Vân Diệp ngồi trên Duyệt Quân lâu nhìn hai ngôi sao băng sáng rực từ trong thành bay lên mới gật đầu nói với Vô Thiệt:
- Đại sự đã định, Tiểu Ưng đã bắt được tên kia, chỉ cần tìm được mật thất ta chuẩn bị cho bọn họ, ở đấy vài ngày là xong xuôi.
Vô Thiệt đặt chén trà xuống, thong thả nói:
- Ta uống trà với ngươi suốt cả một ngày rồi, giờ có thể đổi bằng rượu,
ngươi còn trẻ chịu được đói chứ lão già như ta không chịu nổi.
Lão Tiền lập tức mang rượu thịt đã chuẩn bị sẵn lên, ông ta già thành
tinh rồi sao không hiểu lần này hầu gia lại đại thắng rồi, nhớ tới mấy
mảnh đất tốt của nhà mình, người cứ như dẫm trên đám mây bồng bềnh, thấy Tiểu Linh Đang bận rộn nấu cháo đằng sau, khuôn mặt giờ nở nụ cười rạng rỡ.
Trường Tôn Xung cưỡi chiến mã tay cầm một cái kích lớn, áo choàng đỏ rực bị gió thổi căng, oai phong lẫm liệt chạy lên ngọn núi, nhìn thành Nhạc Châu bốn phía bốc khói như đống đổ nát, cầm roi ngựa chỉ Dương Nguyệt
Minh:
- Thành trì thế này ta đánh một trận là hạ được.
Dương Nguyệt Minh lắc đầu:
- Đại soái nhà mỗ không cho tiến công, chỉ cần giữ cổng thành không cho
thủy tặc chạy ra là được, trong thành không có lấy một hạt gạo, đói ba
ngày thì hảo hán rèn từ sắt cũng nhũn thành bùn, tới khi đó chúng ta vào nhặt chó chết, không cần hi sinh tính mạng huynh đệ.
- Đánh trận với đại soái các ngươi luôn chán ngắt, thủy tặc mà thôi, giết vài tên cho huynh đệ đổi chút quân công chứ.
Trường Tôn Xung không vui:
- Trường Tôn tướng quân, đại soái nhà mỗ hạ lệnh, chúng ta nên theo là
hơn, đám thủy tặc này còn có tác dụng, sắp xây tân thành rồi, vật liệu
đã chuẩn bị xong, chỉ cần bớt đi khoản nhân công chẳng phải là phát tài
lớn à? Chuyện kiếm tiền cứ nghe đại soái nhà mỗ là không thể sai được.
Trường Tôn xung lúc này mới mỉm cười, cùng lắm ba ngày là mình có một
khoản lớn, nghe nói địa khế bị đám thương nhân trả hết cho Vân Diệp,
Trường Tôn Xung nể tình huynh đệ cũng mua một ít, hiện giờ thủy tặc trên hồ đã sắp bị giết sạch, còn lại mấy con cá nhỏ bị Lưu Nhân Nguyện đuổi
khắp hồ, đoán chừng chẳng bao lâu nữa đầu sẽ treo trên cột cờ thôi, số
thủy tặc trên bờ thì chui cả vào thành, mấy ngày nữa là đói nhũn ra,
không cần mình lo.
Đợi Quan Đình Lung, Hàn Thành, Tiền Thăng và Thôi Cửu làm quan phụ mẫu
vài ngày tới nơi thì nhìn thấy một cảnh kỳ quái, trên tường thành luôn
có thủy tặc tóm dây thừng trèo xuống, chưa tới đất đã bị nỏ tám trâu
ghim vào tường, tên chưa chết bị đóng đinh trên tường thành khóc lóc van xin nhưng không ai thèm để ý tới chúng.
Cảnh tượng máu me chẳng làm hương thân phụ lão Nhạc Châu sợ hãi, chỉ có
thù hận, khói đen ngùn ngụt bốc lên suốt hai ngày, đám thủy tặc hỗn loạn không những tiến hành đột vây hoặc phòng ngự, mà là tranh giành quyền
lực, sau khi toàn bộ thủy lĩnh biến mất, cọn chúng chỉ nghi hoặc chốc
lát rồi bắt đầu chọn đầu lĩnh mới, chỉ vì một vị trí tiểu đầu mục cũng
sống mái với nhau.
