Một đứa bé thì không có mấy sức, huống chi Vân Diệp lại mặc quần dày, nàng
nhiều lắm cũng chỉ cắn được đến lớp bông trên quần y. Nhìn tiểu cô nương đang ôm bắp đùi mình cắn xé, trong lòng Vân Diệp nổi lên từng cơn chua
xót, không lâu trước đây cũng từng có một nữ tử nho nhỏ cắn y thế này,
chỉ khác cái nàng cắn là áo giáp mà thôi.
Chuyện cũ không thể nhớ lại, chỉ cần Vân Diệp nhớ tới chuyện cũ là hồi
ức không ngừng ùa về, cuối cùng sẽ lại chạm vào nỗi lòng sâu kín của y.
Vân Diệp cất giọng khàn khàn với Khúc Trác:
- Đối đãi nàng cho tốt, nếu như tương lai ngươi không thích nàng thì
cũng đừng làm tổn thương nàng, tùy nàng làm gì cũng được. Đời người có
được bao cơ hội thoát đại nạn? Sống sót là điều không dễ dàng.
Khúc Trác kéo tiểu cô nương khỏi người Vân Diệp, cười nói:
- Hầu gia, đây là muội tử của ta, ngài cũng biết việc học sinh đang làm
chính là phải đi tứ xứ giang hồ, một năm khó có thể gặp nhau một lần,
mang tiểu muội tới bên người lão mẫu để tận hiếu, ta cũng không còn lo
lắng mà phục vụ Đại Đường, nói không chừng sẽ có ngày công thành danh
toại, khi đó ta sẽ trở về hiếu kính mẫu thân cho tốt.
Vân Diệp khoát tay với hắn, định trở lại hậu đường. Chuyện tiểu cô nương vừa rồi đã khiến y không còn tâm tình nói chuyện, vừa đi hai bước thì
quay đầu lại nói với Khúc Trác:
- Lần đi Cao Ly này phải vô cùng cẩn thận.
Khúc Trác nhìn Vân Diệp đi vào nguyệt lượng môn, cúi người một cái thật
sâu, dắt tiểu cô nương đang nhìn khắp nơi đi về phía đại môn Vân gia,
đêm nay hắn muốn hết lòng trò chuyện với mẫu thân.
Na Nhật Mộ vừa buông hài tử xuống, kéo lại vạt áo. Đang định ra xem phu
quân về chưa thì phía sau đã có một đôi cánh tay ôm chặt lấy nàng. Nàng
lấy làm kinh hãi định giãy khỏi, nhưng lại nhẹ nhàng tựa vào lòng người
kia. Mùi xà bông quen thuộc này dù có xuống hoàng tuyền nàng cũng không
thể quên được.
Vân Diệp không nói lời nào, Na Nhật Mộ cũng không hỏi. Sự ôn nhu của nữ
tử chính là để an ủi nam nhân, Hoạn nương đã sớm nói cho Na Nhật Mộ điều này, huống chi phu quân của nàng là một đại đại anh hùng, có thể được
một đại anh hùng như phu quân yêu thương, Na Nhật Mộ ngẫm lại thấy thật
vui sướng. Vào lúc bản thân bất lực nhất, đen đủi nhất thì phu quân xuất hiện, so với thần linh trên thảo nguyên còn linh nghiệm hơn nhiều, phu
quân chính là thần linh của nàng.
Nàng thích nhất cảm giác tựa vào lòng phu quân, mỗi khi như vậy, trong
đầu Na Nhật Mộ lại hiện lên vô số ý nghĩ kì quái. Nàng luôn nghĩ mình
thành một đóa hoa mềm mại chập chờn trong mưa gió, hoặc là một con dê
lạc đàn đáng thương đang khắp nơi tìm lại đàn của mình. Nàng thích nghĩ
như vậy, bởi vì chỉ cần bản thân nàng trở nên yếu đi, thân thể của phu
quân liền trở nên to lớn vô cùng...
Ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người Na Nhật Mộ, Vân Diệp hừng hực hỏa
diễm trong đầu. Bản thân y đến Cao Ly để phóng hỏa, thiêu thành trì,
thiêu thảo nguyên, thiêu rừng cây, nói không chừng ngay cả Hoàng Hà cũng phải thiêu nốt.
Chỉ có để sự nhu nhược lại nhà, y mới có thể trở thành một thống soái
hợp cách, 1 vạn 3 nghìn tướng sĩ nếu như tại y nhu nhược mà bị chết ở
Cao Ly, thì sẽ là chuyện Vân Diệp không thể tha thứ cho mình.
Không chỉ Vân Diệp đang tự ép buộc mình, mà hầu như toàn bộ người Đại
Đường cũng đang ép buộc mình. Văn quan, vũ tướng, còn cả vị đế vương cao cao tại thượng kia. Không có sự cho phép của hoàng đế, ai lại dám ngang nhiên bức bách một vị tướng lĩnh mang binh? Đại Đường xuất động nghìn
tên phủ binh đã cần phải sự cho phép của hoàng đế. Rất rõ ràng, Lý Nhị
đã ngầm đồng ý, cho nên mới dung túng dã tâm của các lão soái này.
Cao Ly cuối cùng cũng phải đánh, tìm một người tới dò xét hư thực cũng
tốt. Trong vài tướng lĩnh trong triều, Vân Diệp không thể nghi ngờ chính là nhân tuyển thích hợp nhất. Xuất động lục quân tinh nhuệ, thứ nhất
yêu cầu sự chuẩn bị đại quy mô, thứ hai lục quân nếu không có hậu cần
trợ giúp thì không thể đi xa, thăm dò không có hiệu quả. Chỉ có bộ hạ
của Vân Diệp là đủ tinh nhuệ, hơn nữa chủ soái là một người hoàn khố
không có kinh nghiệm chiến tranh, nếu như ngay cả một tướng lĩnh như vậy cũng có thể đánh bại Cao Ly, thuận lợi thu hồi hài cốt thì bản thân chỉ cần vung tay hô một cái, tướng sĩ trong thiên hạ tuyệt đối sẽ lũ lượt
tập hợp, không cần phải như Dương Quảng trưng tập binh dịch đại quy mô,
chỉ cần tướng sĩ tự nguyện xung phong cũng đủ để đánh thắng một trận.
Giáo huấn đau đớn của Dương Quảng Lý Nhị chưa bao giờ quên.
Tân Nguyệt đắc ý dào dạt đã trở về, hôm nay phu nhân Đỗ gia mở tiệc
chiêu đãi tân khách, nàng là chủ khách, uống hai ngụm rượu nho, hiện tại đầu đã quay quay, nàng không chủ định uống rượu, thật sự là ngại lắm
mới uống một chút, ai ngờ chỉ cần nàng bắt đầu, thì kết thúc không phải
là việc nàng có thể định đoạt.
Đều muốn chiếm tiện nghi của nhà mình, Tân Nguyệt phe phẩy khăn tay lẩm
bẩm, nói đến cùng cảm giác được người nịnh hót rất tốt, có ba phần buồn
bực, nhưng lại có bảy phần đắc ý.
Khi đi ngang qua phòng của Na Nhật Mộ, thấy bên trong đốt nến im ắng,
dường như không có ai. Cái bà nương này, không có ai còn đốt nến, thật
không biết tiết kiệm gì cả.
Vừa mới bước vào thì thấy Na Nhật Mộ đang tựa trong lòng phu quân, bộ
dạng ý loạn thần mê, trên mặt phu quân cũng là vẻ trang nghiêm, hình như hai người cũng không phát hiện nàng tới.
Trong lòng Tân Nguyệt có chút đau xót, từ trước tới giờ nàng chưa từng
được phu quân âu yếm thế này. Nhưng tình cảnh hiện tại rất ấm áp, Tân
Nguyệt cũng không đành lòng phá vỡ không khí giữa hai người, chỉ là chậm rãi bước đến gần, nhưng vừa mới tiến sát đã bị trượng phu kéo vào lòng.
