Lý Nhị ngồi khoanh chân, vầng trăm xuất hiện sau đầu, trông như phật
đà trong tranh, Vân Diệp không biết Lý Nhị có cố ý làm ra cảnh này
không, thấy ba huynh đệ Lý Thừa Càn sùng bài, cảm thấy hơi buồn nôn....
- Đám tiểu tử, nói cho các ngươi một bí mật, trẫm phát hiện thế giới
này có một bí mật vĩ đại, tối nay nói cho các ngươi, trẫm lấy bản thân
tổng kết ra, các ngươi có biết con người làm sao có được thành công
không? Đừng nói với trẫm mấy thứ như thông minh, chăm chỉ gì đó, những
thứ đó có thể khiến người thành người ưu tú, nhưng không thể thành kẻ
thống trị.
- Từ nhỏ trẫm đã nhìn thấy hoàng đế Tiền Tùy xuất hành, tiền hô hậu
ủng, rầm rầm rộ rộ, nhìn những phụ nhân mình trần kéo thuyền, bỏ đi phần tàn bạo, đó là cảnh tráng lệ, một người đứng dưới trời, coi vạn dân
thiên hạ như chó rơm, khi đó trẫm thấy Tùy Dương Đế đúng là thiên địa đệ nhất nhân.
Hạng Vũ nói bỉ khả thủ nhi đại chi, các ngươi có biết, lời này trẫm
cũng từng nói, Sài Thiệu rất hâm mộ, Lý Kiến Thành thấy rất oai phong,
nhưng chỉ có trẫm, Lý Thế Dân này có thể khả thủ nhi đại chi.
*** khó hiểu nhưng mình nghĩ đại khái thích là giành lấy, giống câu i came i saw i conquered.
- Từ khi ấy trẫm đã là một tên phản tặc rồi, dù bề ngoài vẫn khiêm
nhường, nhưng bên trong đã là phản tặc, ha ha ha, từ khi có suy nghĩ ấy
nổi lên, bên cạnh trẫm không ngừng có người đi theo, giống như quả cầu
tuyết càng lăn càng to, cuối cùng tới bây giờ.
- Chỉ cần ngươi muốn là có được, chỉ càn ngươi muốn một cách mãnh
liệt là sẽ có được, ha ha ha, không ngờ phải không tiểu tử, thành công
của trẫm không ngờ
- Chỉ cần đi bước đầu tiên, còn lại giao cho ông trời, ông ta sẽ đưa
ngươi tới đỉnh thành công. Nên trẫm luôn đi bước đầu tiên, chỉ cần bước
đầu không sai, còn lại ông trời sẽ giúp ngươi hoàn thành, các ngươi là
những đứa con gần gũi nhất của trẫm, đứa nào cũng có mục tiêu to lớn,
đều có lá gan và trí tuệ tương ứng, vậy làm đi. Nếu một ngày lý tưởng
của các ngươi trái với nguyện vọng của trẫm cũng đừng khách khí, đám
tiểu tử, lúc đó thử xem ai mới là sủng nhi của trời cao.
Vân Diệp bĩu môi sắp tới giới hạn rồi, vừa uy hiếp, vừa khích lệ, sau đó lấy tình cảm, lúc này mới cảm thấy không thể khống chế mấy người này có khải là muộn rồi không?
Thấy ba tên kia quỳ xuống nói không dám, Vân Diệp giơ tay thật cao,
nói: - Không liên quan tới thần, mai thần về Ngọc Sơn nuôi lợn, lý tưởng của thần là sống như lợn, vừa rồi đã nói với bản thân, giờ định làm
luôn, lý tưởng cao lớn của họ đừng tính thần vào.
Nói xong Vân Diệp chạy luôn, Lý Thái đang quỳ thấy oan lắm, bò dậy,
nói lớn: - Cũng không liên quan tới nhi thần, nhi thần chỉ muốn làm đế
vương của trí tuệ! Vân Diệp, đợi ta với.
