- Tiên sinh cả nghĩ rồi, tiểu tử không bị điên, một hai tháng nữa mọi người sẽ hiểu, chỉ là làm quá gấp, khiến chuyện không toàn vẹn, nhưng
hiệu quả cũng rõ ràng, toàn trang hiện không có người rảnh rỗi. Tiên
sinh cũng biết đó tài phú tới từ lao động, chỉ cần lao động hữu hiệu là
tự nhiên sinh ra tài phú. Tiểu tử có phải là cái loại vô tri làm chuyện
lớn tiếc thân, làm chuyện nhỏ quên mình như Mạnh Thường Quân không?
Lão Lý mắt ánh lên:
- Ngươi có chuyện gì mà cấp bách thế? Đây không phải là cái tính biếng
nhác thường ngày của ngươi, có chuyện gì mà lão phu không biết à?
Vân Diệp cười khổ, Lý Nhị đã hạ lệnh cấm chỉ nói tới nạn châu chấu, lần
trước tới hoàng cung muốn hỏi, gặp phải ánh mắt của ông ta mà phải im,
ông ta muốn dùng nạn châu chấu để làm phi vụ lớn, không biết kẻ bị hủy
diệt cùng nạn châu chấu là ai?
Cho dù Lão Lý là người cực kỳ đáng tin, nhưng chuyện liên quan tới tính mạng cả nhà này thì đừng nói với
ông ta thì hơn, nếu không với tính khí của ông ta sẽ khiến triều đường
nổi sóng, phá hỏng bố trí của Lý Nhị, tuổi già của ông ta có thể bình an không cũng khó nói, ông già này không tệ, không muốn ông ta gặp họa.
Lý Cương thấy Vân Diệp không nói, thở dài một tiếng, người có chút sa sút, quay người đi, vừa đi vừa xua tay:
- Già rồi, già tới vô dụng rồi, ta mặc kệ, nhìn ngươi ta biết không quản
nỏi, không hỏi nữa, tiểu tử cố gắng làm cho tốt, đừng đánh mất lương tâm ...
Hoàng Thử trần truồng từ lòng đất chui ra, quay trở về phòng giam, quần quấn trên đầu, chỉ lộ ra hai mắt, trước tiên hắn đứng trên
mặt đất giương lỗ tai nghe ngóng một phen, không thấy tiếng động gì mới
tháo quần trên đầu xuống, thở phào. Còn chưa kịp nghỉ ngơi chút nào hắn
dùng tay vốc đất đào ra từ tường cẩn thận trải lên sàn phòng giam, dùng
chân dẫm bằng đất. Hắn lại úp mình lên mặt đất dùng mắt nhìn diện tích
lấp bằng, điều chỉnh lại một chút, lúc này mới hài lòng cầm lấy bình
nước trên bàn, tu ừng ực.
Hắn vẫn khát lắm, nhưng không thể uống
tiếp được nữa, ngậm một ngụm nước phu lên quần, dùng nó lau người, cho
tới khi không nhìn thấy chút bùn đất nào trên người nữa mới thôi. Mặc
quần áo vào nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Suốt cả một tháng tối nào hắn cũng đào động không ngừng không nghỉ, vì tránh bị hoài
nghi, hắn trải đều đất ra sàn, làm mặt đất cao dần lên, nếu như không
phải là người cực kỳ nhạy bén sẽ không để ý mặt đất cao lên mỗi ngày.
Cái thìa kia đã hoàn thành sứ mạng cuối cùng của nó, dù nó được mài cực
sắc, song cũng không chịu nổi một tháng liền đào đất liên tục, tối nay
cuối cùng nó đã bị gãy làm đôi.
Hoàng Thử là ngươi rất nhớ cái
cũ, hắn chuẩn bị sau khi thoát ra sẽ rèn lại một cái thìa tương tự, để ở bên người dùng để ăn cơm, hoặc là khi nguy cấp dùng đào đất cũng không
phải là lựa chọn tệ, thậm chí hắn còn muốn giới thiệu công cụ thuận tiện cho phụ nhân bán rượu nếp kia, quán hàng nhà mình mà, không có chút đặc sắc sao được.
Dùng miệng mà húp rượu nếp đúng là mất thể thống,
không phong nhã bằng dùng thìa ăn từng miếng từng miếng một, thói quen
của nhà phú quý, thế nào chúng ta cũng nên học vài thứ phải không? Tương lai con mình lớn rồi, nếu như ôm bát rượu nếp mà húp thì lão tử sẽ đánh nó, mặt không dám đánh, con còn nhỏ, đánh mông thì không vấn đề.
Sinh ba đứa con là được, phụ nhân đó mông lớn, nhìn là biết dễ sinh nở, hai
tiểu tử, một nha đầu, tiểu tử trông có giống lão tử hay không chẳng
thành vấn đề, dù sao vẫn làm cái nghề này, người chết thì ai thèm để ý
trông ngươi như thế nào.
Nha đầu thì không được, phải giống mẹ nó, giống lão tử thì gả được cho ai?
