Thế là đủ rồi, không cần có thêm đãi ngộ nào nữa, Ngưu Tiến Đạt và
Trình Giảo Kim nướng sẵn dê, con dê bị nướng vàng ruộm, trên lung dê cắm một thanh đao, Tần Quỳnh, Úy Trì Cung hông kẹp hai vò rượu, đem công
việc giao cho đám tiểu bối, bản thân đi cuồng hoan....
Cuồng hoan là quyền lợi của kẻ thắng, mấy vị lão soái này tất nhiên
biết làm sao để quân sĩ hài lòng, cái giọng ồm ồm của Trình Giảo Kim từ
xa truyền tới, còn nghe thấy Úy Trì Cung đuổi Xứng Tâm mau cuốn xéo.
Vân Diệp không ra, chỉ chuyên tâm đối phó với con lợn trước mắt, muốn chế bến nguyên vẹn một con lợn rất khó khăn, xẻ bụng con lợn ra, đun
trên lửa nhỏ, đợi chín rồi cho vào lồng hấp, hấp chín tám phần thì tách
xương ra, thế mới tạm xong phần sơ chế ...
Không ai hỏi Vân Diệp rốt cuộc xảy ra chuyện gì ở Liêu Đông, điều duy nhất họ biết là Vân Diệp chiến thắng trở về, chiến sự kết thúc rồi, vãn bối, huynh đệ của mình bình an trở về mới là quan trọng nhất.
- Diệp Tử, ta nhìn thấy ba phụ nhân Cao Ly trốn trong lều, trong đó
một nàng tướng mạo không tệ, chẳng lẽ ngươi đi Cao Ly còn bí mật mang
theo tình nhân? Nhãn quang được đấy, ngực cao mông lớn, là chí bảo trong chốn khuê phòng.
Trường Tôn Xung có sự nhạy bén bẩm sinh với nữ nhân, ba bà nương kia run rẩy trốn trong chiếc lều nhỏ mà hắn cũng phát hiện ra.
- Con Sâu, đừng nói huynh đệ không nhắc ngươi, nữ nhân đó không đơn
giản, là phi tử của Cao Kiến Vũ, cái đó chưa là gì, tình phu của nàng ta mới lợi hại, vốn bị ta bắt rồi, bất cẩn một chút làm hắn trốn mất.
Không biết ngươi nghe tới Uyên Cái Tô Văn chưa?
- Chưa bao giờ nghe thấy.
- Con Sâu, Người Xấu, Xử Mặc, Đại Ngốc, các ngươi tốt nhất là nhớ kỹ
người này, tuổi hắn không chênh chúng ta là bao, tuyệt đối là đối thủ
đáng gờm. Còn có một cô công chúa Oa quốc, cực kỳ lẳng lơ, cũng không
thể xem thường. Ta luôn cảm giác sẽ gặp họ ở Trường An. Vân Diệp nghiêm
túc nói:
- Bọn chúng dám tới Trường An à? Đây là địa bản của huynh đệ chúng
ta, ta không tin kẻ nào dám ở đây vỗ ngực xưng đại gia, mấy người chúng
ta đều là nhân vật đỉnh cao của Trường An, so tài công bằng là ca ca đây bắt nạt chúng rồi. Lý Hoải Nhân huênh hoang.
- Uyên Cái Tô Văn võ công rất lợi hại, dùng bốn thanh đao, Người Xấu, ngươi không đánh nổi hắn, ở đây chỉ có mấy huynh đệ chúng ta, ta không
nói mấy câu xã giao, đoán chừng Xử Mặc còn ứng phó được vài chiêu, chúng ta muốn giết hắn rất khó. Võ công chỉ là một phương diện, tên này mưu
trí khôn lường, cực kỳ quen thuộc Đại Đường, chúng ta lại biết rất ít về hắn, mọi người gặp hắn, tuyệt đối không được khinh thường.
Mấy tên ngoài miệng nói không thèm bận tâm, đoán chừng nghe lọt rồi, Vân Diệp nói ai lợi hại, nhất định là lợi hại.
Nhận lấy cục bột trong tay Trường Tôn Xung, tiếp tục nặn, tên này đã
thành người bột, vốn chỉ có một chậu bột nhỏ, hắn không ngừng cho nước
vào, kết quả loãng tèo, đành thêm rất nhiều bột, nay thành cục bột đủ
mấy chục người ăn, nếu không nhận lấy, bột mỳ trong quân doanh bị hắn
chà đạp hết.
Bên ngoài hò reo rầm trời, không biết mấy vị lão soái làm gì, tóm lại là rất náo nhiệt.
- Còn làm gì nữa, trong quân đương nhiên đấu vật, cha ta thích món
này, nhiều lúc còn mình trần ra sàn. Úy Trì Đại Ngốc băm thịt lợn rất
miễn cưỡng:
Bột nhào xong, thịt cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, gói sủi cảo là món từ
Vân gia truyền ra, mấy vị lão soái cực thích, hiện ở nhà cứ vài ngày là
phải ăn một bữa sủi cảo, nếu không sẽ thấy toàn thân khó chịu.
Trường Tôn Xung nước mắt chảy dài cho nắm hành vào thịt băm, lấy gậy
nhỏ nghiền, để thịt thêm dẻo, tên này làm rất thuần thục, trước kia học
xong khoe khoang với lão tử của hắn không ít.
