Cầm lấy bàn chải trong tay Tân Nguyệt, thuận tiện chải lông cho Vượng Tài, mùa đông lông Vượng Tài cực đẹp, năm nay nó được hơn bốn tuổi rồi, lông sáng ánh lên, giờ màu lông đã thuần hơn nhiều, toàn thân phủ một
màu mận chin rất đậm, trên mặt có khoang trắng, còn ở đúng vị trí mi
tâm, bốn vó cũng có khoang trắng, nếu là ngựa đen sẽ được gọi là ô vân
đạp tuyết.
Nhớ tới chuyện này đúng là bực mình, tên tiểu tử Lý
Thuần Phong đúng là muốn ăn đòn mà, lần trước tới xem điềm lành của
Vượng Tài nói Vượng Tài có dấu nước mắt, là sao chổi, cần phải mau chóng xử lý con ngựa này.
Xử lý muội muội ngươi ấy, Vân Diệp nổi cơn
tam bành ngay tại chỗ, ngươi nói xử lý ta cũng được, con mẹ nó ta mới là sao chổi thực sự, tiếng tăm vang khắp Trường An, còn xử lý Vượng Tài?
Đúng là muốn chết, có ngựa nhà ai được người ta yêu như Vượng Tài nhà ta không? Nhà ta luôn cưng nó như mèo chiêu tài vậy.
Mi tâm có
khoang trắng là vệt nước mắt? Đó là dấu hiệu của bảo mã, khi đó Vân Diệp ấn luôn Lý Thuần Phòng gầy yếu xuống chuồng ngựa, đánh cho tới khi hắn
phải nói Vượng Tài là bảo mã mới chịu tha.
So với Vượng Tài, Lý
Thuần Phong chẳng bằng cục cứt chó, trong mắt Vân Diệp thì hắn chỉ là
tên đạo sĩ lừa ăn lừa uống, suốt ngày lừa người này, gạt người kia, nghe nói còn dám huênh hoang là có thể nhìn thấu chuyện năm trăm năm sau.
Không phải Vân Diệp xem thường đôi sư đồ được Đại Đường coi như thần tiên đó, con mẹ nó ngươi cùng lắm chỉ thấy được năm trăm năm, lão tử ngay cả
chuyện một nghìn năm trăm năm sau còn rõ nữa là.
Tiểu Vũ đi qua
trước mặt hắn tám mươi lần rồi, chỉ nói cốt cách thanh kỳ, tương lai sẽ
là mỹ nhân. Còn về câu tiên đoán trứ danh của hắn về Vũ Mị Nương thì
chưa nghe nói tới bao giờ. Xem ra là đám ghi chép sử khốn kiếp thích vỗ
mông thêm vào.
Chải long xong cho Vượng Tài, tạm biệt nói rồi trở về phòng, chỉ cần Vân Diệp ngồi trên giường là Na Mộ Nhật nhất định nằm trong lòng y, thân thể mềm mại cọ qua cọ lại, cả hai người đều rất
hưởng thụ cảm giác đó.
Tân Nguyệt cũng rất muốn leo lên, nhưng bụng to cản trở nàng hưởng thụ thời khắc êm đềm hiếm có của phu thê.
Vân Diệp luôn về nhà muộn, lúc này các nàng đều đã ăn cơm rồi, cho nên y
phải ăn một mình, trên cái bàn nhỏ bày ba bốn món ăn, một bát mỳ, đó là
cơm tối của Vân Diệp. Ăn uống thế này với thời hiện đại mà nói tối đa
chỉ là trung đẳng, một cái đùi gà, một đĩa rau xanh, mấy miếng thịt dê,
thêm vào dưa muối, toàn bộ thức ăn chỉ có thế.
Đôi khi Vân Diệp
nghĩ lan man, con người sống trên đời tóm gọn lại chỉ có hai chữ ăn mặc, cuộc sống của con người thường chỉ vây quanh hai chữ này.
Còn về công danh lợi lộc, đó là thứ quái đản mà bọn ăn no không có chuyện gì
làm bày ra, xếp hàng cuối cùng, không đáng nói tới, còn về nữ nhân thì
càng kỳ quái.
Giữa nam và nữ chẳng qua chỉ là một loại bản năng
duy trì chủng tộc mà thôi, tất cả giống loài đều muốn mang gien của mình truyền bá càng nhiều càng tốt, cho nên sư tử mới liên tục khiêu chiến
sư vương, chính là vì chiếm đoạt thêm nhiều sư tử cái để truyền lại hậu
đại của mình.
Sao mà giống hành vi của Lý Nhị vậy cơ chứ, chỉ có
điều sư tử chiếm lấy toàn bộ sư tử cái không bỏ qua con nào, loại năng
lực này Lý Nhị còn phải đợi đề cao, tránh hoàng cung luôn có xử nữ năm
sáu chục tuổi xuất hiện, thời gian trước đã đưa tới trang bảy tám người
rồi.
