Khi Phong Sư Tiến từ hôn mê tỉnh lại, rống lên ác tặc, muốn lao tới liều
mạng, nhưng đột nhiên thấy thê tử, lão mẫu còn đám con vây quanh giường
thì sững lại, chẳng lẽ xuống âm phủ rồi.
Lòng như dao cắt Phong Sư Tiến hai mắt đẫm lệ giang tay muốn ôm thê tử,
bị thê tử xấu hổ đẩy ra, lão mẫu cười hà hà dẫn đám cháu ra ngoài.
- Phu quân, qua rồi, tất cả qua rồi, thái tử tới, thưởng rất lớn, nói
với mẫu thân, chàng là thần tử hiếm có, tình nghĩa của chàng, thái tử đã hiểu.
Lưu thị hớn hở lấy hạt châu rất lớn ra cho Phong Sư Tiến xem, đúng là bảo vật hiếm có.
- Điện hạ nói là tình nghĩa chứ không phải là trung trinh?
Mất một lúc mới hiểu ra, hai mắt Phong Sư Tiến sáng lên:
- Đúng vậy, Vân hầu còn ở bên nói thiệt to, ngài ấy mang châu từ biển về bị điện hạ thưởng cho người không liên quan, hạt châu như thế ngài ấy
cũng không có mấy viên, phu quân, chàng đắc tội với Vân hầu à?
Lưu thị đặt hạt châu xuống, lo lắng hỏi:
Nghĩ thông chuyện gì xảy ra, Phong Sư Tiến cười lớn:
- Không sai, ta chửi tổ tông mười tám đời của y.
Thấy thê tử không hiểu cũng không giải thích, tháo vải băng đầu, nói:
- Triệu hồi gia phó nhà ta về, đại yến ba ngày, không mời cữu cữu gia.
Khi Vân Diệp rời thành Đăng Châu, Lý Thừa Càn cứ nhìn y một cái là cười
lớn một lần, Vân Diệp mặt đen xì, lần này mình vừa bị thiệt lại uổng
công làm tiểu nhân, còn không trả thù được, có thể so với oan tình của
Nghiêm Tùng.
Mình coi thường tiết tháo của cổ nhân rồi, Phong Sư Tiến biết mình không thoát khỏi hình phạt, muốn kết liễu tính mạng bảng thân, loại liệt sĩ
này chỉ có trong truyền thuyền, không ngờ mình tận mắt nhìn thấy, chuyến đi này coi như không uổng, chỉ là chuyện xấu này sẽ bị Lý Thừa Càn cười nhạo cả đời, làm y không thoải mái.
….
Vân Thọ vừa mới ở trên phố thoát khỏi sự truy bắt của Lão Tiền, ngực
căng phồng lẻn vảo đông cung của thái tử, thị vệ ở cửa không dám ngăn
cản, lần trước người ngăn cản nó bị nó lấy roi ngựa quất túi bụi, trước
kia còn có thái tử phi có thể trừng mắt với Vân Thọ, hiện thái tử phi bị hoàng hậu giám ở cấm cung, thái tử không có nhà, Lý Tượng còn quá nhỏ
không làm được gì, tuy hơn Vân Thọ một tuổi, nhưng không đánh được Vân
Thọ béo mập.
Tả thứ tử Trương Huyền Tố hiện quản lý đông cung, thấy Vân Thọ liền lắc
đầu về phòng, thằng bé này được hoàng hậu cưng chiều vô độ, đã không coi ai ra gì nữa, ra vào đông cung và hoàng cung như chỗ không người, cũng
may, tuy ngang ngược, nhưng gia giáo rất tốt, chỉ cần không nổi giận thì luôn lễ phép với mọi người.
Vừa mới ghé vào cửa sổ thư phòng thì tai đau nhói, thì ra là hữu thứ tử
Khổng Dĩnh Đạt, ông ta không khách khí với Vân Diệp, càng chẳng thèm để ý tới Vân Thọ.
- Á, Khổng sư phụ, úi chao, tai sắp bị vặn đứt rồi.
Vân Thọ kêu la nhón chân theo Khổng Dĩnh Đạt vào thư phòng, Lý Tượng
ngồi ngay ngắn, mất nhìn thẳng, cha nó không có nhà, Khổng Dĩnh Đạt gánh trách nhiệm dạy dỗ Lý Tượng.
