- Bệ hạ không cần phải khó xử, bệ hạ chỉ cần hỏi đám học sinh muốn
làm gì không phải là xong rồi sao? Thích làm cầu thì bệ hạ cho đi làm
cầu, thích nông vụ thì bệ hạ phái tới ti nông tự, thích chạy lăng quăng
khắp nơi thì đuổi hắn ra đất xa, thích lập nghiệp thì bệ hạ cho vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi, chỉ cần quan sát một thời gian chẳng phải là rõ
ràng sao? Vân Diệp cũng không muốn học sinh thư viện có vị trí quá cao,
dù sao tuổi chúng còn nhỏ, tuy học được tri thức ở thư viện, nhưng đối
nhân xử thế phải ra đời lăn lộn mới có, bọn chúng còn xa mới là đối thủ
của đám hồ ly già trên triều, nếu quá kiệt xuất sẽ thành công địch, nếu
có hai vạn học sinh tốt nghiệp rồi thì Vân Diệp chẳng lo, nhưng nay mới
chỉ có hai trăm, nên nhún mình chút thì hơn.
- Ngươi không thấy ủy khuất cho bọn chúng à? Lý Nhị nghe thế lại thấy không nỡ:
- Không ạ, đám học sinh nếu đã nhận định mình là người làm việc thực, vậy để chúng làm chủ quan, bất kể to nhỏ, chỉ cần là chủ quan là bọn
chúng không có ý kiến, không làm được huyện lệnh, thì làm lý trưởng,
nhưng không làm huyện thừa, chủ bạ, ở công bộ, lễ bộ cũng thế, chỉ cần
một chức chủ sự là đủ chúng vui rồi. Nên bệ hạ không cần khó xử, còn
chuyện thăng tiến sau này dễ rồi, giỏi lên, kém xuống, khảo công ti dựa
theo công tích đề bạt là được, khỏi cần xem chúng có phải ở thư viện ra
hay không.
Không biết lời của Vân Diệp làm tâm hỏa của Lý Nhị bị tắt, hay là
thuốc có hiệu quả, chẳng bao lâu dựa vào gối ngáy khò khò, Trường Tôn
thị sắp xếp xong, dẫn Vân Diệp khỏi tẩm cung.
Trường Tôn thị không về điện Lưỡng Nghi của mình mà tới một viện tử,
còn chưa qua cửa Vân Diệp đã nghe tiếng mấy dệt sầm sập quen thuộc, mở
cửa ra, liền bị cảnh tượng trước mắt làm sững sỡ.
Hơn trăm cung nữ già trẻ đang dệt, hơn trăm máy dệt xếp hàng một,
khung cảnh tráng lệ, còn có hoạn quan mặc vải thô ôm vải dệt xong đặt
vào nhà bên cạnh.
Một tiểu cô nương xinh đẹp mặc váy màu phấn hồng ngồi sau bàn chăm
chú ghi chép, Vân Diệp thấy Cao Dương là hiểu rồi, nói nhỏ với Trường
Tôn thị: - Nương nương thiên vị quá rồi, Lan Lăng chỉ được bán kẹo, Cao
Dương ra tay một cái là bán dạ, quá đáng!
Trường Tôn thị không phật lòng mà còn hỏi lại: - Ngươi cho rằng dạ bán được tiền à?
- Đương nhiên là kiếm lớn, nương nương không nhìn thấy mắt thần đỏ
lên rồi à, đây rõ ràng là đeo danh nghĩa hoàng gia đi cướp tiền chứ
không phải kiếm tiền, vi thần muốn nhập cổ phần, nương nương thấy sao?
Hoàng gia bán dạ đã thành trò cười, bán đắt thì lo triều thần phản
đối, bản rẻ thì lo không thu hồi được vốn, về sau không biết kẻ nào đưa
ra chủ ý thối khắm, đó là lấy giá ở giữa, biết dùng cái gì làm tham khảo không? Vải bố! Một là không tuyên truyền, hai không quảng bá, hạ nhân
phủ công chúa ngu như bò lập luôn một cửa hiệu ở chợ tây, dạ chất cao
như núi ở trên quầy, đợi khách tới mua, bày hai tháng mà bách tính không hiểu đang bán cái gì, chỉ biết cái tên Thủy Nguyệt hiên, cho rằng là
quý nhân nào đó não bị rò nước xây biệt thự giữa chợ.
Hai tháng không bán nổi hàng, chưởng quầy sắp treo cổ rồi, kết quả
một vị nữ sĩ xinh đẹp buồn chán đi dạo nhìn thấy cửa hiệu này, thành ân
nhân cứu mạng của chưởng quầy, nhìn thấy dạ, hỏi giá, mắt nữ sĩ kia trở
nên long lanh, nói mua hết, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, bảo chưởng quầy
đưa tới Vân gia, trả bằng bạc, ngay lập tức. Còn lập hiệp ước với chưởng quầy đang mừng quá bật khóc là mua mười vạn thếp, nghe nói đó là sản
lượng ba năm của phủ công chúa.