Xử nữ năm mươi tuổi, đó là sự dày vò, phía tây Ngọc Sơn có một trang tử sập
sệ, đó là trang tử Vân Diệp dùng tiền của thái giám và cung nữ thao tác, dùng kim ngạch lớn gấp mười mua lấy.
Bốn năm thái giám nghỉ hưu được Trường Tôn thị phái tới theo quản gia Lão Tiền học quản lý trang ra sao.
Chuyện trong hoàng cung không thông báo cho Trường Tôn thị là sẽ có rắc rối
lớn, bản thân Vô Thiệt cầu xin hoàng đế, hi vọng thái giám cung nữ rời
cung có một chỗ dưỡng lão, không tới mức bị đói bị lạnh mà chết.
Lý Nhị giao chuyện này cho
Trường Tôn thị, bản thân không quản, Trường Tôn thị rất tự nhiên giao
cho Vân Diệp, còn bỏ ra một nghìn quan, coi như là làm trọn tình trọn
nghĩa, còn về sau này những thái giám già, cung nữ già kia dưỡng lão ra
sao thì bà ta mặc.
Ăn một miếng mỳ, đùi gà nhét cho Na Mộ Nhật ở
đằng sau nhìn y ăn tới chảy nước miếng, nữ nhân này hỏng rồi, từ nhỏ đã
để lại bệnh nan y, không chịu nổi khi nhìn thấy người ta ăn, rõ ràng
mình ăn no lắm rồi, nhìn người khác ăn vẫn thèm.
Tân Nguyệt đẩy ngực Na Mộ Nhật một cái, nói:
- Mới ăn cơm xong, cả con gà bị muội ấy ăn hết, còn húp hết nước canh,
người sắp béo thành lợn, ngực còn to hơn cả người sắp nuôi con như
thiếp, về thảo nguyên không biết ngựa nó còn chở nổi không.
Nữ
lưu manh ra tay làm Na Một Nhật khó xử, người trên thảo nguyên chỉ cần
có cơ hội có cái ăn là quyết không bỏ qua, nhất định tăng thêm ít mỡ để
chuẩn bị cho mùa đông, trâu bò cừu dê như thế, người cũng như thế.
Vân Diệp quay đầu lại nhìn Na Mộ Nhật ngực vểnh mông cong, tuyệt vời, eo
vẫn rất thon gọn, còn chỗ khác to lên cũng không tệ. Thấy Na Mộ Nhật ăn
xong đùi gà, còn nhìn thịt dê, thế là đem thịt dê cho nàng, ăn nhiều
chút.
Đầu óc chẳng được nhàn, tiếp đó nghĩ, Trường Tôn thị nhất
định biết hết chuyện trong cung, nói không chừng đang xem Vân Diệp rốt
cuộc định xen vào mức độ nào mới điều chỉnh sách lược ứng phó.
Chuyện này không thể tìm Lý Thừa Càn, nếu như kéo hắn vào, không có lợi ích gì cho việc kế thừa hoàng vị của hắn sau này, mình cũng không thể tham dự
vào, ai mà biết trong đó có bao nhiêu chuyện dơ dáy, dính vào ba năm
cũng chẳng rửa sạch.
Ai dính vào những người này mà không để lại hậu họa? Đũa chống lên cằm, từng khuôn mặt hiện lên trong đầu.
Đột nhiên một đống người dừng lại trong đầu, những người này chắc không có
vấn đề, chuyện xấu không truyền ra ngoài, để người Lý gia tự quản là tốt rồi, mình nếu chẳng phải luôn cẩn thận, rơi vào xung đột trong cung thì sớm thành khúc xương.
Lý gia giỏi sinh cường nhân, bất kể nam nữ đều là nhân vật ghê gớm, so với đem tâm tư dùng để đấu đá nhau, chẳng
bằng dùng chút tâm tư cho những người ti tiện kia.
Quản lý một
cái trang là một môn học vấn, bọn họ sau khi xuất giá chẳng phải cũng sẽ quản lý gia nghiệp của mình sao? Loại không có não như Hoằng Hóa công
chúa thì khỏi tính.
Trường Nhạc, Cao Dương, Lan Lăng đều là nhân
tuyển tốt, trước khi xuất giá thay hoàng cung quản lý thái giám, sau khi xuất giá thì giao quyền lại cho những công chúa chưa xuất giá, mình chỉ cần huấn luyện những cô công chúa không có đầu óc của Lý Nhị là được.
Nghĩ thông rồi, Vân Diệp cũng phải vỗ tay vì trí tuệ của mình, vứt bỏ được
phiền toái lớn, đám thái giám chết tiệt đó nếu đã thích công chúa, vậy
cho thích hết công chúa trong hoàng cung, không bỏ qua một ai.
Đầu óc không ngừng suy nghĩ, miệng cũng thèm ăn mạnh, đang chuẩn bị ăn hết
sạch bát mỳ thì phát hiện ra bát trống mất rồi, Na Mộ Nhật nằm dựa vào
gối rên hừ hừ, bụng phềnh lên, ấy, đừng nói là lại có thai nhé.