Lưu Tiến Bảo ăn hơi nhiều thịt mỡ, mặt hồng hào nói no rồi, cáo lỗi
một tiếng rồi chạy vội ra ngoài, Vân Diệp cũng phủi bột trên tay, ra xem bên ngoài thế nào.
Vừa ra đã nhăn mặt quay về, cảnh bên ngoài thật khó chấp nhận, một
đám quỷ đói cầm đĩa trống theo đầu bếp Vân gia đợi ăn, còn một đám mặc
mỗi khố, ôm nhau vật lộn, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, bụi đất mùi mịt, trông
đến tởm.
Úy Trì Cung mặc nội khó tứ giác, một cánh tay kẹp một tên ném đi, hai tên tráng hán kia không ngừng nhăn mũi, đoán chừng thua không phải do
sức, mà vì mùi hôi nách của ông ta làm xỉu.
Trình Giảo Kim đang rót rượu cho từng bình tro, Ngưu Tiến Đạt đi thăm tướng sĩ bị thương, Tần Quỳnh tới chỗ tư mã, lấy sách ghi công, đôi lúc còn gọi tướng sĩ tới hỏi trước mặt, lo có kẻ giấu công tướng sĩ.
Lý Thừa Càn tới,mặc long bào ngũ trào, mũ miện không thiếu cái gì,
nghi trượng cũng đầy đủ, hắn tới, tất cả mọi người phải ra nghênh đón,
lễ quân thần không thể bỏ, Lý Thừa Càn là trữ quân, tất nhiên có khí thế của mình.
Toàn quân tập hợp, nghe thái tử huấn thoại, Vân Diệp nghe rất tốn
công, tướng sĩ đoán chừng không hiểu, toàn là thứ văn biền ngẫu, Trường
Tôn Xung nghe rất hưởng thụ, các tướng sĩ cũng thế, dù chẳng hiểu gì,
nhưng không trở ngại bọn họ hưởng thụ sự tán dương của hoàng gia.
Đọc xong lời dạy bảo của thái tử, một đội hoạn quan, một đội cung nữ
đi ra, trên mỗi cái khay chứa quả vàng nhỏ, mỗi quả buộc lụa, giống
trang sức hơn là tiền, một đội bê khay chưa hoa làm từ lụa trắng, đây
chính là cung hoa, người bình thường có thứ này đủ khoe khoang cả đời.
Đọc cái tên đầu tiên là Lại Truyền Phong, quỳ trên mặt đất đi tới vài bước, hai tay giơ lên cao, đợi hoàn quan đặt đồ ban thưởng vào khay của hắn, một đôi quả, một đôi cung hoa, Lại Truyền Phong run rẩy, đầu nện
xuống đất bảy tám cái mới được Lý Thừa Càn đỡ lên, hắn vênh váo về đội.
Công đầu song bội, những người khác chỉ có một nửa, đây là thứ các
tướng sĩ chú trọng nhất, ban thưởng quân công là chuyện của bệ hạ, thái
tử không dám vượt quyền, là trữ quân quang minh chính đại tới quân doanh vốn không thích hợp, nếu là người khác, bất kể thế nào Lý Thừa Càn đều
không dám làm thế, khiến hoàng đế nghi kỵ, lục soái thái tử mới là thân
quân của hắn.
Ban thưởng xong, Lý Thừa Càn thay y phục, đuổi cung nữ thái giám đi, ôm chặt Vân Diệp, nhỏ giọng nói: - Giỏi lắm, thống khoái.
- Chưa là gì đâu, thứ thống khoái hơn ta không nói trong quân báo,
cho nên bệ hạ không biết toàn bộ, tình thế Cao Ly không thể xem thường,
nếu lần này không có xăng,thành Đại Vương sẽ khiến ta chảy tới giọt máu
cuối cùng.
- Ta biết, ta biết, mỗi ngày ta đều chú ý tin tức của ngươi, nay bình an trở về, ta nghĩ phụ hoàng sẽ không để ngươi xuất chinh đâu, như thế
cũng tốt, làm một lần, khỏe cả đời.
Tần Quynh cười ha hả đi tới:
- Được rồi, có gì để sau hãy nói,
hiện ngươi không mặc miện phục, lão phú không khách khí nữa, tới lều sau đi, không biết mấy tên tiểu tử gói xong sủi cảo chưa?
Tới lều sau, Vân Diệp nhìn bánh sủi cảo như nắm đấm, không biết nói
gì luôn, sủi cảo đâu to như thế. Trường Tôn Xung cười đắc chí lắm, sủi
cảo trước mặt hắn nhỏ nhắn đều đặn, trông ra dáng, còn mấy tên kia không thể lấy từ gì hình dung.
Lão Tần cũng chẳng giận, nói với ba tên kia: - Tối nay các ngươi ăn thứ bột bọc thịt này, bọn ta làm cái khác.
Khó tưởng tượng được mấy vị lão soái gói sủi cảo rất thuấn thục, nhất là Lão Ngưu, không những kích cỡ thích hợp, còn rất đẹp.
- Tài nghệ của Ngưu bá bá, vãn bối không sánh được, bá bá học được
cái tài này từ bao giờ? Lý Thừa Càn giật mình hỏi, chuyện này thật không ngờ:
- Có gì mà lạ, thời gian qua lão phu ở Ngọc Sơn, chỉ có ta và lão
thê, nhàn rỗi thì nhạt miệng, lão thê thích ăn sủi cảo, ăn không biết
chán, nên lâu dần tài nghệ tiến bộ thôi