyên Chương, Ly Thạch cùng chí lớn, khoanh chân ngồi trên giường, im lặng đánh chén.
Triệu Duyên Lăng đứng không được, ngồi cũng chẳng xong, chẳng hiểu gì hết.
Đỡ Lão Lý lên giường, rót cho ông ta một chén, rồi ấn Triệu Duyên Lăng ngồi xuống, nói:
- Hôm nay chúng ta không nói chuyện triều chính rối rắm lằng nhằng, cũng
không nói chuyện hồ đồ trong thư viện, chỉ ăn cơm uống rượu.
- Thật chứ?
Lão Lý cầm đũa lên hồ nghi hỏi:
- Tất nhiên là thật, tiểu tử định đem chuyện trong thư viện gửi gắm cho mọi người, mình làm việc khác.
- Hừ, tưởng lão phu hồ đồ chắc? Thư viện là nơi đặt hi vọng cả đời của
ngươi, ngươi nỡ bỏ à? Nói đi! Ngươi định làm gì mà còn quan trong hơn cả thư viện?
Lý Cương uống một ngụm rượu mới hỏi, bốn vị kia cũng đặt đũa xuống nhìn y.
- Thư viện đương nhiên sẽ không bỏ, chỉ là chuyện này mà không làm thì tiểu tử khó ăn khó ngủ.
- Ồ, nói ra nghe xem, còn có chuyện làm khó được tên giảo hoạt ngươi à?
- Tiểu tử định làm nông phu một chuyến.
- Làm nông phu?
Năm người nhìn Vân Diệp không hiểu gì hết:
- Mấy vị lão nhân gia cho rằng tiểu tử mà làm nông phu thì sẽ là nông phu thế nào?
Vân Diệp trịnh trọng hỏi:
Ly Thạch tiên sinh hít một hơi:
- Có phải là nông phu giỏi hay không thì lão phu không biết, nhưng ngươi nhất định là nông phu thông minh nhất.
- Vấn đề chính là ở đó, Đại Đường ta tự rêu rao là coi trọng nông canh,
nhưng lại đem nhân tài ưu tú nhất đặt trên triều đường, sau lầm này
không chỉ Đại Đường ta phạm phải, mà triều đại nào cũng thế. Cho nên
tiểu tử thử làm nông phu xem có khiến cả trang viên trở nên giàu có hay
không?
Lý Cương cười phá lên, cười tới chảy nước mắt, chỉ Vân
Diệp mà thở không ra hơi, vội vàng xoa ngực cho lão nhân gia, chẳng may
cười đứt hơi thì thê thảm.
Lâu lắm Lý Cương mới bình tĩnh lại được, lau nước mắt, khản giọng hỏi:
- Ngươi định làm nông phu thật à?
- Tất nhiên là thật, tiểu tử không làm người trong thôn trang giàu có, làm nhà nhà có thịt ăn thì chưa xong.
Lão Lý trịnh trọng đưa bàn tay ra, Vân Diệp cũng đưa bàn tay ra, một già
một trẻ, một hồng hào một nhăn nhúm vỗ vào nhau ba cái, lời thề ước đã
thành.
- Từ ngày mai trở đi ngươi không cần lo chuyện thư viện
nữa, lão phu cho dù có liều cái mạng già này cũng trông coi thư viện
thật tốt cho ngươi, đó là lời hứa của lão phu.
- Bất kể là gặp
phải chuyện gì, Vân Diệp cũng sẽ làm già trẻ toàn thôn trang giàu có,
nếu còn có một người không đủ cơm ăn cái mặc, Vân Diệp sẽ còn làm nông
phu, đó là lời thề của tiểu tử.
Sáu người im lặng ăn cơm, Lý Cương gắp mấy miếng lại bỏ đũa xuống:
- Ngươi này ra tâm tư này bao giờ?
