Vượng Tài thấy Vân Diệp ngồi quả bóng lớn bay khỏi sân, hí dài chạy ra khỏi cửa đuổi theo, tức thì làm mọi người sực tỉnh, Lý Thừa Càn kiếm con ngựa đuổi theo, Tân Nguyệt ra sức thúc giục phó dịch lắp xe ngựa, men theo con đường tuyết mới đào chạy tới Trường An.
Vân Diệp dùng kính viễn vọng nhìn quanh, khắp nơi bắng mù mịt, có điều y phát hiện lên cao tựa hồ tuyết nhỏ đi, chín cái dải màu đen xì chia cắt bình nguyên thành bàn cờ, đó chính là tám dòng sông uốn quanh Trường An. Y còn phát hiện Tam Nguyên, Lam Điền cũng đang ra sức đào đường tới Trường An. Bọn họ đột nhiên thấy một quả cầu cực lớn màu sắc rực rỡ trên trời, tựa hồ có chút náo loạn, có điều chỉ chốc lát, hình như đào càng hăng, một số tên còn giương cung bắn khí cầu.
Gió vẫn nhỏ, khí cầu bay rất chậm, không khác gì xe trâu, Lý Thái ra sức thúc giục Vân Diệp bay lên tầng mây, tên này là thằng điên, bay lên mây có thể may mắn thoát ra thì cũng biến thành cột băng rồi.
Đoàn Hồng cưỡi ngựa chạy điên cuồng trên tuyết, ngựa đã ngã mấy lần rồi, nếu không phải thân thủ Đoàn Hồng cao siêu luôn giúp bảo mã khỏi bị thương thì con ngựa này đã phế rồi.
Tới hoàng cung cũng không xuống ngựa, trực tiếp phóng vào Thái Cực cung, mấy bước đã lao vào cung, lớn tiếng nói:
- Bẩm bệ hạ, Vân hầu và Ngụy vương đã bay lên, sắp bay vào thành rồi.
Lý Nhị đứng bậy dậy, chạy vội ra ngoài nhìn, nhưng bị tuyết ngăn cản tầm mắt, không thấy gì cả, nóng nảy hỏi:
- Bay cao bao nhiêu?
- Lần cuối nô tài thấy khí cầu đã bay sát tầng mây, sau đó không thấy gì nữa, tuyết quá lớn.
Sau màn có tiếng đồ sứ vỡ, quần thần biết Trường Tôn thị nghe thấy nhi tử bay lên, lòng kích động vô tình làm vỡ.
Lý Nhị quơ tay như muốn gạt tuyết trước mắt đi, nhưng khiến càng nhiều tuyết rơi vào khoảng trống, Phòng Huyền Linh đưa tay đón lấy một bông tuyết nói:
- Bệ hạ, tuyết có xu thế giảm bớt rồi, hiện đã nhỏ hơn nhiều.
Trường Tôn Vô Kỵ quay sang quát Đoàn Hồng:
- Ngụy vương lên làm gì, hắn không biết nguy hiểm trong đó sao, làm bừa.
- Vân Diệp lên được, vì sao Thanh Tước không thể lên? Tuyết lớn thành họa, lúc này còn luận thân phận gì nữa, chỉ cần bay tới, để bách tính thấy quốc triều có bản lĩnh phi thiên, không kinh hoàng nữa là đại công.
Lý Nhị cau mày cắt ngang lời Trường Tôn Vô Kỵ, Vân Diêp nói không sai Lý Nhị lúc này là một vị đế vương thuần túy.
Tuyết lớn vây thành, khó chịu nhất là Lý Nhị, ông ta ghét cái cảm giác bất lực này, dù gây ra nó là trời cao, tấu chương chất thành đống làm ông ta bực bội, nhưng không có đống tấu chương đó làm ông ta đêm không ngủ được, đó là ông trời tước đoạt quyền lực cai trị mặt đất của ông ta.
- Diệp Tử, đem găng tay của ngươi cho ta một cái, tay ta sắp đông cứng rồi.
Lý Thái run cập cập nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã bị gió lạnh thổi đi, người khoác da gấu, song gió vẫn luồn qua khe hở vào như dao cắt thịt.
Vân Diệp đang điều khiển ngọn lửa, vừa rồi ở Ngọc Sơn tuyết nhỏ còn nhìn thấy sông lớn và ít người, hiện giờ cả hai bị tuyết bao phủ, trên dưới, trái phải toàn là màu trắng phau phau, nếu không phải có kim chỉ nam, Vân Diệp căn bản không biết mình ở đâu.
Phải hạ xuống thôi, ở trên cao hít khí lạnh cũng thành chịu tội, cứ thế này chẳng bao lâu mình và Lý Thái sẽ thành băng.
Quay lại nhìn Lý Thái mặt đầy tuyết trắng, thấy hắn vươn tay ra run run muốn xoay van dầu hỏa, ống dầu hỏa không có áp lực nhất định không phun ra được, vội cởi găng tay cho hắn đeo vào. Tay không chạm vào van bằng đồng thì khỏi cần nghĩ tới lấy ra, sẽ dính chặt vào đó.
