Đường Chuyên

Chương 22: Q.14 - Chương 22: Vân đại tiểu thư và Hầu Quân Tập.




Quan quân Nhạc Châu và thủy tặc giằng co trong mưa gió, như không ai muốn tấn công trước, mùa mưa chẳng đánh được, đành đợi qua mùa mưa mới thực sự thấy được hơn thua, ai cũng biết trong Động Đình Hồ có thủy tặc, nhưng không ai ngờ tới thủy tặc lại có trên năm vạn.

Người biết thì ngậm miệng không nói, người không biết ăn mừng nhà mình có sản nghiệp mới, Lý Thừa Càn về kinh đem toàn bộ chuyện ở Nhạc Châu báo cáo cho phụ thân hoàng đế, Lý Nhị bật cười, không hỏi tới nữa, bắt đầu chú ý lên thảo nguyên.

Hầu Quân Tập là một người có thể thực thi ý chỉ hoàng đế tới mức cao nhất, mang phủ binh mười ba châu của Lũng Hữu và quân chư hầu thảo nguyên, càn quét qua lại, đại quân đi tới đâu không ngọn cỏ nào sống nổi, máu trên đồ đao chưa bao giờ khô, ông ta hưởng thụ sự chém giết này, cả mạc bắc lưu truyền sự tích khủng bố của Hầu ma vương.

Buổi sáng ông ta ăn hai quả tim thiếu nữ, trưa ăn bốn quả tim nam nhân cường tráng với máu tươi, buổi tối không ăn thịt người, ông ta cần đổi khẩu vị, sau khi ăn hết một con trâu, cần sáu thiếu nữ đẹp nhất thị tẩm, không vừa lòng là sẽ thành bữa sáng hôm sau. Người có tên, cây có bóng, ông ta đi tới đâu nơi đó tận lực cung kính hết mức, đương nhiên cũng có ngoại lệ.

Một mục trường ở dưới Âm Sơn, cỏ mọc tươi tốt, bao phủ toàn bộ mặt đất, khắp nơi hoa cách tang nở rộ, một cô bé bụ bẫm đáng yêu mặc váy phấn hồng của Hán gia nữ, tóc kết ba chỏm, cười như chuông ngân chạy phía trước, một lão phụ nhân tóc hoa râm theo sát đằng sau.

Tiểu nữ hài bốn tuổi là lúc nghịch ngợm nhất, đôi chân ngắn ngủn di chuyển vù vù trên cỏ, làm sao một lão phụ nhân đuổi kịp, thở hổn hển chống đầu gối gọi:

- Tiểu nương tử, Tiểu Mộ, Tiểu Mộ, mau quay lại, mẹ cháu sắp về rồi, cẩn thận sẽ đánh cháu đấy.

Vân gia đại tiểu thư Vân Mộ mặc kệ, tiếp tục chạy lên dốc, váy hoa dính đầy các loại cỏ gai, đến tận đỉnh dốc mới dừng lại, bàn tay nhỏ chụm vào, hét thật lớn:

- A a a …

- Cháu gọi sói tới đấy hả?

Hoạn Nương khó khăn lắm mới leo lên được đỉnh núi, cưng chiều ôm Vân Mộ, véo cái mũi nhỏ của nó một cái, lại thơm lên cái má phấn phinh phính. Nhìn váy dính cỏ gai, giúp nó nhổ từng cái một, dính cả vào tóc, rất chắc, lấy xuống khó tránh khỏi bị đau, khuôn mặt nhỏ giật một cái, chẳng kêu bao giờ.

Hoạn Nương yêu thương bế tiểu nha đầu thủ thì:

- Thiên kim hầu gia, đáng nhẽ phải nuôi trong khuê phòng, sao lại bị đưa tới thảo nguyên, giờ hay rồi, thành nha đầu hoang dã, tới khi về nhà ăn nói với hầu gia sao đây?

- Hầu gia có học vấn lớn, nếu biến khuê nữ thành ra thế này chẳng biết là giận tới mức nào, Na Mộ Nhật cũng thật là, cô về thảo nguyên là được, sao mang cả con theo. Khi hầu gia lên chiến trường, bế khuê nữ đi tới nửa đêm, ai nhìn cũng chua xót, hầu gia chiều cô quá mức rồi, chuyện này mà mà cũng chấp thuận, đúng là mầm họa!

- Cháu không phải mầm họa, là mẹ cháu ấy.

Vân Mộ hay được nghe hai chữ mầm họa từ miệng Hoạn Nương nãi nãi, cũng biết là không phải lời hay, vì nương thân nghe thấy luôn cười to, còn cổ vũ mình làm một mầm họa.

- Được, được, Tiểu Mộ không phải là mầm họa, mà là nương thân của cháu, khai xuân năm sau chúng ta tới Trường An thăm cha cháu, tới khi đó Tiểu Mộ nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp, cha cháu thích nhất tiểu nương tử nhã nhặn, đừng học mẹ cháu, suốt ngày chỉ biết chăn cừu, một phu nhân có phẩm cấp mà sao không vứt được cái roi chăng cừu xuống.

Vân Mộ nghe thấy nói tới cha, quay lại ôm cổ Hoạn Nương, ngây ngô hỏi:

- Cha cháu là đại anh hùng phải không? Cha cháu có vật ngã được con trâu cường tráng nhất thảo nguyên không?

