Lý Nhị chỉ Vân Diệp đang bận rộn, cười nói:
- Còn có sự tín nhiệm của chúng ta.
Hiện trường ồn ào không ai nghe thấy đế hậu nói gì, Vân gia không có cái gọi là đồ trưng bày, chỉ cần bê lên bàn là ăn được, phụ trách bê thức
ăn hôm nay đều là con cái Vân gia, bao gồm Lý Yên Dung và Trình Hoa Hoa.
Lý Yên Dung bê ngan quay ngoan ngoãn đi tới bên cạnh đế hậu, dùng bánh
mỏng kẹp hành, tương và thịt ngan để lên đĩa, mời đế hậu dùng.
Nhiệm vụ hôm nay của nàng là phục vụ đế hậu, còn về Hoa Hoa bê đĩa lợn
sữa quay vì thích chảy nước dãi, nên đành phục vụ Ngưu Tiến Đạt, Lý
Tịnh, họ không để ý tới hình trượng của Hoa Hoa, chỉ thấy ấm áp.
Vân Lộ không thể gả cho hoàng gia ( con Lý An Lan), cho nên nó cũng được các lão nhân yêu thích nhất, luôn muôn mang cô bé về gả cho con cháu
nhà mình.
Vân Hương lần đầu tiên xuất hiện ở trường hợp này, mặc váy phấn hồng tỏ
ra rụt rè, chỉ không ngừng mang thức ăn lên cho bốn vị tiên sinh Lý
Cương, Ngọc Sơn, Nguyên Chương, Ly Thạch mà nó quen thuộc nhất, chẳng
bao lâu trên bàn có hai đĩa đậu phộng, hai đĩa cá sốt chua ngọt, làm bốn vị tiên sinh cười ha hả, cô bé mười tuổi càng thêm lúng túng.
Ngọc Sơn tiên sinh là ngoại công, cười ha hả giúp Vân Hương chia thức ăn sang bàn khác, có ngoại công giúp, Vân Hương lớn gan hơn nhiều, lại dám đặt một đĩa đậu phộng lên bàn hoàng đế, món này chưa thử độc, theo lý
không thể làm thế.
Lưu Hoằng Cơ nãy giờ ôm đao đóng giả Phàn Khoái dùng thìa múc một thìa
lớn, đổ vào miệng, thấy vị quá tuyệt, nên lại múc thìa nữa.
Ông ta làm ngự giả và ôm đao cho hoàng đế, do ông ta tự nguyện, hoàng
đế không yêu cầu, ông ta cố kiếm lấy vị trí này là có nguyên nhân.
Trước kia tước vị bị tước mất, ông ta thà tới nhà huân quý làm cường đạo chứ không cúi đầu với hoàng đế, suốt ngày ăn chơi phè phởn, gần như ngõ hoa phố liễu ở Trường An đều có bóng dáng ông ta, đương nhiên, có cả
giấy ghi nợ.
Lão già này khi Lý gia chưa khởi sự là tên lưu manh có tiếng thành Đại
Hưng, về sau theo Lý Nhị nam chinh bắc chiến lập đại công, cho nên phong Quỳ quốc công, làm quốc công phải giữ thể diện, trừ thích ca cơ thì
không có thói xấu nào khác.
Hiện giờ nợ cả một đống không chịu trả, cũng chẳng ai dám tới nhà đòi,
vì vậy thanh danh thối hoắc, Trường Tôn thị ngứa mắt, trả giúp ông ta
đống nợ, tưởng lão già này ghi ân, ai ngờ càng quá đáng, sau này ăn uống ghi nợ ký tên là nội phủ.
Chẳng biết là chiến thuật lưu manh của ông ta thành công hay là Lý Nhị
động lòng trắc ẩn, tước vị Quỳ quốc công được khôi phục, song ông ta
chẳng nể mặt hoàng đế, đi khắp nơi khoe khoang sự cao minh của mình,
chẳng hề có lòng hối cải.