Lạnh tới cực điểm sẽ chảy nước mắt, nước mắt nước mũi Lý Thái đều chảy ra rồi, thấy môi hắn tím tái, Vân Diệp lấy bầu rượu ra, đổ cho hắn hai ngụm, mắt nhìn chằm chằm phía trước, nay gió vừa vặn thổi tới Long Thủ Nguyên, không dám hạ xuống quá thấp, nếu bị treo trên cành cây thì toi.
Lý Thái uống được ngụm rượu đỡ hơn, gian nan xoay van hai vòng, đó là cực hạn, hắn không quên lời Vân Diệp dặn, không dám quên.
Một con quái thú màu sắc rực rỡ đột nhiên xuất hiện trong mắt Úy Trì Cung, tên giáo úy hét lên kinh hoàng, liên tục bảy ngày tuyết rơi đã là thiên tai rồi, giờ xuất hiện quái thú phi hành, lại còn phun ra lửa, không thể được, phải bắn hạ, vừa ra lệnh chuẩn bị nỏ tám trâu thì bị Úy Trì Cung đá lăn xuống tường thành, may mà phía dưới toàn tuyết, nếu không ngã chết rồi.
- Đây là thần khí của đại quân, gọi .. gọi là cái gì ấy nhỉ? ... Sau này các ngươi cũng sẽ lên ngồi, ai dám bắn, lão tử vặn đầu.
Úy Trì Cung cười ha hả, tâm tình cực kỳ khoan khoái:
Tên giáo úy khó lắm mới nắm thừng leo lên được, nghe thấy câu này uất ức trong lòng tiêu tan, nhìn còn quái thú ngang nhiên bay qua đỉnh đầu, muốn học quân sĩ khác giang tay hoan hô vì thế lại ngã xuống.
Tiếng hoan hô bắt đầu từ tường đông lan đi, người dân đang đào đường mới đầu vô cùng kinh hoàng, vừa nghe nói là thần khí trong quân lập tức reo hò. Chỉ cần thứ của mình thì người Trường An không bao giờ chê nó xấu xí hay đáng sợ, huống hồ nó còn bay được.
Lý Nhị ngồi trong đại điện nghe thấy tiếng hoan hộ liền lộ ra nụ cười hiếm hoi, không cần Đoàn Hồng bẩm báo, ông ta lại chạy ra đại môn, Thái Cực cung là nơi địa thế cao nhất trong cung, đứng ở đây có thể nhìn thấy khắp Trường An.
Chẳng những Lý Nhị và quần thần chạy ra mà ngay cả Trường Tôn thị cũng lần đầu từ thâm cung xuất hiện, cùng Lý Nhị nhìn chăm chú lên bầu trời trắng xóa.
Khí cầu của Vân Diệp có lắp một cánh buồm, có nó, liền có thể khống chế phương hướng của khí cầu trong phạm vi nhỏ, hai người bị lạnh cứng đờ lóng ngóng điều chỉnh buồm, dưới chân là đường phố Trường An quen thuộc, phi hành năm mươi trượng có thể tránh mọi kiến trúc, còn có thể để người dân miễn cưỡng nghìn thấy mình.
Lý Nhị sở dĩ ra lệnh Vân Diệp phải bay lên là để trấn an lòng người, chiếu thỉnh tội của ông ta không khiến bách tính bình tĩnh lại, chỉ hi vọng vào thủ đoạn thần tiên, một khi bách tính vì thiên tai rơi vào khủng hoảng, cướp bóc thức ăn, tích trữ cho này tận thế sắp tới thì đó mới là tai họa thực sự.
Chỉ cần có thể hiểu là có thể khống chế, tâm thái của Lý Nhị cũng giống người bình thường, như khi ông ta thu phục Úy Trì Cung, ai cũng nói đây là mầm họa, chỉ Lý Nhị cho rằng viên mãnh tướng như thế mình khống chế được, nên mới yên tâm dùng, báo đáp là Úy Trì Cung hai lần cứu mạng ông ta.
Thần tích phi thiên của Vân Diệp chẳng qua chỉ là một cái đèn Khổng Minh cực lớn mà thôi, lợi dụng các loại kỹ thuật đưa người ta lên trời, nói ra chẳng có gì thần kỳ, là thủ đoạn của thợ, tận dụng tốt sẽ vô cùng có lợi cho sự thống trị của mình. Chỉ cần trong phạm vi có thể khống chế, Lý Nhị không bận tâm thủ hạ giỏi cỡ nào, ngươi có bản lĩnh thế nào cứ mặc sức thi triển, ông ta vô cùng thích nhìn người tung hoành trong lòng bàn tay mình, đái một bãi cũng không sao.
- Có vào hoàng cung không?
Vân Diệp run rẩy hỏi, hiện giờ chỉ miệng y là cử động được thôi, Lý Thái rúc trong một góc gật đầu:
- Vào, trừ hoàng cung còn chỗ nào để chúng ta hạ xuống được.
Nhiều người chạy theo khinh khí cầu, Vân Diệp thấy Vượng Tài, không ngờ nó chạy theo từ Ngọc Sơn tới đây, lòng cảm động, nước mắt lại chảy ra, rơi xuống lập tức đóng băng, cái con khờ này.
Đế hậu căng mắt nhìn một con quái vật khổng lồ xuất hiện trên tường cung, phun lửa bay về Thái Cực cung, tuy có chuẩn bị tâm lý, nhưng hai người vẫn kinh hãi không khép miệng lại được.