- Đương nhiên, cha cháu là đại anh hùng, anh hùng trên thảo nguyên đều phải nghe cha cháu, cha cháu có rất nhiều rất nhiều thuyền lớn, còn lớn hơn thành lạc đà chúng ta ở. Cha cháu còn là người thông minh nhất thiên hạ, trong nhà có một thư viện rất lớn, nghe nói ấy à, khuê nữ giờ cũng có thể vào rồi, tương lai Tiểu Mộ cũng vào đó.

- Cháu thích cha, cha ở đâu?

Chỉ một câu của Tiểu Mộ làm mũi Hoạn Nương cay rất lâu, nhìn quanh chỉ về phía Trường An cho Vân Mộ xem:

- Trường An ở phía đó, Tiểu Mộ tới Trường An là có thể gặp cha, cha cháu thương Tiểu Mộ nhất, lúc cháu còn nhỏ, cha cháu bế cả đêm, nhìn không chán.

Hoạn Nương thương cảm, Vân Mộ chẳng biết thương cảm, thoáng cái tầm mắt của nó bị một dài màu đen ở chân trời thu hút, chỉ cho Hoạn Nương thấy, Hoạn Nương kinh hãi, từ mặt đất khe khe rung chuyển mà xét, đây nhất định là một đại đội kỵ binh, nhìn không rõ cờ, đành bế Vân Mộ lui vào bụi cây.

- Hoạn Nương đừng lo, là người của Hầu đại tướng quân.

Hai lão hán áo đen từ phía bên kia sườn núi đi tới, một trong số đó ôm lấy Vân Mộ, đi xuống núi.

Vân Cửu đã tươi cười đứng ở cửa trại đợi Hầu đại tướng quân, vừa rồi có tín sứ tới nói Hầu đại tương quân tới thăm Vân đại nha đầu.

Thân phận của Na Mộ Nhật chưa đủ để Hầu Quân Tập tới bái phỏng, đành lấy cớ thăm vãn bối đến mục trường Vân gia làm khách, Na Mộ Nhật ngay cả tư cách ra chào cũng không có, cho nên hai vị gia thần mới đến đón Vân Mộ, đây là nhân vật duy nhất trên thảo nguyên không sợ Hầu đại tướng quân, cứ cách một thời gian, Lão Hầu chỉ cần qua Âm Sơn là tới thăm Vân đại nha đầu, lần này cũng không phải ngoại lệ, cam tâm tình nguyện tới nhận bắt chẹt.

Hai cánh tay nhỏ của Vân đại tiểu thư khoanh trước ngực, đứng trên một cái đài gỗ cười hi hi nhìn đại đội kỵ binh vào trại, Lão Hầu khoác áo choàng đỏ sậm cưỡi tuấn mã cười ha hả đi qua đài gỗ, Vân nha đầu tung mình nhảy vào lòng Hầu Quân Tập, ôm lấy cổ ngọt ngào gọi:" Hầu gia gia!" Lão Hầu vui sướng há miệng cười to, giơ cao Vân nha đầu phi một vòng lớn mới xuống ngựa.

Hầu Quân Tập quy củ rất nhiều, Vân nha đầu thì tùy tiện làm theo ý muốn, những người khác không có quyền lợi đó, Vân Cửu, Hoạn Nương quỳ dưới đất nghênh tiếp. Nhìn thấy hai lão hán áo đen đứng thẳng bên ngưỡng cửa, mắt nhìn chằm chằm Vân nha đầu, lập tức rõ thân phận hai người này, chỉ có gia thần mới có đãi ngộ ấy.

- Nha đầu, cha cháu thương cháu thật đó, không ngờ phái cả gia thần tới chỗ hoang vu này, chỉ đại thiếu gia nhà người ta mới có đãi ngộ đó, tí tuổi đầu mà thật ghê gớm.

Nói xong bế Vân Mộ vào lều lớn:

Hầu Quân Tập chẳng chút khách khí ngồi vào chủ vị, đặt Vân Mộ ở bên cạnh, hai vị gia thần ngồi kế, Hoạn Nương nhẹ nhàng giúp ông ta cởi áo choàng, bỏ mũ trụ, mang nước sạch tới hầu hạ rửa tay, lại thấm ướt khăn lau sạch thiết giáp trên người Hầu Quân Tập, bộ khôi giáp này do Vân gia chuyên môn rèn cho Hầu Quân Tập, chỉ có khôi giáp Vân gia có thể dùng nước lau, khôi giáp nhà khác làm thế thì đã rỉ rồi.

Vân Mộ bám lấy Hầu Quân Tập hỏi hết cái này tới cái khác, quá đáng nhất là hỏi Hầu Quân Tập hôm nay đã ăn thịt người chưa, nhà nó chỉ ăn cừu, không ăn thịt người, Lão Hầu sẽ bị đói bụng.

Người khác hỏi Lão Hầu câu này thì đã chết tám lần rồi, nhưng Vân Mộ hỏi ra lại làm Lão Hầu đắc ý, nhe hàm răng trắng ởn cười gằn:

- Thơm nhất, ngọt nhất chính là nha đầu người, hay là ăn ngươi lót dạ nhé.

- Không được! Cháu đã hai ngày không tắm rồi, là cô bé thối, Hầu gia gia ăn cừu đi, Hoạn Nương nãi nãi làm váng sữa cũng rất ngon, đừng ăn nha đầu.

Cô nhóc giảo hoạt khiến Hầu Quân Tập cười vui vẻ, vẫy tay, ôm nha đầu vào lòng, lấy râu cọ mấy cái mới buông ra, trên thảo nguyên tình thế thay đổi liên hồi, tất cả đều đặt lên vai một mình ông ta, chỉ có tới đây Hầu Quân Tập mới có thể buông lỏng, tận tình nghỉ ngơi một hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.