Tân Nguyệt còn chưa kịp mừng thầm thì tay của trượng phu đã luồn vào
trong áo. Thế này không giống, y phục của Na Nhật Mộ vẫn còn nguyên mà,
nhưng phu quân lại muốn lần mò thân thể mình, hạ lưu.
Thấy tình hình không như mong muốn, Tân Nguyệt lôi tay trượng phu ra,
tức giận ngồi đầu giường, việc trượng phu nàng thấy nàng chỉ là nhục dục trần trụi khiến cho nàng rất không hài lòng.
Na Nhật Mộ cũng không hài lòng, nàng mới nghĩ đến con dê đang chạy trốn
phía trước, sói đói phía sau đuổi sắp tới nơi, mộng đẹp đang lúc hồi hộp thì bị Tân Nguyệt phá hủy, cho nên hung dữ nhìn Tân Nguyệt.
Tiểu thiếp cũng dám nhìn đại phòng phu nhân như vậy? Tân Nguyệt đang hổn hển đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, lấy phất trần đuôi trâu hung
hăng đánh Na Nhật Mộ hai cái.
Hôm nay tâm tình Vân Diệp không tốt, trong xăng bỏ thêm chút dầu mỏ,
thoáng cái đã đem uy lực đạn lửa tăng lên nhiều lần, hơn nữa còn cho
thêm một chút bạch lân. Hành trình Liêu Đông đã định trước là một hồi
đại tàn sát, không có tâm tình quản chiến đấu giữa thê thiếp, y ngửa mặt nằm dài trên giường, nhìn đỉnh màn tiếp tục đờ ra.
Tân Nguyệt lúc này mới phát hiện trượng phu hình như tinh thần sa sút,
không khỏi lo lắng. Buông tha cho Na Nhật Mộ, ngồi vào đầu giường ôm đầu trượng phu, khẽ hỏi:
- Phu quân, tới cùng đã xảy ra chuyện gì? Hai ngày nay tâm tình không
hay, cả ngày không ngừng tiếp kiến tướng sĩ, khoái mã công văn cũng phát đi nhiều, sắp chiến tranh rồi sao?
- Đúng vậy, sắp chiến tranh rồi, cho nên từ giờ trở đi trong nhà có
chuyện gì cũng không nhất định phải nói cho ta biết. Đợi đến ngày 2
tháng 2 long sĩ đầu, nàng dẫn Bảo Bảo cùng nha đầu đến chỗ Tôn tiên sinh tiêm phòng đậu mùa. Ngoài ra Tiểu Nha, Địch Nhân Kiệt cũng phải đi, Na
Nhật Mộ và nàng cũng không thể thiếu, tới chỗ Tôn tiên sinh không được
hỏi nguyên do, cũng đừng hỏi vì sao, tiêm xong đậu mùa sẽ sốt nhẹ hai
ngày, đừng lo, đây chỉ là tác dụng phụ. Nàng nhớ kĩ, sau này hài tử của
Vân gia đều phải tiêm ngừa bệnh đậu mùa.
(2 tháng 2 long sĩ đầu: tiết xuân canh, trồng trọt vụ xuân, ý là sau đông rồng thức dậy, là một ngày lễ ở TQ)
Tân Nguyệt thoáng cái khẩn trương lên, nghe trượng phu nói thì trước
ngày 2 tháng 2 sẽ đi tới biên quan đánh nhau. Hiện tại không thấy nơi
nào có chiến sự, hơn nữa trong lời nói còn có ý dặn dò hậu sự, có lẽ
chuyến này xuất chiến nhất định nguy hiểm vạn phần.
Nghĩ đến vậy, Tân Nguyệt sợ đến hồn vía lên mây, răng lập cập lấy tay
trượng phu đặt lên ngực mình, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Thường ngày toàn giao thiệp với tướng môn, cũng biết quy củ tướng môn,
một khi xảy ra đại chiến, ác chiến thì nam chủ nhân trong nhà sẽ hạ mệnh lệnh với người nhà như vậy, dứt bỏ toàn bộ gia sự, toàn tâm toàn ý
chuẩn bị chiến tranh.