Có điều cũng kỳ, từ khi nhi tử ông ta theo Vân Diệp về Trường An thành
trung lang tướng, chẳng biết vì sao mà ông ta suốt ngày đi nịnh bợ hoàng đế, thủ đoạn bợ đít làm sĩ đại phu hổ thẹn, huân quý che mặt, phát
triển tới giờ thành người cầm đao cho hoàng đế.
Lý Cương nghe chuyện này xong thở dài nói :" Đều nói con cái có phúc của con cáo, là con cái làm trâu làm ngựa, đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng
mấy ai làm được?"
Lý Nhị bực mình trừng mắt với Lưu Hoằng Cơ lại chuẩn bị cho thìa vào múc đậu phộng:
- Thích ăn thì kiếm chỗ ngồi xuống, trẫm không cần ngươi cầm đao đứng
sau, ăn chơi be bét bao năm, ngươi tưởng mình còn là thiếu niên hào hiệp năm xưa à?
Lưu Hoằng Cơ không cãi, nỗ lực nuốt đậu phộng xuống, đứng trở lại sau lưng hoàng đế, mắt nhìn thẳng làm vẻ uy vũ.
Vũ đạo của Vân gia rất hiếm khi biển diễn với người ngoài, đa phần tự
giải trí, phó nhân trong nhà nhìn thấy cũng chẳng nhiều hơn huân quý,
cho nên đường phố có tin đồn, ca vũ Vân gia vì sức dụ hoặc quá lớn,
người thường không kìm chế nổi, Thiên Ma Vũ đại danh đỉnh định nghe nói
nguyên bản của Vân gia.
Vân Diệp cũng không biết Thiên Ma Cơ căn cứ vào thế giới tây thiên cực
lạc mà mình miêu tả, kết hợp Thiên Ma Vũ biến thành ( Cực lạc thiên ma
vũ).
Trường Tôn thị điểm danh muốn xem thứ vũ đạo này, cho nên mọi người nếm
thử tùng lộ xong, liền thay gian phòng, thảm êm ái, bày biện xa hoa lộng lẫy, khắp phòng là mùi hương say lòng người.
Một Hồ cơ đứng trên chiếc bàn nhỏ múa Hồ toàn vũ, Hồ cơ mặc váy rộng,
tay áo dài, khi xoay tròn, thân như phiêu tuyết, hai bàn chân đan xen,
tay trái trống hông, tay phải hất lên, váy biến thành hình tròn.
Hồ toàn vũ của Vân gia rất chính tông, vì Hồ cơ từ Chín họ Chiêu Vũ kiếm về, đều là người đáng thương, khi đại quân đồ sát, cho bát cơm là đi
theo, Na Nhật Mộ rất thích đi nhặt đồ như thế.
Múa xong một khúc, Lý Nhị gật gù:
- Hồ toàn vũ của chín họ Chiêu Vũ đúng là hơn Quy Tư một bậc, triệu vào cung đi, trẫm rất thích.
Hoàng đế lên tiếng, Tân Nguyệt lập tức đi an bài, đó là quy định, Đại
tướng xuất chinh chẳng những được phong thưởng, mà còn phải tiến cống
cho hoàng đế, Vân Diệp tiến công chỉ có ngựa tốt và vũ cơ.
Có Hồ toàn vũ làm nóng bầu không khí, quần thần trở nên sôi nổi, con Đốn Hà Mã mà Vân Diệp tặng bị Lý Nhị nhạo báng một phen, trừ khỏe ra thì
chẳng được tích sự gì, nói con ngựa này chỉ thích hợp kéo xe chở phân
ngoài ruộng, có thể kéo vạn cân.
Còn hứng trí đưa ngón tay ra đếm từng con bảo mã ông ta đã cưỡi, Bạch Đề Ô, Đặc Lặc Phiêu, Tạp Lộ Tử, Thanh Chuy, Thập Phạt Xích và Quyền Mao
Câu.
- Bệ hạ, chỉ mới có sáu tuấn mã, nếu lấy cả Vượng Tài và con ngựa to kia nữa sẽ thành bát tuấn, vi thần mời Ly Thạch tiên sinh vẽ cho bệ hạ bát
tuấn đồ.
Lý Nhị cười một lúc mới nói:
- Ngươi nghĩ chiến mã trẫm thích đều là thiên lý mã à? Không phải đâu,
Thanh Chuy, Táp Lộ Tử không phải, khi đó trong quân thiếu chiến mã, tuy
nói là lựa chọn tốt nhất trong số tốt nhất, cũng chẳng thể gọi là tuấn
mã, trẫm chỉ cảm niệm công tích của chúng thôi, giống như ngươi thích
Vượng Tài vậy. Cho dù nó là con ngựa què, trong lòng ngươi tuyệt đối
không bảo mã nào có thể bì được.
- Tính ngựa là tính người, tính người là tính ngựa, trẫm lấy tướng ngựa nhìn người, không lần nào không chuẩn.
Vân Diệp nhìn Lưu Hoằng Cơ đang gặm heo sữa, cười đểu với Lý Nhị.
Lý Nhị tức khí bợp Vân Diệp một cái, cười mắng:
- Ông ta dù gì cũng là trưởng bối của ngươi, chớ có láo lếu, nếu nói, trẫm nói ngươi là con ngựa lười biếng vô lại.
Vân Mộ ra cuối cùng, là trưởng nữ của Vân gia, cần làm kiêu vẫn phải làm kiêu, trong nhà người Quan Trung quý giá nhất là tiểu nương tử, nhất là nhà quyền quý xa hoa như Vân gia.
Bái kiến trưởng bối kỳ thực là để nói với tất cả mọi người, Vân gia có
khuê nữ mới trưởng thành, nhà khác có thể cầu thân với Vân gia rồi, tụ
hội thế này Vân gia tổ chức ba lần, lần này chỉ có Vân Mộ, là Vân phủ
chuyên môn tổ chức vì nàng.
Thiếu nữ mười bảy tuổi thướt tha xinh đẹp, tóc hai bó cắm một sai trân
châu, váy màu vàng nhạt, nổi bật mái tóc đen nhánh, trong rất hoạt bát,
chẳng hề trang điểm mà mắt như vẽ, vừa xuất hiện đã khiến Trường Tôn thị kinh ngạc không khép miệng lại được.
- Đây chính là Tiểu Mộ Nhi nghịch ngợm đấy à?
- Chính thế, vốn Tiểu Diệp không muốn để khuê nữ ra, bị lão thân thuyết
giáo một phen, khuê nữ đã mười bảy, tới lúc gặp người rồi, nương nương
xem, xinh đẹp chưa, không biết thiếu niên lang nhà nào có phúc khí như
thế.
Trường Tôn thị quan sát kỹ Vân Mộ, vẫy tay gọi nàng tới, trong ánh mắt
kinh ngạc của Trình phu nhân, Ngưu phu nhân, bà rút trâm trên đầu xuống
gài vào tóc Vân Mộ.
- Thế nào cũng tìm cho ngươi một lang quân như ý!
Trường Tôn thị vỗ tay Vân Mộ:
Trình phu nhân nhìn khắp nơi, cuối cùng cũng thấy tôn nữ Hoa Hoa của
mình, chỉ thấy nàng tay cầm nửa cái móng giò, đang dựa vào cây ăn ngấu
nghiến, không khỏi thầm đau lòng, Trình gia không sinh ra nổi mỹ nhân ưu nhã, Hoa Hoa xinh đẹp, nhưng tính cách trăm phần trăm nam nhân Trình
gia.
Tân Nguyệt cuối cùng cũng yên tâm, có cái bùa hộ thân này của Trường Tôn thị, Vân Mộ tự do hoàn toàn rồi, cái trâm kia là liên tâm, chứ không
phải phi phượng, đứa bé này tương lai có thể sống vô ưu vô lo.
***
Tác giả lẫn tuổi, Vân Thọ mới 16, vậy Vân Mộ tối đa là 14.