Vân Diệp đứng dậy:
- Từ khi nào mà thông minh cũng thành một cái
tội rồi, xưa nay tiểu tử và Sầm Văn Bổn không thù không oán, hơn nữa
không cùng đường, thường ngày như người xa lạ, chẳng dính líu lợi ích
gì, tiểu tử không tìm ra lý do gì để giết ông ta, tiểu tử đâu phải kẻ
điên mà thấy ai cũng giết.
- Tiểu tử, hai chuyện này nhắm vào ngươi đấy, thích khách hành thích
Sầm Văn Bồn biến mất ở rừng lê phường Hưng Hóa, nơi đó là sào huyệt của
ngươi, giấu một hai thích khách quá dễ. Người ở Trường An chỉ cần có
chút địa vị ai không biết ngươi và Trương Lượng có hiềm khích, huân quý
dưới chân Ly Sơn nhiều lắm, sao không nhà nào bị gì, chỉ Trương gia bị
giết sạch? Tiểu tử, ngươi gặp rắc rối lớn rồi, nếu không rửa sạch hiềm
nghi, dù bệ hạ không trị tội, về sau ở Trường An ngươi sẽ gặp vô vàn khó khăn, bỏ công việc của ngươi đi, trước tiên tới binh bộ bàn giao công
việc, rồi nộp binh phù ấn tín cho bệ hạ, đợi ở nhà đừng đi đâu cả, đây
là thái độ phải có, mau mau.
Nhan Chi Thôi đẩy Vân Diệp đi nhanh, trước tiên phải chùi sạch mông
đã rồi mới làm việc khác, Vân Diệp từ Nhan gia ra, không cần về nhà,
binh phù ấn tín luôn để trong người, ông cụ nói không sai, hiện giờ thái độ là quan trọng nhất.
Mang theo hộ vệ phóng như điên tới Trường An, hiện thành Trường Ân
canh phòng nghiêm ngặt, khi vào thành, quan trông thành cầm yêu bài của
Vân Diệp một lúc lâu, rồi yêu cầu trong thành đang giới nghiêm, phải
giao vũ khí của bản thân và hộ vệ ra.
Vân Diệp không giao vũ khí mà cho trên quan trông thành một roi, nếu
chẳng phải chuyện khẩn cấp thì y cho thêm vài roi nữa, từ lúc nào Đại
Đường có luật không cho huân quý mang vũ khí chứ? Nhìn bộ dạng hung ác
của Lưu Tiến Bảo, không ai dám ngăn cản nữa.
Nha môn binh bộ có mấy vị đại lão tọa trấn, Đỗ Như Hối, Lý Tịnh, Ngụy Trưng đều có mặt, thắc mắc sao Ngụy Trưng lại có mặt ở đây, kệ, lấy ấn
tín đặt lên bàn của Lý Tịnh, định tới hoàng cung.
- Vân hầu chậm đã, lão phu có lời muốn hỏi, trả lời xong tới hoàng
cung nộp binh phù cũng không muộn. Người lên tiếng là Đỗ Như Hối, ông ta là trưởng quan thực sự của Vân Diệp, không tiện từ chối, nếu Ngụy Trưng hỏi Vân Diệp chẳng buồn trả lời, không phát tác tại chỗ là nể mặt lắm
rồi.
- Không biết Đỗ tướng có gì muốn hỏi, nếu như muốn hỏi có phải ta giết người hay không, ta chỉ có thể nói không biết gì hết.
Đỗ Như Hối gật đầu:
- Hẳn là như thế, Vân hầu ngay lập tức nộp ấn tín đã nói rõ thái độ, lão phu thân là thượng thư binh bộ, phải hỏi rõ
chuyện này, mong Vân hầu trả lời đúng sự thực, không được che giấu.
Lý Tịnh cũng đeo hàm binh bộ thượng thư nhưng chẳng nói lời nào, chỉ
nhìn Vân Diệp không chớp, cứ như sợ y che giấu gì vậy. Vân Diệp cười
nhạt: - Lý soái, ông không cần nhìn đâu, ta có một môn học vấn chuyên
môn học làm sao cho làm việc sai trái xong mặt không đổi sắc, tim không
đập nhanh, ông muốn phân biệt thật giả từ nét mặt ta khó lắm.
Lý Tịnh mặc kệ vẫn nhìn chằm chằm.
Đỗ Như Hối bắt đầu hỏi:
- Không biết Vân hầu đánh giá thế nào về hiềm khích giữa bản thân và Trương Lượng.
- Còn đánh giá thế nào, chỉ cần có cơ hội hai bạn ta đều hận không thể giết chết đối phương, muốn hòa giải không dễ.
Ngụy Trưng ghi lại câu trả lời của Vân Diệp.
- Vân hầu, tối ngày hai hai tháng tám ở đâu? Có ai làm chứng.
- Tối hôm đó ta ở phòng thí nghiệm thư viện nghiên cứu suốt đêm,
không hề chợp mắt, nhân chứng có Ngụy vương Lý Thái, tiên sinh thư viện
Hi Mạt Đế Á, còn có bảy học sinh. Đỗ tướng, hỏi điều này vô dụng thôi,
với thân phận của ta, muốn giết người đâu cần tự mình ra tay, cho nên
ngài chứng minh ta không có thời gian gây án là vô ích.