Đợi tới khi đánh nhau chán chê đói bụng mới phát hiện tìm khắp thành
không có lấy một hạt lương thực, quan khố đã trống tới mức làm chuột
chết đói, lật tung nhà dân cũng chẳng có gì ăn được, trừ mấy trái quả
còn chưa chín trên cây thì không có gì ăn được.
Muốn đột vây từ cổng thành thì phát hiện ra quan quân đã lấp kín cổng
thành từ bên ngoài, vô số nỏ tiễn bố trí quanh tường thành chưa tới mười dặm, muốn đánh ra chỉ có chết.
- Bốn ngày là cực hạn, nếu không sẽ xảy ra chuyện ăn thịt người, không
được để chuyện này xảy ra, sáng mai phải vào thành, nhớ kỹ xử tử tất cả
thủ lĩnh mới tuyển, đám đó là những kẻ không chịu hối cải...
Vân Diệp thị sát trận địa xong căn dặn nhiệm vụ cho đám Lại Truyền
Phong, tới Duyệt Quân lâu, hôm nay thủy sư đã hoàn thành một phần kế
hoạch của mình, đám thủy tặc cuối cùng đã bị giết sạch. Mấy ngày qua
luôn có thi thể trôi qua Duyệt Quân lâu, bị cá rỉa lởm chởm, từ đó Vân
Diệp không ăn cháo cá do Đông Ngư làm nữa.
Trường An chưa bao giờ vì chuyện Vân Diệp mà thay đổi tiết tấu của mình, vẫn cứ bắt đầu một ngày mới sau khi chuông vang lên. Thương phiến vây
quanh cổng thành lục tục vào thành, bắt đầu một ngày may mắn hoặc xui
xẻo của mình.
Quan đạo đằng xa có một đội kỵ binh bụi bặm vây quanh ba cỗ xe ngựa men
theo thành Trường An tới thẳng Ngọc Sơn, nón kỵ sĩ phủ một lớp bụi dày,
mặc dù mệt mỏi nhưng bọn họ vẫn giữ sự cảnh giác cực cao, chỉ cần thấy
có người nhìn xe ngựa lâu một chút là hung dữ tra hỏi.
Na Mộ Nhật đã vào xe ngựa ngồi, mấy năm qua sống có chút an nhàn sung
sướng, nghìn dặm bôn ba đã hao hết sức lực của nàng, sau khi thấy sự
ngang ngược của người Thổ Phồn, nàng không chắc có thể bảo vệ được nữ
nhi, chỉ đành đi ngày đi đêm về nhà, sâu trong đầu nàng chỉ có tới Vân
gia trang mới dám thả lỏng. Vân Mộ có chút tủi thân, Hoạn Nương nãi nãi
yêu quý mình nhất cũng không cho mình cưỡi Vượng Tài chạy trên đường,
suốt ngày bị nhốt trong xe ngựa, nhìn cây cối chạy ngược ngoài cửa sổ.
Khi đội xe đi qua tấm bia, Hoạn Nương và Na Mộ Nhật cùng thở phào, họ biết qua nơi đây là an toàn rồi.
Lão Tôn thì thầm bên tai một kỵ sĩ vài câu, kỵ sĩ đó liền meo theo con
đường lát đát chạy tới xưởng rượu. Đường xá vô cùng náo nhiệt, Vân Mộ
thèm thuồng nhìn những món ăn ngon lành, không ngừng chảy nước dãi.
Bộ dạng của Vân Mộ làm Hoạn Nương chảy nước mắt, hung dữ trừng mắt với Na Mộ Nhật:
- Sau này cô thích thảo nguyên thì đi một mình, lão thân đi cũng được,
nhưng bảo bối nhất quyết không đi nữa. Cô nhìn xem có đại gia khuê nữ
nhà nào nhìn mấy món hàng rong mà chảy nước dãi không, đều do cô gây ra.