Do mẫu thân bị phế, trên mặt đứa bé này rất ít khi cười, nếu như không
phải Vân Thọ đưa nó vào hoàng cung tìm được lãnh cung thì tới giờ nó vẫn không biết mẫu thân ở đâu.
Khổng Dĩnh Đạt buông tai Vân Thọ ra, nổi giận đùng đùng hỏi:
- Hiện đang giờ học, làm sao ngươi lại chạy tới Đông cung, có nói với Ly Thạch tiên sinh không.
- Văn bốn chữ do Chu Hưng thời Nam Triều làm còn chưa làm khó được tiểu
tử, cha tiểu tử nói loại chuyện đọc thuộc lòng này kiểm tra mức độ cần
cù của một người nhất, cha về sẽ kiểm tra, tiểu tử tất nhiên phải thuộc, nếu không học tốt, mẹ tiểu tử lại khóc.
Khổng Dĩnh Đạt thấy Vân Thọ ngẩng đầu đáp rất cuồng ngạo, bất giác nảy ý kiểm tra:
- Nếu ngươi học thuộc Thiên Tự Văn, vậy ta hỏi, minh phượng tại trúc,
bạch câu thực tràng, hóa bị thảo mộc, lại cập vạn phương minh phượng tại trúc, ý là gì?
- Nói phượng hoàng ở trong rừng trúc hót vang, ngựa trắng kiếm ăn trên
bãi cỏ, quốc thái dân an, nơi nơi cát tường, hiền quân giáo hóa bao phủ
từng ngọn cây ngọn cỏ, ân tạch khắp bách tính thiên hạ.
Khổng Dĩnh Đạt đang gật gù tán thưởng thì Vân Thọ trở giọng:
- Có điều câu này là sai, cha tiểu tử và Ngụy vương thúc thúc ở nam hải
bắt được mười mấy con phượng hoàng, không con nào ở trong rừng trúc, cho nên Chu Hưng là tên lừa đảo, hắn chưa bao giờ thấy phượng hoàng, chỉ có cha tiểu tử và Ngụy vương thúc thúc mới thấy.
Khổng Dĩnh Đạt thiếu chút nữa rứt đứt râu, nghiêm mặt nói:
- Không được nói bừa, phượng hoàng là thượng cổ thần thú, sớm biến mất
trên mặt đất rồi, sao có thể để cha ngươi và Ngụy vương điện hạ bắt
được, ngươi nghe ai nói lung tung.
Lý Tượng bấy giờ lên tiếng phụ họa đồng bọn:
- Hừ, tiên sinh phạm tội đại bất kính rồi đấy, Tiểu Thọ Nhi không nói
bừa, Tứ thúc đệ tử gửi thư cho tổ mẫu có nói tới chuyện này, khi tổ mẫu
nói, đệ tử cũng có mặt, đúng là tìm được phượng hoàng, còn bắt về, đoán
chừng hai tháng nữa tổ phụ khải hoàn sẽ mang tới kinh sư.
Bị hai đứa bé nói còn ngọng phản bác, Khổng Dĩnh Đạt bực tức nói với Lý Tượng:
- Còn tí tuổi đâu, sao đã vặn vẹo lời của người khác, đây không phải là
thói quen tốt, quân tử phải sáng như trắng, không để ý tới cái sai của
người khác được.
- Tiên sinh lại sai rồi, trăng không tự phát sáng, mà do mặt trời chiếu
vào mới sáng, nếu không có mặt trời, mặt trăng chỉ là một cục đá đen xì
xì, thư viện Ngọc Sơn đã chứng thực, Tiểu Thọ Nhi dẫn đệ tử tới Quan
tinh đài của Triệu công công, mặt trăng đúng là chẳng đẹp tí n ào, là
cục đá toàn hố to hố nhỏ.
Đại nho Khổng Dĩnh Đạt bị hai đứa nhóc nói cho cứng họng, thẹn quá đành phất tay nói:
- Ầm ĩ đau cả đầu, các ngươi chơi đi, đừng huyên náo trước mặt lão phu, ta muốn đi ngủ chốc lát.
Nhìn hai đứa bé tung tăng chạy ra hoa viên, Khổng Dĩnh Đạt thở dài, cùng với cái gọi là khoa học tự nhiên của thư viện Ngọc Sơn không ngừng phát hiện, rất nhiều thứ trước kia coi là chí lý bị chứng minh là sai, sâu
có thể hóa bườm, dơi không phải chim chẳng phải thú, không phải do chuột ăn muối biến thành, mà là một loại thú mới.