Lý Tịnh lại nghĩ khác:
- Có ích, sao lại vô ích, từ đầu tới cuối
lão phu không tin ngươi làm chuyện thiên địa căm phẫn này, hiện chỉ cần
xác thực với Ngụy vương, tiên sinh, học sinh của thư viện rằng tối hôm
đó ngươi chưa từng rời thư viện là có thể giữ quan chức của ngươi, muốn
chứng minh ngươi có tội phải phá án trước.
- Vân hầu, mau vào hoàng cung đi, hẳn bệ hạ đang đợi đó. Ngụy Trưng nói câu đầu tiên:
Lý Nhị là người dù trời có sập xuống cũng chẳng tỏ ra giật mình, ngồi sau bàn bóc ngọc mễ gặm ngon lành, Vân Diệp nhìn về góc đại điện, không phát hiện cây ngọc mễ trồng trong bồn, len lén lấy hổ phù chuẩn bị đưa
lên, thứ này hiện hoàn toàn là một loại vinh dự, chẳng có ý nghĩa thục
tế gì, ấn tín để lại ở binh bộ mới là thứ để Vân Diệp hiệu lệnh thủy sư
Lĩnh Nam.
- Thứ đó cứ giữ đi, trẫm cấp cái gì là không thu hồi, lần này ngươi
đắc tội với ai, để người ta hại ngươi vào chỗ chết? Trương Lượng, Sầm
Văn Bổn chắc bị vạ lây hả?
- Thần cũng không biết, người có thực lực ở Trường An, trừ Trương
Lượng ra thì thần chẳng đắc tội với ai, cả ngày cẩn thận tươi cười còn
chẳng kịp, thần dám đắc tội với ai chứ?
Lý Nhị đặt ngọc mễ xuống, đập bàn nói: - Ngu xuẩn, bị người ta hãm
hại mà không biết là ai, còn dám tự nhận thông minh, câu này là do trẫm
hiểu ngươi, nếu người khác không hiểu ngươi thì lúc này ngươi ở Đại lý
tự rồi.
Vân Diệp lúc này mới nhìn thấy một miếng sắt không lớn trên bàn, đen xì xì, rất quen.
- Có phải quen lắm không? Đó là phiến giáp do công nghệ độn hỏa ( khử hoạt tính) của Vân gia ngươi làm ra, đao chém không sao, thủy hỏa bất
xâm, triều đình nghiên cứu rất lâu không hiểu được độn hỏa là gì, Thanh
Tước lại cứng đầu không nói, triều đình cũng không dùng được thứ của nhà ngươi. Ha ha ha, giờ thì hay rồi, rơi ở hiện trường là chứng cứ sắt đá
Vân gia phạm án, tiểu tử, ăn một mình không phải chuyện hay, như bây
giờ, chẳng ai lên tiếng giúp ngươi, thích khách bỏ chạy từ nhà Sầm Văn
Bổn biến mất trong rừng lê, nhưng lại cho ngươi một đường sống, tội phạm không hiểu đạo lý chín quá hóa nẫu, mới gây đại án ở Ly Sơn đã lập tức
hành thích đại thần, tiểu tử nghĩ cho kỹ đi, rốt cuộc ai hận ngươi đến
thế?
Vân Diệp cầm lấy mảnh giáp xem thật kỹ, đúng là từ công nghệ của Vân
gia, nhưng thứ giáp này không phải chỉ người Vân gia mới có, bốn vị phó
tướng trong thủy sư cũng có, thường ngày báo cáo tổn hại giáp có ghi
trong sổ, về tra là biết.
- Bệ hạ, chuyện tới nước này thần không còn gì để nói, chỉ mong bệ hạ rửa sạch oan khuất cho thần, giờ vi thần về nhà đợi kết quả điều tra
của triều đình.
- Đừng có mơ, trẫm thấy chuyện lần này lạ lắm, người có năng lực làm
việc này trẫm tính cả rồi, không phát hiện ra ai khả nghi, tiểu tử,
nhiều năm qua đây là lần đầu tiên có kẻ ra tay tàn độc, dứt khoát như
thế, ngay nha hoàn Trường gia cũng không đứa nào còn sống. Nghe nói mỗi
đao đều chuẩn xác, đa phần bị giết bởi một đao, nếu không phải kẻ trong
nghề, tuyệt không làm được. Cho nên chuyện này vì ngươi mà ra, cho nên
phải do ngươi giải quyết. Sáu ngày, ngươi có sáu ngày, lúc đó Trương
Lượng về Trường An, nếu ngươi không có câu trả lời, trẫm liệt huyện Lam
Điền vào chiến khu, cho hai ngươi mang thân binh giết nhau, trẫm làm
trọng tài, ngươi thắng, hung thủ là người khác, ngươi thua, ngươi là
hung thủ, chuyện qua đi không ai nhắc tới nữa, hung án kết thúc.
Vân Diệp há hốc mồm tới mức nhét cả nắm đấm vào, đây là biện pháp do
hoàng đế anh minh thần võ nghĩ ra? Đây là cách giải quyết cuối cùng của
ông ta? Không cần biết trắng đen, chỉ xem nắm đấm của ai to?
- Bệ hạ, như thế không thỏa đáng, hiện Trương Lượng là tên điên, ông
ta sẽ liều mạng, là quốc công, theo luật ông ta có năm trăm thân vệ,
thần là hầu tước, chỉ có ba trăm, đánh nhau thì thần thiệt. Có điều nếu
bệ hạ cho thần dùng quân khí của thủy sư thì thần đánh, dù sao thần và
Trương Lượng như nước với lửa, đề phòng bị đột kích, giết béng ông ta đi là xong.