- Hôm qua đi dạo trong thôn trang, phát hiện cuộc sống của nông hộ thật
quá khổ, tiểu tử tuy thân thế thê thảm, nhưng được gia sư che chở, chưa
từng có chút ủy khuất nào, cuộc sống còn tốt hơn cả bây giờ. Cuộc sống
của vương hầu mà tiểu tử còn kêu khổ, những nông hộ kia thực sự không
biết sao chịu nổi mấy nghìn năm, tiểu tử muốn thử xem, để bọn họ cũng có cuộc sống tốt đẹp, cũng được thưởng thức lạc thú làm người.
-
Ngươi là người kỳ lạ nhất mà lão phu gặp, có lẽ suy nghĩ của thiên tài
không phải thứ người thường có thể chạm tới, nhưng lão phu biết, một khi ngươi thành công sẽ là ích xã tắc, công ngàn đời.
Vân Diệp suy nghĩ hơi đơn giản.
Vân gia nổ tung rồi, lão nãi nãi vừa mới nghe thấy Vân Diệp muốn làm nông
phu thì hơi thở tắc nghẹn, ngất ngay lập tức, sau khi tỉnh lại khóc lóc
nói mình có lỗi với tổ tông, đường đường hầu gia không làm, nam đinh duy nhất của Vân gia muốn đi làm ruộng.
Vừa khóc vừa len lén nhìn
Vân Diệp, đó là pháp môn vô thượng lão nhân gia đối phó với tôn tử dùng
trăm lần ăn cả trăm, chuyện nhỏ khóc nhỏ, chuyện to khóc to, chuyện
không lớn không nhỏ xem tình hình hẵng khóc. Giờ tới ngất xỉu cũng dùng
rồi, không tin tôn tử còn khăng khăng giữ ý của mình.
Vân Diệp
đầu to như cái đấu, y sợ nhất là lão nãi nãi khóc, một là sợ khóc hại
người, hai là sợ tính kiên cường tự lập tự cường của nữ nhân Quan Trung
biến mất từ sau khi mình về nhà, chỉ tính toán giữ rịt lấy tôn tử để
nuôi dưỡng mình đến già, tính cách quay về cái thời Vân gia còn giàu có.
Suốt ngày dẫn một đám nanh vuốt đi khắp thế giới khoe khoang, hôm nay cùng
Trình phu nhân thương thảo vấn đề tác phương trong phòng Chiêu Quốc,
ngày mai kết bạn với Ngưu phu nhân tới chùa Từ Ân dâng hương, lão nhân
gia người hiện chỉ biết có chùa này, lão chủ trì dùng tiền của Vân gia
tu sửa chùa miếu, nghe nói riêng vàng dát lên người Phật tổ đã dùng tới
tám lượng.
Đấm đùi cho lão nãi nãi, thấy bà không khóc nấc lên nữa mới nhẹ nhàng nói:
- Người quá lo rồi, tôn nhi không phải bỏ hầu tước, mà là muốn cho người
chịu khổ trong thiên hạ một hi vọng, hi vọng có thể thoát khỏi nghèo
khổ, sống những ngày tốt đẹp, để bọn họ biết, cuộc sống tốt đẹp có thể
kiếm được như vậy, cứ suốt ngày cắm mặt xuống đất chĩa lưng lên trời
kiếm ăn thì vạn năm cũng đừng mong có thịt. Mấy ngày qua tôn nhi đi khắp thôn trang, nhìn thấy bọn họ ngồi trong góc tường húp cháo loãng mà xót xa, đó đều là người tốt cần cù lương thiện, vì sao chỉ được ăn cháo
loãng? Bọn họ không biết thịt ăn rất ngon sao? Là vì không cách nào ăn
được thịt, tôn nhi sẽ dạy bọn họ sao mới có thịt để ăn.
- Khi nhà chúng ta gặp nạn, Tiểu Nha ngay cả cháo cũng chẳng có mà húp, lấy ai thương chúng ta.
Lão nãi nãi không cam lòng:
- Chuyện không thể nhìn nhận như thế, nãi nãi, vì người cả đời lương
thiện, cho nên ông trời mới không để tôn nhi chịu khổ, lúc nào cũng có
quý nhân phù trợ, người nghĩ xem, nếu trước kia tôn nhi không được sư
phụ tìm được thì sẽ thế nào?