Nghe đâu phủ công chúa ăn mừng ba ngày, khách sộp cần một là đủ, chứ
phủ công chúa mà đi bán hàng khắp nơi thì mất mặt, quyết đoán đóng luôn
cửa hiệu ở chợ tây, chỉ cần hàng đủ một nghìn thếp là đưa ngay tới Vân
phủ. Quản sự phủ công chúa làm gì không xong chứ trông coi tiền là hảo
thủ hàng đầu, đích thân kiểm tra từng đĩnh bạc, bên trên có mốc cũng
không lấy, đĩnh nào cũng phải sáng bóng mới được. Làm Tân Nguyệt không
ngừng mang bạc trong nhà ra ngâm nước thuốc, đánh mòn luôn người ta mới
lấy.
Khi các thương nhân khác, ví dụ như Hà Thiệu biết tin dạ của phủ công chúa không bán được dạ cũng muốn chia sẻ lo lắng cùng công chúa, mua ít về. Hỏi mới biết trong vòng ba năm không có hàng, chưởng quầy hàm hất
rõ cao, không phải ai cũng có tư cách vỗ mông công chúa, Vân gia là
truyền mệnh hầu mới có, Hà Thiệu là cái thá gì, chưa bao giờ nghe thấy.
Hà Thiệu mang hậu lễ tới bái kiến cáo mệnh phu nhân Tân Nguyệt, muốn
thay Vân gia vãn hồi chút tổn thất, hai nhà quan hệ sâu đậm, vì Vân gia
bớt lỗ, hắn muốn nửa hợp đồng.
Kết quả rất tốt, Hà Thiệu và nàng tiểu thiếp Châu Âu bị Lưu Tiến Bảo
chẳng nói một lời đuổi đi, tưởng nhà ta cũng ngốc như đám phủ công chúa, đem vàng bán với giá rau à? Tên Hà Thiệu này quá vô sỉ rồi.
Ngoài chợ xuất hiện rất nhiều áo choàng cao cấp, cùng đủ các loại
thảm đẹp mê người, chợ tây không có, chỉ chợ đông mới bán một ít, giá cả khỏi nói, quỷ nghèo chỉ có thể đứng ở ngoài cửa nuốt nước bọt chửi bới, còn đại gia có tiền, nhất là các thiếu gia hào phóng, nếu không có cái
choàng in hoa làm bằng dạ thì không mặt mũi nào ra khỏi cửa, mặc áo
choàng lụa sẽ bị người ta chửi là đàn bà.
- Kiếm tiền? Ngươi có biết tiền công của cung nữ do bản hậu bỏ? Có
biết lông cừu thành sản phẩm phải trải qua bao nhiêu công đoạn? Ngươi có biết bệ hạ định giá thấp là muốn bách tính mua được? Ngươi có biết tính toán của bệ hạ bị kẻ xấu xa làm hỏng, biến dạ thành vũ khí mưu lợi của
ả? Bản hậu tới cửa hiệu ở chợ đông xem giá, chỉ muốn cho nó một mồi lửa, ngươi còn có mặt mũi xen vào phường dệt à?
Trường Tôn thị có lý do để nổi điên, ai nhìn thấy thứ tốt mình vất vả làm ra để người khác hưởng lợi lớn mà không điên, Trường Tôn thị không
tới nhà đánh nhau với Tân Nguyệt là để ý tới thể diện bản thân lắm rồi.
- Nương nương, cửa hiệu phủ công chúa mở mấy tháng, dạ chất đống ra
đó mà có ai hỏi tới đâu, phu nhân thần lo thể diện hoàng gia tổn hại,
nên chẳng thương lượng giá cả đã mua hết, đó là đem gánh nặng hoàng gia
chất lên người, phu nhân thật phẩm hạnh tuyệt vời như thế mà nương nương không thưởng, nâng phẩm cấp cho nàng, còn nói nàng xấu xa, đến thần
cũng không chịu nổi, hợp đồng giấy trắng mực đen có con dấu của Cao
Dương công chúa là do ai in? Thần mỗi lần nhìn là lại thấy khoan khoái.
Bầu ngực cao ngất của Trường Tôn thị phập phồng, khẽ cắt môi dưới, nữ nhân ba mấy tuổi gần bốn mươi, con cũng cả chục mà vẫn có phong tình
chết người như thế, Tân Nguyệt mà cũng thế này chắc mình chết sớm.
Trường Tôn Thị thấy Vân Diệp cười hì hì biết mình nổi giận với loại
lưu manh như Vân Diệp chẳng có sức uy hiếp, y không còn là thằng nhóc
mười mấy tuổi mỗi lần mình nhướng mày lên là giơ tay đầu hàng nữa rồi,
đường đường hoàng gia cao quý lại thành lao lực cho Vân gia, làm sao
Trường Tôn thị cao ngạo chịu nổi, nói từng chữ một: - Sửa số trên hợp
đồng, sửa thành một vạn thếp,, đó là bản hậu nhượng bộ rồi.
- Được ạ, mua bán phải như thế, có bán thì mới có mua, nương nương
muốn lấy lại chín vạn thếp trong ba năm tới, dễ mà, gấp ba lần giá gốc,
nương nương trả bạc mà Vân gia đặt trước đi, đến thêm một vạn bốn nghìn
quan là được, chúng ta vui vẻ sửa lại hợp đồng, nương nương thấy sao?
Úi! …. Người đâu, người đâu, nương nương chóng mặt, mau đỡ nương nương
ngồi xuống.