ờ lo nước thương dân không ngờ thành thật, điều này chứng minh Vân Diệp chưa phải quan viên hợp cách.
Hiện giờ mọi người đều đang đóng thuyền, ngay thuyền chạy ở ao Khúc
Giang cũng đổi thành loại dùng bàn đạp gạt nước tiến lên, loại thuyền
như Ngũ nha đại hạm giờ hoàn toàn hết thời rồi, ngay cả mấy cái mới đóng tới tư cách vận chuyện hàng hóa cũng không có , còn chiếc Đại Đế thành
chiếc thuyền chở hàng lớn nhất trên Động Đình Hồ.
Lý Nhị hài lòng với chuyện này lắm, chỉ có điều nhớ tới trang trí đắt
tiền trên chiếc Đại Đế là lại sót của, hết cách, chiếc Đại Đế phải tự
nuôi sống mình, chi phí duy tu bảo dưỡng tốn kém làm Quan Đình Lung tức
giận vô cùng, liên tiếp dâng tấu xin triều đình phá bỏ cái thuyền vô
dụng này, nhân lúc gỗ chưa bị nước làm mục nát, còn kiếm được ít tiền.
Lý Nhị không muốn phá, chiếc thuyền này là vinh quang thuộc về một mình
ông ta, nhưng tấu chương ở Nhạc Châu nói không nuôi nổi cái thuyền vô
dụng này nữa, Lý Nhị đành ra lệnh biến nó thành thuyền hàng hoặc du
thuyền, cái tên Đại Đế cũng hủy bỏ.
Phượng thuyền của hoàng hậu lại khác, bơi ở ao Khúc Giang cực kỳ vui vẻ, trên trời còn luôn có mấy con phượng hoàng lượn quanh, tiếng nhạc reo
rắt, tiếng ca uyển chuyển của nữ tử không ngừng truyền ra.
Vân Thọ bắt phượng hoàng một lần, vì cha nói với nó thứ này là chim Cực
Lạc, không phải là phượng hoàng gì hết, nó rất thích cái lông đuôi dài
của chim Cực Lạc. Bắt được, nhưng không thể mang ra khỏi cung, thằng
ngốc liền nhét vào túi sách, vệ sĩ cửa cung thấy phượng hoàng bị Vân Thọ và Yên Dung hành phượng hoàng dở sống dở chết thị sợ tới nhũn chân,
cung giám chuyên c hăm sóc phượng hoàng hay tin mắt trắng dã ngất xỉu.
Trường Tôn thị không hứng thú với y phục đẹp, không hứng thú với trang
sức, với tiền tài càng không có nửa phần hứng thú nào, duy mười hai con
phượng hoàng do Lý Thái tặng thì coi như mạng sống, mỗi ngày không chơi
với chúng thì toàn thân khó chịu. Vì thế trong cung xây một cái phòng ấm cực lớn, nhiệt độ quanh năm giữ ở mưc cố định, chuối tiêu của Vân gia
cũng trồng vài cây, tuy sống, nhưng khó ra quả.
Trường Tôn thị hay tin giận tới té xỉu, bắt được Vân Thọ, tụt quần nó,
đích thân đánh mười cái, Lý Uyên Dung cũng được đãi ngộ tương tự, Vân
Thọ còn la hét nói cái gì mà oan có đầu, nợ có chủ, cứ đánh nó đừng đánh Yên Dung.
Trường Tôn thị nổi giận, Lý Nhị lại vô cùng vui vẻ, nói đỡ giúp Vân Thọ, cái gì mà trẻ nhỏ có tình có ý không nên bị trừng phạt, sau đó ông ra
lại hạ lệnh đánh chết viên quản sự quản lý phượng hoàng.
Từ đó trở đi Vân Thọ không có chút thiện cảm nào với phượng hoàng nữa,
nhìn thấy là tránh thật xa, chỉ sợ mình tới gần, chẳng may phượng hoàng
bị làm sao, lại có người nữa bị đánh chết, vị cung giám kia kỳ thực rất
tốt.
- Cha, có phượng hoàng kìa.
Vân Thọ chỉ phượng hoàng đang bay trên chiếc thuyền của hoàng hầu, nói
với phụ thân đang đạp chân vịt, đột nhiên nó không muốn gặp hoàng hậu
nữa.
- Nhi tử, con bị người ta làm ám ảnh tâm lý rồi, cho con biết, làm hoạn
quan kia chết là do hành vi của con, không phải vì phượng hoàng, vì một
con chim đánh chết một người, cha cho rằng hoàng đế làm thế không thích
hợp, nhưng người ta là hoàng đế, thích lấy mạng người ra giáo huấn. Cho
nên con à, sau này làm việc nhất định đừng để liên lụy người khác, chúng ta cùng lắm bị một trận đòn, những cung nhân đáng thương kia chỉ còn
đường chết.
- Yên Dung cũng ở trong cung, muội ấy chẳng bao giờ vui, mẹ muội ấy mỗi
lần gặp muội ấy đều nổi điên, rồi lại thề không nổi điên, nhưng lần nào
cũng thế. Cha đi xin hoàng hậu nãi nãi đón Yên Dung tới nhà ta cho xong, cùng lắm con hứa mỗi ngày viết hai mươi trang giấy.
Thấy nhi tử nhìn mình mong đợi, Vân Diệp lòng chua sót, cái quy củ hoàng gia chó chết, làm thằng con béo của lão tử tung ra chiêu sát thủ, đứa
bé này ghét nhất viết chữ, một ngày hai mươi trang đủ lấy mạng nó.
- Được, được, Yên Dung sớm muộn gì cũng là người của nhà ta, hôm nay cha hỏi hoàng hậu và thái tử, con cũng chỉ cần nghiêm túc viết hai trang là đủ rồi.