Có điều không sao, lão tử còn chôn ba trăm quan tiền, tới khi đó hồi môi dư dả, lo gì không kiếm được rể.
Trong giấc mơ mông lung, hắn
như nhìn thấy phụ nhân bán rượu nếp kia dẫn ba đứa bé mập mạp cười ngọt
ngào với hắn, miệng gọi phu quân, bọn nhỏ gọi cha rồi nhào vào lòng.
- Tối mai lão tử sẽ thoát ra, không bao giờ tới chỗ quái quỷ này nữa.
Hoàng Thử miệng lẩm bẩm, trở mình ngủ thiếp đi.
Trời vừa mới sáng Lý Thái đã xách một thùng chứa đầy nước nóng chở về túc
xá, ưu đãi duy nhất mà một vương gia có thể hưởng thụ ở thư viện là có
phòng riêng. Phòng không lớn, ngay cả phòng củi trong hoàng cung cũng to hơn, nhưng Lý Thái rất hài lòng, so với việc chen lấn bốn người một
phòng thì tốt hơn nhiều.
Hắn vô tình đi qua một phòng, mùi hôi
thối đáng sợ trong phòng thiếu chút nữa làm hắn ngạt thở, đám khốn kiếp, đá bóng xong không chịu rửa chân đã ngủ rồi. Không hiểu nổi bọn chúng
ăn uống ngủ nghỉ trong gian phòng kiểu này thế nào, Lý Thái cho rằng đến chuồng lợn cũng còn sạch sẽ hơn.
Mấy ngày qua Lý Thái không đi
thăm Hoàng Thử, hắn đã nắm được tiến độ công tác của Hoàng Thử rồi, dưới sự giúp đỡ của thị vệ, hắn đã cho một loại thuốc vào thức ăn của Hoàng
Thử, loại thuốc này lần trước lên lớp xin của Tôn Mạc Tư, sau khi đảm
bảo không làm chuyện xấu mới được cho một ít.
Có điều thuốc rất
hiệu quả, Hoàng Thử ăn cơm xong ngủ như heo chết, sau khi đo đạc tỉ mỉ
lượng đất Hoàng Thử đào được, Lý Thái thấy đề toán của mình sắp làm xong rồi. Hắn không đi đo cái động sau giường, biết điều kiện rồi không cần
nữa. Nếu như Hoàng Thử có thể vượt ngoài dự liệu của hắn , hắn không
ngại cầu xin thư viện tha cho tên này một đường sống, nếu như nằm trong
dự liệu của hắn, thì Hoàng Thử sống chết thế nào chẳng liên quan gì tới
hắn, hắn chỉ quan tâm đề toán của mình có chính xác không.
Quay đầu nhìn bảng tiến độ công tác của Hoàng Thử trên tường, hắn lấy bút than ra, viết trên cùng số một xích.
Cầm lấy sách, đều là sách mới, còn tỏa ra mùi mực kỳ quái, hắn thích loại
mùi này, đặt sách lên mũi hít thật sâu, hắn nóng ruột muốn biết trong
sách giảng cái gì.
Lần trước Vân Diệp nói hai quả cầu sắt lớn nhỏ khác nhau rơi cùng một độ cao sẽ đồng thời chạm đất.
Sao có chuyện hoang đường như thế được? Một quả cầu sắt nặng mười cân sao
có thể chạm đất cùng quả cầu sắt nặng một cân? Nếu đúng thế thì trọng
lượng còn có tác dụng gì nữa?
Đánh cược một trăm đồng, đó là do
tên Vân Diệp kia đề xuất ra, Lý Thái muốn đánh cược cao hơn, Vân Diệp
không chịu, điều này làm hắn thêm hoài nghi.
Nếu không cược tiền, Lý Thái đề xuất khiêu chiến thể lực.
Một trăm gánh nước, gánh một trăm gánh nước, không được lấy nước ở sông
trước thư viện, chỉ được lấy nước ở thác dưới chân núi, rồi gánh về, đi
lại tới một dặm, vốn cho rằng con sâu lười Vân Diệp này sẽ từ chối,
không ngờ y lại chấp nhận.
Cầu sắt do Lý Thái chọn, một quả nặng
một cân, một quả nặng năm cân. Dưới sự giám sát của toàn bộ sư đồ thư
viện, Lưu Hiến mang cầu sắt bò lên Ưng Chủy Nhai, bọn họ đứng ở bãi cỏ
phía dưới, chuẩn bị xem kết cục thế nào.
Lưu Hiển là cao thủ chân chính, đứng trên Ưng Chủy cao trăm xích mà không run sợ, hai quả cầu
sắt sơn đỏ được hắn nắm chắc trong tay. Lý Thái căn bản không nghĩ tới
khả năng Lưu Hiến gian lận, hắn là phó nhân mà Lý gia tin tưởng nhất,
không phải là một trong số, phụ hoàng sở dĩ phái hắn tới là vì trung
thành, dù là bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không phản bội Lý gia, điều
này lịch sử đã chứng minh rồi.
Lưu Hiến buông hai tay, hai quả cầu sắt đồng loạt rơi xuống.