Lý Thái đầu óc chậm hơn nửa nhịp, lúc này mới hiểu ra, vội nói: - Phụ hoàng, chuyện này người thương lượng với đại ca, lý tưởng của cả hai
giống nhau, nhi thần chỉ muốn kiếm nhiều mỹ nữ, nhiều tiền, nhi thần đi
tìm hai bọn họ đây. Nói xong cũng chạy nốt.
Lý Thừa Càn vã mồ hôi, lúc này thần tiên cũng không giúp nổi hắn nữa.
Nhìn trưởng tử quẫn bách, Lý Nhị đỡ hắn dậy, cười nói: - Tốt lắm, ba
đứa chúng nó chạy được đã chạy sạch, cái cớ tuy buồn cười nhưng là lời
trong lòng, nào, phụ tử ta nói chuyện ...
Vân Diệp, Lý Thái chạy tới khi chân nhũn ra không đi được nữa nhào
vào đống cỏ nằm không nhúc nhích, nghe thấy được tiếng tim đập kịch
liệt. Vân Diệp đưa tay lên sờ động mạch cổ của Lý Thái, Lý Thái cũng đặt tay lên cổ Vân Diệp, sau đó cả hai cười, vừa rồi thật đáng sợ, giờ tim
vẫn như trống trận, hồn phách chưa về đã thấy Lý Thái chạy tới, không
nhảy lên nổi, nhũn người ngã dưới chân cả hai.
- Tiểu Diệp, Thanh Tước, nói với các ngươi chuyện này không được cười, ta đái ra quần rồi. Lý Khác sầm mặt nói:
Cười? Chả buồn cười tý nào, nếu vừa rồi hai bọn họ không chạy nhanh chắc chẳng khá hơn.
- Chúng ta nằm ở đây một lát đợi đại ca ta, đoán chừng huynh ấy bị
dày vò gấp mười chúng ta, lão tử thề, dù tương lai phù hoàng có truyền
ngôi cho cũng không làm, thêm vài lần thế này, nói gì tới đế vương trí
tuệ, có mà quỷ trí tuệ thì có.
- Thanh Tước, ta chỉ muốn phong lưu khoái hoạt, giàu có an khang cả đời, ngươi có tin không?
- Tin, sao lại không tin, cái ghế đó hay ho lắm à? Chỉ có đại ca có tâm tư ấy, chúng ta mà muốn thì là kẻ ngốc nhất trên đời.
Vân Diệp nhìn hai huynh đệ thổ lộ tâm sự với nhau thực sự là khóc
không ra nước mắt, đây là phản ứng tự nhiên nhất sau khi sợ hãi quá độ,
Lý Nhị chọn rất đúng thời cơ, chuyện này vốn bất kể thế nào cũng không
liên quan tới mình, Lý Nhị vì phá vỡ phòng tuyến tâm lý của bọn họ, cố ý giữ mình ở lại nói, nếu mình không biết tiến lui, đoán chừng kết quả
thê thảm.
Do mình lui trước tiên, khiến hai tên còn lại có cớ rút lui, Lý Thừa
Càn ở lại bị hành một trận, thời gian qua nhất định thông qua các con
đường để tìm hiểu ba đứa đại nhi tử của mình, tối nay ông ta cố ý làm
thế.
- Hai tên vương bát đản các ngươi, chịu tội là đáng, vì các ngươi là
vương tử, ta liên quan quái gì, bị bệ hạ lấy ra nói, sau này phải tránh
xa các ngươi, quá nguy hiểm.
Vân Diệp run run lấy bầu rượu trong lòng ra, làm một ngụm, đưa cho Lý Thái, Lý Thái đưa lên hai lần mà không trúng miệng, phải lấy cả hai tay cầm, uống mạnh, chưa hết run, đưa cho Lý Khác dưới chân, Lý Khác chưa
kịp uống đã nghe giọng Lý Thừa Càn run run truyền tới: - Đừng uống hết,
chừa cho ta một chút.
Bốn người uống rượu xong m ới khá hơn một chút, Lý Thừa Càn cởi áo
ra, nói: - Các ngươi chạy rồi, ta như bị đặt trên lò nướng, phụ hoàng
nói ..
Vừa nói một nửa đã bị ba bàn tay bịt lấy miệng, Lý Thái tức mình nói: - Đừng nói ra, huynh biết là được, một người xui xẻo tốt hơn cả bốn xui xẻo.
Lý Thái tức tối tách ba bàn tay ra, thả hồng hộc không nói nữa, một
lát sau nhổ nước bọt, hỏi: - Vừa rồi tay tên nào dưới cùng, sao có mũi
khai?
Vân Diệp, Lý Thái cười khùng khục không nói, Lý Khác lí nhí nói: - Vừa rồi đệ sợ đái ra quần.
Lý Thừa Càn gật đầu, ý đã hiểu, lúc này đái ra quân chẳng phải mất
mặt, mình nếu không qua chiến trận, e cũng thế, lời đầy ôn tình của phụ
hoàng thật đáng sợ.
- Chuyện của chúng ta còn làm nữa không? Nếu ba ngươi rút lui, ta về
đất phong ở Thục nghỉ ngơi, không muốn ở lại Trường An nữa. Lý Thái đột
nhiên phiền não hỏi:
- Hai tên kia ra sao ta không biết, ta chuẩn bị bế quan làm ruộng,
bồi tiếp lão bà, tranh thủ năm nay sinh thêm đứa nữa. Vân Diệp lười nhác nói, y hiểu ra mình là cái đệm để hoàng đế giáo huấn nhi tử, thực tế
không có mấy nguy hiểm, những lời kia không liên quan tới mình.
- Ta định chui xuống điện Vũ Đức không ra nữa, đại ca, huynh tự xem
lấy mà làm, cùng lắm tối nay đệ đi luôn. Lý Thái cựa mình rời đống cỏ,
gọi hộ vệ đỡ mình lên xe, Lý Khác cũng theo, trên đống có chỉ còn Vân
Diệp và Lý Thừa Càn nhìn trăng.
- Đừng nhìn nữa, hai ta không phải thiên cẩu, nhìn thế nào trăng cũng thiếu một mảnh, phải nghĩ cách, thế này không được, khi nào mới được
làm hoàng đế ta không quan tâm, nhưng nếu như không được làm việc ta còn sống làm gì, chuyện tiền tệ mới bắt đầu, nếu ta không đi trông coi, nói không chừng sẽ có vấn đề.
- Câm mồm, ngươi tưởng thiên hạ chỉ mình ngươi giỏi, người khác đều
ăn hại? Chuyện này rất nhiều người thúc đẩy đằng sau mới có kết quả như
bây giờ, phụ hoàng ngươi không lo hoàng vị của mình, ba huynh đệ các
ngươi cộng lại chẳng bằng ngón chân của bệ hạ. - Ngươi có phát hiện ra
không, giờ bốn chúng ta là người giỏi nhất thiên hạ rồi, ha ha ha, có
khi người ngoài nghĩ bốn chúng ta liên thủ, có khi bệ hạ phải nhường ba
phần.
Lý Thừa Càn bò dậy, nghiêm túc nói:
- Cải cách tiền tệ, tiền
trang là tâm huyết của ta, ta nhất định phải tiếp tục chấp hành, thứ tốt như thế này ta không thể để nó bị lãng quên. Nói rồi lấy tiền trong
lòng ra, xếp trên tay cho Vân Diệp xem.
Thấy Lý Thừa Càn nước mắt đầm đìa, Vân Diệp biết hắn đã khuất phục rồi, nếu không lúc này phải có bộ mặt kiên cường mới đúng.