Rất nhiều văn bản từ thời cổ đại truyền lại nay không vượt qua nổi
nghiên cứu nữa, muốn làm học vấn hiện giờ vô cùng gian nan, không cẩn
thận một chút bị học sinh thư viện lấy chứng cứ thực ra xin thỉnh giáo,
không biết bao nhiêu danh sĩ bị chất vấn tối mặt, khiến hiện giờ viết
sách cực khó, Ngũ Kinh Chính Nghĩa của mình ba lần biên dịch vẫn phải
cân nhắc, tránh thành trò cười.
Lý Tượng và Vân Thọ ra vườn hoa, nó cho tay vào lòng Vân Thọ xem rốt
cuộc chứa cái gì, nhưng bị Vân Thọ xoay người đá đi, nghe thấy Vân Thọ
tủi thân nói:
- Không được, lần trước ta mang lê về, ngươi nói chỉ ăn một miếng, kết
quả là chạy vào đình ăn còn mỗi lõi mới trả lại ta, hại Yên Dung nói ta
lửa người, trên đời chưa bao giờ có lê to như vậy, lần này mẹ ta phải
người từ Lĩnh Nam mang vải về, không cho ngươi, chỉ cho hai quả.
Lý Tượng làu bàu một câu hẹp hòi, nhận lấy hai quả vải định cho vào mồm, Vân Thọ vội ngăn lại, bảo nó bóc vỏ rồi mới ăn, Lý Tượng làm nhà quê
một lần đỏ mặt ăn vải, lúc này mới dẫn Vân Thọ đi tìm Yên Dung.
Vừa mới bước vào viện tử của Yên Dung, Vân Thọ lập tức nổi giận kêu ầm ĩ,
Yên Dung đang ngồi trên mặt đất khóc, mặt mũi lấm lem, quần áo bẩn thỉu
tóc tai rồi bù, đâu còn bóng dáng tiểu mỹ nhân đáng yêu nữa, khóc một
lúc muốn bò dậy chạy ra ngoài, nhưng bị hai cung nữ già chặn lại, bất kể Yên Dung nói gì cũng không cho đi.
Lý Tượng nhìn một cái là hiểu rồi, cảnh ngộ này mình cũng gặp qua, đó là cấm túc, khi mẫu thân bị nhốt vào lãnh cung mình muốn đi, bị người ta
ngăn lại, hiện giờ mẫu thân của Yên Dung bị giam rồi, Yên Dung cũng
không thể đi, tuy không thích gọi thái tử phi là mẫu thân, nhưng nó lại
cực tốt với Yên Dung, cấm túc thì không giúp gì được, Lý Tịnh từ nhỏ
không phải học Tam Tự Kinh mà học gia pháp của hoàng gia, trên gia pháp
quy định như thế.
Lý Tượng không dám, nhưng Vân Thọ dám, nó cầm một tảng đá tới trước mặt
cung nữ già đập vào chân, nghe thấy cung nữ già đó kêu như lợn bị chọc
tiết, Vân Thọ chỉ cung nữ già còn lại:
- Xéo ngay, chọc giận tiểu gia, tiểu gia sẽ cho ngươi biết tay.
Vị tiểu tổ tông này ác danh vang khắp Trường An rồi, nhưng ai cũng biết
nó được hoàng hậu cưng như bảo bối, không dám đắc tội, cung nữ già vội
vàng quỳ xuống vái lạy:
- Tiểu hầu gia, quận chúa không được ra ngoài, đó là quy củ của tổ tông, nếu quận chúa đi, lão bà tử khó giữ mạng, xin tiểu hầu gia thương xót.
Vân Thọ ngoẹo đầu nghĩ một lúc rồi nói:
- Nàng không thể ra, vậy tiểu gia vào được chứ gì!
Thấy hai cung nữ già không nói, liền đi vào đỡ Yên Dung lên, phủi bụi
trên người nó, Yên Dung mới bốn tuổi nhìn thấy Vân Thọ càng khóc lớn,
nghẹn ngào muốn Thọ ca ca đưa mình đi tìm mẫu thân, Lý Tượng nhìn thấy
Yên Dung như thế, nhớ tới thảm cảnh cũ của mình, cũng khóc luôn.