Na Mộ Nhật hoang mang nhìn cuộc sống ở Vân gia trang, cuộc sống khổ cực ở thảo nguyên làm sao bì được, cả thế giới chỉ e không tìm được nơi nào
khuê nữ được chăm sóc tốt hơn nơi này, chưa nói nãi nãi và phu quân yêu
thương khuê nữ vô cùng, dù Tân Nguyệt cũng sẽ nhất định để tâm tới khuê
nữ, tưởng tượng cảnh mình thui thủi một thân một mình chăn cừu trên thảo nguyên, bi thương dâng tràn trong lòng.
Nhị phu nhân mang theo tiểu nương tử từ thảo nguyên về làm trong nhà nổ
tung, Hoạn Nương trên đường không cho thương hiệu của Vân gia truyền tin về Ngọc Sơn là vì để bất ngờ.
Tân Nguyệt vội vã từ hậu trạch chạy ra, nhìn thấy Na Mộ Nhật bơ phờ thì
giật mình, tưởng mục trường ở thảo nguyên xảy ra đại sự, trông là biết
Na Mộ Nhật đi vô cùng gấp gáp, ngay cả nghi thái của cáo mệnh phu nhân
cũng không để ý. Nghe Na Mộ Nhật kể ngọn nguồn liền đau đầu, nay phu
quân đang bắt đầu thu lưới ở Nhạc Châu, không thể để phu quân biết được, cần phong tỏa tin tức đến khi phu quân đánh trận xong hẵng nói.
Nói cho Na Mộ Nhật biết khó khăn của phu quân, muốn nàng tuyệt đối không thể nói cho lão nãi nãi, hai năm qua lão nãi nãi không được khỏe lắm,
tính khí ngày càng nóng nảy, tuổi càng cao càng hành động theo cảm tính.
Tân Nguyệt còn chưa kịp dặn dò nàng thì đã nghe thấy một loạt tiếng
thỉnh an, khỏi phải nói nãi nãi đã xuất hiện rồi, không nói được đữa,
đành nghe số trời.
Lão nãi nãi chẳng nhìn Na Mộ Nhật một cái, ôm tôn nữ của mình vào lòng
thơm lấy thơm để, thấy tôn nữ đầu tóc rói bù, hít sâu mấy hơi để mình
trấn tĩnh lại hỏi Na Mộ Nhật vì sao thành ra nông nỗi này.
Thấy lão nãi nãi, Na Mộ Nhật ôm lấy đùi bà khóc nức nở, vai run lên liên
hồi, kể trong nước mắt chuyện Lộc Đông Tán bức ép mình ra sao, Tân
Nguyệt mặt tím lại, lão nãi nãi khó coi vô cùng, ôm Vân Mộ xua mái tóc
bù xù của tôn nữ, không ngừng nói:
- Đứa cháu đáng thương của ta, đứa cháu đáng thương của ta.
Lẩm bẩm một hổi nổi giận với Tân Nguyệt:
- Viết thư cho phu quân ngươi, nó ở Động Đình Hồ giết giặc lại không
biết khuê nữ của mình của mình bị người ta ức hiếp phải bỏ nhà chạy suốt đêm ngày, hỏi nó xem nó làm cha kiểu gì mà nhẫn tâm vứt bỏ khuê nữ ở
thảo nguyên không ngó ngàng gì tới.
Tân Nguyệt bối rối:
- Nãi nãi, phu quân đang đại chiến tới thời khắc quan trọng, lúc này
không tiện gây thêm rắc rối cho chàng, nãi nãi cứ yên tâm, có tôn tức ở
đây không ai động vào được một cọng tóc của Vân Mộ nhà ta.
Lão nãi nãi càng nổi giận:
- Lão bà tử không cần biết quốc quân đại sự, chỉ biết tâm can bảo bối
của ta bị người ta ức hiếp, đáng thương cho cháu ta còn ba bảy ngày nữa
mới bốn tuổi mà có kẻ sinh ý độc ác với nó, ta mặc kệ, ta phải gọi người cha vô lương tâm của nó về.
Tân Nguyệt khó xử viết thư ngay trước mặt lão nãi nãi, đọc một lượt xong lão nãi nãi gọi quản gia, muốn lập tức phái người tới Nhạc Châu nói với Vân Diệp, nói nếu còn muốn thấy bà sống thì mau trở về, nếu không bà
sắp tức chết rồi.
Vân lão nãi nãi không bận tâm tôn nhi có bao nhiêu tiền, không bận tâm
tôn nhi làm quan lớn tới đâu, bà tuyệt đối không cho tôn nhi thành kẻ
bạc tình bạc nghĩa, gia thiên hạ, gia thiên hạ, lão nãi nãi sống bao năm nhìn thấu thói đời, chỉ có người nhà mình là cột trụ quan trọng nhất.
Thư đưa đi rồi, lão nãi nãi quay sang mắng Na Mộ Nhật, mới mắng được hai câu thì Vân Mộ sau thời gian bỡ ngỡ đã hiểu đại khái tình hình, êm ái
gọi tổ nãi nãi, lão nãi nãi tức thì quên hết, dẫn nhau đầu đi tắm rửa
thay y phục.
Vân Bảo Bảo vừa mới tiễn Lý Dung ca ca đi Lĩnh Nam liền phát hiện trong
nhà lại có thêm một muội muội, làm nó rất nghi hoặc, vì sao ca ca muội
muội của mình đều ở bên ngoài đột nhiên xuất hiện, mà không giống đệ đệ
muôi muội đang bú sữa ở nhà, nó cứ vươn cổ ra nhin về phía cổng, lo lắng từ đó có ca ca hay tỷ tỷ gì đó di vào, vì nó phát hiện mình thất sủng
rồi ...
Vân nãi nãi nói dẫn nha đầu đi tắm, không biết tổ tôn thương lượng thế
nào mà thành đi tới nhà bếp, lão nãi nãi hai ba năm rồi chẳng tới một
lần, đầu bếp thấy lão tổ tông tới vội ra nghênh tiếp.
- Đem tất cả những món ngon trong nhà làm một lượt cho lão thân, tiểu
nương tử về nhà rồi muốn xem xem có gì ngon, phải nhanh tiểu nương tử
tắm xong sẽ ăn.
Đang nói thì thấy nha đầu đang nỗ lực xé đùi gà trên con gà quay, hai tay đầy mỡ, giộng quải trượng quát đầu bếp:
- Mù mắt cả rồi à, không thấy bảo bối muốn ăn đùi gà hay sao mà không tới giúp?
Con gà quay đáng chết kia dưới dao của đầu bếp liền biến thành từng
miếng nhỏ, xương bị lóc ra, vì lão tổ tống nói nếu tiểu nương tử bị hóc
xương sẽ đánh gãy chân tất cả bọn họ.
Ăn đùi gà hai miếng Vân Mộ lại phát hiện ra cái móng giò trông có vẻ rất ngon, thế là nhảy ngay tới, tới gần nhìn thấy con vịt, chưa bao giờ ăn
ngan rán? Chưa bao giờ ăn món kia, không biết cứ cắn một cái đã ...
Lão nãi nãi cao hứng nhìn trọng tôn nữ làm phòng bếp bừa bộn, nhìn thấy
chỗ thú vị còn lên tiếng trợ uy, cuối cùng nhìn thấy bụng nha đầu tròn
xoe rồi mới dẫn Vân Mộ tay vẫn cầm cái bánh trắng to tới nhà tắm, Vân
gia đại tiểu thư toàn thân bẩn thỉu là không được.
Mười mấy nha hoàn bà tử hầu hạ tiểu nương tử tắm, vì tiểu nương tử quá
thích đạp nước, nên cả vòng tròn người đành nhân cơ hội tiểu nương tử
đạp nước kỳ mấy cái. Hoạn Nương mặt đầu ưu sầu, vốn tưởng mình chiều hư
tiểu nương tử rồi, không ngờ trong nhà còn có một người còn chiều hơn,
nghĩ tới hầu gia sắp về nhà còn hoang đường hơn nữa, Hoạn Nương không
đánh giá cao khả năng Vân gia đại tiểu thư sẽ thành đại gia khuê tú thật sự.
Lão nãi nãi cực kỳ thỏa mãn, bên cạnh mình có bốn đứa cháu hai nam hai
nữ, nếu không phải vì Lý An Lan đưa Lý Dung đi Lĩnh Nam thì mình có năm
tiểu bảo bối rồi, Vân bảo bảo khi nhỏ bị rất nhiều người thơm, nên tới
giờ vẫn còn chảy nước dãi, đó là lý giải của lão nãi nãi, đều tại đám nữ nhân vô dụng trong nhà, thấy Bảo Bảo là không buông tay, làm đứa bé tới giờ không lớn được, nam hài tử trong thể lớn lên trong tay phụ nhân,
lão nãi nãi hiểu đạo lý này, nhưng không nỡ.
Vân Mộ đang đánh Vượng Tài của mình, vừa rồi Vượng Tài thè lưỡi liếm ca
ca một cái, vì nó thấy nước dãi của thằng bé béo này rất ngon, nhưng
hành động này làm Vân Thọ hãi hùng, con chó lớn cứ ở bên cạnh, lại không dám khóc, đành cầu cứu muội muội, còn về hai đứa nhỏ khác bị lão nương
bế đi thật xa.
Thấy người Thổ Phồn là bắt lấy, đánh gãy chân, đó là quy củ mới của Vân
gia trang tử, lão nãi nãi đích thân ra lệnh cho Lão Giang, cho nên hai
ngày qua chỉ cần người trông giống Hồ tử là bị hỏi mấy lượt, con ngươi
đói vàng đi cũng bị hỏi là có phải người Thổ Phồn không, đó là kết cục
việc chưa bao giờ gặp người Thổ Phồn. Nhị quản gia Lão Phương nói nhỏ
với Lão Giang, người Thổ Phồn cũng mắt đèn, tóc đen, người tóc vàng, tóc đỏ không phải là người Thổ Phồn.
Vân Mộ thích cưỡi Vượng Tài chạy khắp sân, Vân Thọ cũng muốn cưỡi, nhưng chỉ cần nó leo lên lưng chó là Vượng Tài lập tức nằm xuống, không cho
nó cưỡi, lấy đồ ngon ra hối lộ cũng không được.
Tới bữa cơm thì Vân Mộ tích cực nhất trong nhà, nha hoàn gọi một câu,
bất kể nó đang làm gì cũng cao hứng chạy đi rửa tay, đeo yếm cổ, tay cầm dĩa, ngồi ở cái ghế cao của mình đợi ăn cơm.
Vì chuyện này lão nãi nãi lại mắng Na Một Nhật một trận, đường đường đại gia khuê tú mà biến thành nạn dân, cho nên hai ngày qua làm đủ mọi món
ngon cho Vân Mộ ăn, nên khuôn mặt vốn bầu bĩnh của nó lại tròn thêm vài
phần.
Người Vân gia bị ức hiếp, tất nhiên phải cáo trạng, huyện nha Trường An, Đại Lý tự đều có quản sự Vân phủ dâng cáo trạng, trước tiên nói cho rõ
ràng, tránh khi Vân gia đánh gãy chân người Thổ Phồn thì chúng lại nói
người Trường An ức hiếp mình.
Lý Nhị đang cầm cáo trạng của Vân gia xem, người Đại lý tự thực sự không phán nổi vụ án này, đành dâng lên cho hoàng đế, đoàn sứ giả của đại
tướng Thổ Phồn đang trên đường tới Trường An, nếu không phải đi nhầm
đường qua Lạc Dương thì nói không chừng đã tiến kinh rồi.
Lý Nhị cực kỳ coi trọng quan hệ với người Thổ Phồn, từ xưa tới nay dân
tộc trên cao nguyên này nổi danh dũng mãnh, từ lâu đã thiết lập một con
đường để hai nước thương lượng với nhau khi có chuyện, nhưng sau trận
chiến Tùng Châu, người Thổ Phồn rút về cao nguyên không xuống nữa, giờ
tốt rồi, nhân vật số hai của Thổ Phồn từ cao nguyên xuống, đây là chuyện cực tốt, đáng tiếc vừa xuống núi đã đắc tội sạch với Vân gia, với sự am hiểu của Lý Nhị với Vân Diệp, chuyện này tuyệt đối không dễ dàng cho
qua được, tên Lộc Đông Tán không kiếp đó tự nhiên trêu chọc người ta làm gì?