- Phu quân, chàng không phải là người có thể liều mạng trên chiến
trường, vì sao triều đình nhất định phải bắt chàng đi? Thương kiếm trên
chiến trường không có mắt, nếu như có sơ xuất gì thần thiếp làm sao sống nổi? Thiếp không muốn quân công, không cần vinh quang, thần thiếp chỉ
cần chàng mạnh khỏe ở nhà, thiếp cùng Na Nhật Mộ sẽ hầu hạ chàng cùng
hưởng phúc, dù cho bị người ta chửi mắng là đồ bỏ đi thiếp cũng mặc kệ.
Thiếp có hầu tước là đủ rồi, mà nếu không phải hầu tước thiếp cũng không cần.
Vân Diệp lau nước mắt cho Tân Nguyệt, càng lau càng nhiều, ôm đầu nàng ghé vào vai, cười nói:
- Phu quân nàng lúc nào bị người coi thường? Nói ta bại gia tử cũng có,
nói ta xảo quyệt cũng có, nói ta ác độc tiểu nhân cũng có, thế nhưng
chưa có ai dám nói phu quân nàng là người nhát gan, bất lực, hoàng đế
cũng không có tư cách nói. Hầu tước này của ta không phải do vuốt mông
ngựa mà được, là do phu quân nàng dùng khoai tây, dùng quân công đổi mà
được. Vân gia ta vạn năm khí khái, dựa vào cái gì không được?
Chiến trận lần này mặc dù khác với các lần khác, nhưng thế thì có sao?
Chỉ cần ta đạt được mục đích, tước vị của Vân gia chính là làm bằng sắt. Phu quân nàng nào sợ ai? Không nói dưới trướng ta còn hơn vạn hãn tốt,
đến lúc đó ta sẽ đào thủng cả trời, khiến cho những kẻ nhìn chằm chằm
Vân gia phải mở to mắt chó mà nhìn.
Nàng ở lại nhà hiếu kính nãi nãi, chiếu cố người dưới cho tốt, chỉ cần
không thấy thi thể ta thì hãy tin ta chưa chết trận. Hơn nữa cũng không
phải núi đao biển lửa gì, phu quân nàng lần này đi lĩnh hội thiên hạ anh hùng, xem ai hơn ai.
Na Nhật Mộ cuối tháng 2 lập tức quay về thảo nguyên, Vân Thất sẽ dẫn một số gia tướng đi theo giúp nàng, căn cơ thảo nguyên không thể bỏ, Vân
gia ta cần phải cứng cỏi, không phải ủy mị thế này. Đợi trận này qua đi, Vân gia sẽ chính thức gia nhập hàng ngũ huân quý, sẽ được người đời
ngưỡng vọng. Đến lúc đó phu quân nàng dù là giải giáp quy điền cũng
không ai dám nói nửa câu.
Vân Diệp một hơi hùng hồn, Tân Nguyệt, Na Nhật Mộ trong lòng rưng rưng,
trượng phu của mình cho tới bây giờ cũng chưa từng khiến bản thân thất
vọng, lần này cũng là như vậy.
**********
Ngày hôm sau Vân Diệp dậy rất sớm, Tân Nguyệt hầu hạ điểm tâm xong thì
mặc giáp trụ, chuẩn bị tới Trường An. Nếu muốn tác chiến thì phải có
hình dạng của võ tướng, Vân gia là võ hầu không phải văn hầu, mặc áo
giáp mới phải phép.
Hứa Kính Tông đứng trước tiền viện Vân gia, ngẩn ngơ nhìn quả hồng còn
sót lại trên cây, thấy Vân Diệp đi ra bèn chỉ vào quả hồng nói:
- Vân hầu, vì sao không hái hết quả đi?
Nhìn gia hỏa rõ ràng đã biết còn cố hỏi, Vân Diệp cũng giả bộ nói:
- Lão Hứa, đây là vì chút niệm tưởng mới không hái hết, cũng là báo đáp
cây hồng này một chút, lưu lại giống cho nó, không để cho nó khổ cực một năm lại không được gì.