Vân Thọ cho vải vào túi của Yên Dung, lại bóc một quả cho vào miệng Yên
Dung, lúc này Yên Dung mới ngừng khóc, túi áo nhỏ chỉ chứa được ba quả
vải, Yên Dung che kín muốn mang cho mẫu thân ăn, không thể để Tượng ca
ca nhìn thấy, nếu không sẽ ăn vụng mất, món ngon nhà mình chưa bao giờ
nhiều bằng của nhà Thọ ca ca, từ bánh trắng tới kem chưa bao giờ thiếu.
Lý Tượng đi vào bảo Vân Thọ:
- Không được dẫn Yên Dung đi, nếu không muội ấy sẽ bị trừng phạt, đó là
quy củ của tổ tông, ai cũng phải tuân thủ, bên ngoài viện toàn là người
của phủ tông nhân, bọn họ rất dữ, lần trước bọn ta lén chạy đi, không
phải cha ta cầu xin thì hai bọn ta đều bỉ xử phạt, cha nói, nam tử đại
trương phu phải nhịn được chuyện không thể nhịn.
Vân Thọ bĩu môi, làm ra vẻ ông cụ non:
- Cha ta không dạy ra như thế, cha luôn nói bất kỳ pháo đài vững chắc
thế nào cũng có cách công phá, chúng ta không công phá được là vì phương pháp không đúng, tìm đúng biện pháp là được. Áo của ngươi khi còn nhỏ
có còn không, còn thì lấy ra đây, Yên Dung mặc áo của ngươi không phải
thành con trai rồi à, ngươi đưa muội ấy đi tìm nương thân.
- Y phục thì có, ta đem muội ấy đi, còn ngươi làm cái gì?
Lý Tượng không hiểu, Vân Thọ am hiểu hoàng cung hơn mình, đám thị vệ
hoàng cung lại không dám ngăn cản Vân Thọ, vì sao không dẫn muội muội đi tìm nữ nhân xấu kia, giúp muội muội mình không thành vấn đề, nhưng nó
không muốn gặp nữ nhân xấu kia.
- Ngươi ngốc à, ta đi, không phải nói trong ba người có một là Yên Dung
sao? Tú lâu của Yên Dung không có ai, đám nữ nhân gia kia còn không điên à?
- Ngươi mới ngốc, ngươi béo hơn Yên Dung, còn cao hơn muội ấy, có ngốc cũng biết là chủ ý thối của ngươi.
Lý Tượng chưa bao giờ cho rằng mình ngốc, cùng Vân Thọ tranh luận.
- Nói ngươi ngốc còn không thừa nhận, ngươi không biết tìm cái chăn bọc
lấy Yên Dung, nói là ta uống trộm rượu bị say, ngươi cõng muội ấy lên,
ta ở trong tú lâu giả Yên Dung. Cho ngươi biết, cha ta nói Vân gia không có kẻ ngốc, chỉ nhà Hàn Triệt mới không ngừng có kẻ ngốc xuất hiện.
Lý Yên Dung sùng bái nhìn Vân Thọ vỗ ngực, Thọ ca ca thật thông minh, Lý Tượng đành về chỗ mình ở kiếm bộ y phục nhỏ, cách của Vân Thọ có vẻ
được.
Lý Tượng đi rồi, Vân Thọ mới lấy toàn bộ vải ra, vì do khoái mã đưa tin
mang về, thêm vào hỏng dọc được, kỳ thực không còn bao nhiêu, sau khi
đếm rõ số lượng chia thành ba đống nhỏ, chỉ đống lớn nhất nói với Yên
Dung cho hoàng hậu nãi nãi, hai đống còn lại cho Dương phi nãi nãi và Âm phi nãi nãi, nãi nãi trong hoàng cung quá nhiều, nó không thể cho hết
mọi người, đành cho người thân nhất.
- Ài, không nhiều, chỉ là ít tâm ý thôi, đợi muội không bị cấm túc nữa
ta sẽ đưa muội tới Lĩnh Nam, chúng ta ôm cả cây ăn ăn thỏa thích.
Vân Thọ học người lớn thở dài, nói tới vải nó không ừng oán trách cha mẹ ở xa tít chân trời ..
Con trai và con gái chưa mười tuổi thì đâu ra vóc người khác nhau, Lý
Yên Dung mặc y phục của Lý Tượng khi còn nhỏ, hai cái búi tóc tròn tròn
cũng bị Lý Tượng xõa tung, lấy kim quan của Vân Thọ đội lên đầu, tiểu
cung nữ thiếp thân của Lý Yên Dung biết ba vị tô tông muốn làm cái gì,
sợ chết khiếp, ngồi trên mặt đất tiếp nhận sự giáo dục của Vân Thọ.
- Tốt nhân ngươi trang điểm ta giống Yên Dung, nếu không ngươi rồi, bọn
họ không phát hiện thì vạn sự đại cát, nếu phát hiện, ta không nói ngươi cũng biết sẽ có kết cục gì.
Cung nữ run lẩy bẩy nỗ lực lấy áo của Yên Dung mặc lên người béo múp của Vân Thọ, khó lắm mới mặc xong, búi xong hai cái nắm tóc tròn tròn, lại
cài vào một cái trâm vàng mang chuông, Vân Thọ đi vài bước rất hài lòng, phẩy tay với huynh muội Lý Tượng đã chuẩn bị xong, bản thân há miệng
gào khóc, mỗi lần mình đi Yên Dung đều khóc.
Hai cung nữ già gác ở bên cửa thấy Lý Tượng cật lực cõng một người quấn
chăn, định ngăn cản thì có tiếng khóc trên tiểu lâu truyền ra, một cái
đầu gài trâm như muốn chui ra bị thiếp thân cung nữ kéo vào, lúc này mới thở phào, ngửi thấy mùi Quả Tử lộ trong chăn liền nhìn nhau cười, vị
tiểu hầu gia phiền phức kia uống say rồi, chỉ cần quận chúa không rời
tiểu lâu là được.
Lý Tượng đi tới chỗ nhầu cây, thả Yên Dung xuống, giúp nó vuốt lại tóc, nói nhỏ:
- Giờ chúng ta đi tới hậu cung, mẹ muội nhất định ở đó, ta lén đưa muội
đi, dọc đường không được nói chuyện, lộ ra thì cả ba đều gặp xui xẻo,
lát gặp mẹ muội không cho khóc, cũng không cho gọi lớn.
Thấy Yên Dung kiên quyết gật đầu mới đi trước, Yên Dung bám sát theo.
Điện Vu Lương là nơi chuyên giam cung nhân phạm sai lầm, Đông cung cũng
trong phạm vi quản hạt, ai ngờ trong cung điện nho nhỏ này chỉ một năm
ngăn ngủi đã giam hai vị thái tử phi.
Nơi này rất thanh tĩnh, thậm chí có thể nói là vắng vẻ, Tô thị hình như
chưa bao giờ vì hoàn cảnh bên ngoái thay đổi mà thay đổi bản thân, nay y phục kim thân hoa lệ thành vải thô, vẫn không thay đổi khí chất điềm
đạm của nàng, ngồi trước bàn từng châm từng châm thuê một đóa mẫu đơn nở rộ, tương lai Tiểu Tượng Nhi thành thân, thế nào cũng phải có một bộ y
phục do đích thân mẫu thân làm, mỗi ngày mơ về tương lai của Tiểu Tượng
Nhi là chuyện hạnh phúc nhất của nàng.
Hầu thị ở sát vách lại bắt đầu chửi rủa, ai cũng chửi, chửi từ ông trời
tới hoàng đế, chửi phụ quân vô dụng, thậm chí chửi cả Vân Diệp, mình
khuyên mấy lần càng chửi dữ, còn giận lây cả mình.
Khuyên bảo vô ích, roi của bà tử hung dữ kia lại rất có ích, mới yên lại hai ngày lại bắt đầu rồi, Tô thị lại rất hài lòng, Tiểu Tượng Nhi của
mình chỉ cần có cơ hội là chạy tới thăm, đôi khi còn mang món ăn ngon
lành chưa bao giờ được ăn từ Vân gia, nếu như đây là ông trời an bài, Tô thị không cho rằng ông trời đang trừng phạt mình.
Thị nữ thiếp thân lấy từ giếng một thùng nước, rải hoa vào, chẳng biết
loại hoa gì, nhưng lá đẹp, nên Tô thị xin về, cẩn thận đem trồng, một
năm đã lấp nửa sân, vì tính cách điềm đạm, thêm vào thái tử đôi khi qua
thăm nàng, người ở lãnh cung không dám quá đáng.