Vân Thọ hoan hô, lấy đầu cọ vào người cha thân mật:
- Cha là người cha tốt nhất trên đời.
Vân Diệp cười thích chí, xoa đầu nhi tử, cuối cùng cũng giống đứa bé
mười một tuổi, Ly Thạch và Tân Nguyệt dạy đứa bé này thành cái gì rồi.
Hai cha con đồng tâm hiệp lực đạp chân vịt, đám đóng thuyền ngu xuẩn ngay thiết bị trợ lực cũng không lắp.
Ra sức đạp vịt không chỉ có cha con họ, Lý Thái, Lý Thừa Càn cùng mấy
đứa con cũng đang nỗ lực đạp thuyền, còn có vô số công chúa, phò mã cũng như thế, dù Tiết Vạn Triệt sắp rời kinh cũng trong đó.
Hôm nay là gia yến của hoàng gia, hiện giờ Trường Tôn thị đã không kiêng kỵ quan hệ Vân Diệp và Lý An Lan nữa, trong danh sách có cả y, chỉ cần
hoàng thân quốc thích ở kinh thành thì đều phải đến.
Xuân phân có mưa, nhà nhà bận rộn trồng dưa cấy mạ, có thể xin hoàng hậu luôn tiết kiệm mở tiệc, chỉ có vào sinh nhật hoặc xuân phân thôi, vì từ mai trở đi là bận lắm rồi, hôm nay mở tiệc có ý khao thưởng ba quân để
mọi người nỗ lực làm việc.
Thuyền của hoàng hậu có mái chèo, đi rất nhanh, đám Vân Diệp chỉ đành
theo sau, chẳng biết có phải bà ta nổi hứng trẻ con không, nói chung
đuổi thế nào cũng không kịp.
Cha con Vân Diệp liền không đạp nữa, để thuyền dừng giữa Khúc Giang, dù
sao thuyền của hoàng hậu cũng đang chạy vòng tròn, có thằng ngốc mới lẽo đẽo theo sau như chó.
Lý Thái cũng dừng thuyền lại, nhi tử của hắn đã hai tuổi, được hai tuổi, Vân Thọ làm mặt quỷ với nó, không ngờ làm thằng bé khóc ré lên, còn rất thiếu chí khí chỉ Vân Thọ cáo trạng với cha.
- Ha ha, Thanh Tước, ngươi nuôi con như vậy không được, người ta nói
giàu nuôi khuê nữ nghèo nuôi nhi tử, con trai phải buông tay để tự nó
lăn lộn, vấp ngã vài lần là không khóc nữa.
- Cút đi, con ta mới hai tuổi, làm sao có thể giống thằng con béo của ngươi, tương lai nó sẽ thành mỹ nam tử phong độ lỗi lạc.
- Thôi đi, nhìn cái mặt của ngươi là biết thằng bé này chẳng anh tuấn
được, không dạy nó chút hào khí nam tử, tới lúc đó nó hát Việt Nhân Ca
thì sao, đám thuyền phu đều thích hát bài này với hoàng tộc đấy.
Lý Thái tức giận ném đĩa lê tới, Vân Diệp bắt lấy hai quả, cha con chia
đôi, xuân phân còn có lê, thật hiếm có, Vân gia cũng chẳng có, không
biết Lý Thái lấy ở đâu ra.
Lý Thừa Càn thấy Vân Diệp và Lý Thái làm biếng, cũng thấy chạy lòng vòng như lũ ngốc thật không đáng, cũng đạp thuyền tới, Vân Thọ sung sướng
đứng dậy đi tới, thiếp chút nữa lật thuyền, vì nó thấy Lý Yên Dung.
- Nhi tử, thấy tức phụ cũng không cần kích động nhử thế chứ, con làm lật thuyền, cha con ta phải bơi vào bờ đấy, nước lạnh thế này cha không
muốn bơi đâu.
Lý Thái nghe vậy cười lăn cười bò, chỉ có Vân Thọ mặt đỏ dừ, tới tuổi biết xấu hổ rồi.
Lý Thừa Càn nhìn thấy cảnh đó, cười lớn:
- Sinh khuê nữ cũng có cái lợi, Diệp Tử, nhìn thằng béo con ngươi thấy
khuê nữ của ta ngay cả cha cũng không cần, chuẩn bị dìm chết trong hồ,
ngươi chướng mắt cỡ nào mới khiến con ngươi làm thế với ngươi.
Lý Thừa Càn nói rất ác độc, tên này gần đây rất giận Vân Diệp, Vân Diệp
về kinh là trốn riết trên Ngọc Sơn, thời gian trước tiếp nhận binh bộ,
thà mỗi ngày đi xa chứ không ở tại phường Hưng Hóa. Còn hắn hiện mỗi lần đi ra ngoài là có cả đại đội nhân mã, vô cùng bất tiện, hai người rất
ít khi gặp nhau.
Nhất là hiện hắn đang sứt đầu mẻ trán, tệ nạn của tiền trang đã bùng
phát, tỷ lệ đồng bạc đã tới mức nguy hiểm, tuy Vân gia chấp nhận thua
thiệt đổi hết sang bạc, coi như ủng hộ lớn nhất rồi, nhưng Lý Thừa Càn
cho rằng, lúc này Vân Diệp nên tới tiền trang nhậm chức chứ không phải
binh bộ. Trên đời ít thiếu nhất là binh bộ tả thị lang, tùy tiện kéo một vị đại tướng nào của Thập Lục vệ cũng đảm nhiệm được, nhưng nhân tài
tiền trang cần lại như sừng lân lông phượng.