Hứa Kính Tông gật đầu, chắp tay sau lưng đi tới dưới tàng cây, vỗ thân cây cảm khái nói:
- Vân hầu à, ngài hảo tâm lưu lại giống cho cây này, lại không biết gió
to, giá lạnh, tuyết trắng sẽ hành hạ nó, cuối cùng nguyện vọng cho dù
tốt cũng trở thành vô ích.
Vân Diệp cười ha ha, vỗ tay Hứa Kính Tông nói:
- Lão Hứa, đường là do ta đi mà có, thế gian này vốn không có đường, đi
mãi rồi cũng thành đường, ta có tự tin đi ra một con đường lớn. Ngươi
không cần lo lắng cho ta, ta không phải cây hồng, ta là gió của Tần
Lĩnh, thấy tuyết trắng núi cao, sương giăng đều rất đẹp. Huống chi dù ta có là cây hồng thì cũng có sao? Chỉ có cây hồng trải qua sương nắng mới có được vị ngọt ngon nhất.
Trông thư viện cho tốt, lão Hứa, lần này ta không muốn dính dáng chút
nào đến thư viện, ngươi là người sáng suốt, các phu tử dạy học không có
vấn đề, thế nhưng nếu như thư viện muốn trường tồn, thì lão Hứa, đó là
trách nhiệm của ngươi. Ta biết ngươi sống đến bây giờ chưa từng kiên trì điều gì, thế nhưng lão Hứa, xin ngươi vì phần chúng ta đã từng phấn
đấu, đừng để thư viện vấy bùn. Thư viện là của ta, cũng là của ngươi.
Con mắt Hứa Kính Tông hình như có chút hồng, thế nhưng vẫn là dáng tươi
cười như cũ, cơ mặt giật giật hai cái rồi giơ tay ra với Vân Diệp, như
là muốn xin cái gì đó vậy.
Vân Diệp cười đến chảy nước mắt, y đúng là không nhìn lầm người, Hứa
Kính Tông quả là người chất phác. Vân Diệp lấy từ trong lòng ra một con
dấu cùng một quyển da dê, lòng trăm mối đặt lên tay Hứa Kính Tông.
Đây là bằng chứng phân phối tiền lương của thư viện, có hai vật này Hứa
Kính Tông có thể từ tiền trang có được tiền lương vô tận. Lý Cương không muốn nghĩ đến những thứ này, Nguyên Chương tiên sinh cũng không thèm,
Ngọc Sơn, Ly Thạch cũng đều vậy, bọn họ luôn tâm niệm rằng Vân Diệp sẽ
bình an trở về.
Trong mấy người này chỉ có Hứa Kính Tông là người lý trí, chuyện Vân
Diệp muốn thâm nhập Cao Ly trong giới quý tộc cũng không phải chuyện gì
quá bí mật. Vạn nhất Vân Diệp gặp chuyện không may, tiền lương của thư
viện sẽ giảm bớt, chỉ bằng vào tiền của hoàng gia và quốc khố thì không
đủ để duy trì cái thư viện khổng lồ này hoạt động. Cho nên Hứa Kính Tông đến đây chính là muốn bảo lưu một chút căn cơ, cố ý lấy cây hồng giải
thích một chút đạo lý, muốn Vân Diệp lại lưu, cứ bỏ mặc phỉ báng bên
ngoài. Nhưng thấy tâm ý Vân Diệp đã quyết, bản thân có khuyên bảo cũng
không được gì, cho nên đã lập tức đưa tay muốn lấy con dấu, bằng chứng
không chút do dự.
Lấy được đồ rồi, Hứa Kính Tông xoay người đi ngay, đi được vài bước thì quay đầu nói với Vân Diệp:
- Nếu như ngươi không về, hai thứ này ta sẽ bảo quản đến chết.
Vân Diệp cười gật đầu, sau đó không để ý tới Hứa Kính Tông nữa. Nhảy lên ngựa dẫn theo một đám thân vệ thẳng đến đại doanh thuỷ quân. Hứa Kính
Tông nhìn bóng hình Vân Diệp tiêu thất cuối chân núi, thì thào tự nói: