Ở Đại Đường, Vân Diệp gần như gặp hết các danh thần dũng tướng rồi,
nhưng đại đô đốc Trương Lượng lại gặp lần đầu, là người đứng đầu thủy
quân Đại Đường, ông ta có tư cách ở trong phường Thái Bình, nhưng ông ta lại chọn sống ở phường Thanh Long xa xôi nhất cùng với đám chân bùn,
nghe nói ông ta có mấy trăm nhi tử, mỗi ngày dong thuyền chơi, như quân
trận.
Vân Diệp nhìn đại môn cũ nát của nhà Trương Lượng, thấy
lịch sử ghi chép không đúng rồi, một người đơn giản như thế sao có thể
là tên phản bội trứ danh lịch sử được? Nhưng nghĩ tới lão này về sau vì
mưu phản bị Lý Nhị chặt đầu giữ chợ, lòng quyết định chỉ qua lại với ông ta một lần, Trình Xử Mặc đi trước, Vân Diệp theo sau, càng đi càng thấy lạ, sao đi lâu như vậy mà còn chưa tới phòng khách Trương gia?
Quản gia đi trên cùng nhận ra Vân Diệp hơi mất kiên nhẫn, nói:
- Lão gia nhà tiểu nhân thích nhà to, trong nhà nhiều người, nhà nhỏ
không chứa hết, ở trong phường Thanh Long toàn là cố cựu của lão gia,
nói ra trong số huân quý toàn thành Trường An này, nhà tiểu nhân lớn
nhất, ngay cả Phù Dung viên đằng sau cũng thành hậu hoa viên nhà tiểu
nhân, đi tới hai trăm bước là chỗ lão gia nhà tiểu nhân đặt binh khí,
tiểu hầu gia có hứng thú muốn xem không? Nơi đó có vũ khí tốt nhất kiếm
từ khắp nơi ở Đại Đường, ngay trong hoàng cung cũng chưa chắc bằng.
Vân Diệp dừng bước, Trình Xử Mặc thấy y dừng chân, tưởng y muốn đi xem binh khí Trương gia cất giữ, ai ngờ Vân Diệp nói:
- Thực sự xin lỗi, đột nhiên ta đau bụng, đó là bệnh từ thảo nguyên để
lại, cần phải về nhà uống thuốc, hôm nay không quấy rầy Trương công nữa, mong được lượng thứ.
Nói xong liền kéo Trình Xử Mặc vội vàng rời đi, gác cửa lấy làm lạ, nhưng không ngăn cản, đánh mặc họ đi.
Rời đại môn, Vân Diệp và Trình Xử Mặc lên ngựa, quất roi chạy gấp, Trình Xử Mặc đầy một bụng thắc mắc, thấy Vân Diệp không lên tiếng cũng không
hỏi, hai người một trước một sau về Trình gia.
- Đại Đường ta còn có nhà ai dựa vào sông kiếm cơm?
- Nhà Lý Hoài Nhân nữa, năm xưa cha hắn khi làm Đại đô đốc Quỳ Châu từng
luyện thủy quân ở Động Đình Hồ, trong nhà nhất định biết quân tài quen
thuộc chuyện sông nước. Diệp Tử, ta không hiểu Trương gia có nhiều hảo
thủ như vậy, hỏi nhà khác làm gì, chúng ta đổi người à?
Lúc này Trình phu nhân đi tới, nghe thấy nhi tử hỏi vậy, liền nói:
- Phải đó Tiểu Diệp, Trương gia mới là nhân tuyển hàng đầu, sao lại bỏ đầu tìm đuôi.
- Thẩm thẩm không biết rồi, hôm nay cháu tới Trương gia có cảm giác rất
không tốt, đình viện sâu, trạch tử lớn đã đành đi, rõ ràng gia tài vạn
quan, nhưng lại cố ý làm bề ngoài rách rưới, bên trong thực chất xa hoa. Chỉ có trăm bước thôi mà tiểu chất nhìn thấy nhiều loại hoa cỏ quý giá, đều là vật trong ngự hoa viên. Tòa giả sơn đó cũng là đá Thái Sơn, thứ
đó nhà nghèo có nổi sao? Người trong nhà miệng không có nắp, nói cái gì
kho vũ khí hơn cả hoàng gia, có thể thấy thường ngày cực kỳ hống hách,
cả phường Thanh Long chỉ có mỗi mình nhà ông ta, bách tính khác đâu rồi?
Vân Diệp nghiêm túc nói”
- Thẩm thẩm, loại người mà ngoài trông trung hậu này, thực chất trong dã
tâm rất lớn, cứ tránh xa là hơn, một là không trêu vào nổi, hai là không dám trêu vào, một khi dính dáng tới loại người này sẽ họa cho con cháu.
- Diệp Tử, ngươi ở nhà ông ta chưa tới một tuần hương mà nhìn ra nhiều
như thế à? Vì sao ta không nhìn ra, ta thấy nhà đó rất nhiệt tình, hợp
khẩu vị.
- Xử Mặc, ngươi nhớ kỹ đây, từ nay về sau ngàn vạn lần
đừng dính dáng tới nhà ông ta nữa, một đại tướng thu nhận năm trăm con
nuôi, ông ta muốn làm gì? Bách Kỵ ti ở Trường An không đâu không có,
ngươi tưởng bệ hạ không biết à? Một là không làm gì, một khi đã làm là
đại họa.
Trình phu nhân gõ đầu Trình Xử Mặc, nói với Vân Diệp:
- Tiểu Diệp, thẳng bé Sửu Ngưu này đơn giản lắm, hai đứa thường ở cùng nhau, thay Trình bá bá trông coi nó, đừng để nó gây họa.
- Thẩm thẩm, hai nhà chúng ta còn cần nói lời khách sáo gì nữa, Xử Mặc và cháu luôn là huynh đệ, chuyện của huynh ấy, có lý nào cháu lại khoanh
tay bỏ mặc, cháu kiến nghị Trình gia nếu cùng Trương gia có gì qua lại,
nên sớm cắt đứt thì hơn.
Trình phu nhân cũng từ hào môn ra, sao không hiểu đạo lý trong đó, vội vã tới hậu viện an bài gia sự.
Đi tìm Lý Hiếu Cung cũng phiền hà, năm lần bảy lượt trêu chọc ông già này, đoán chừng ông ta uất Vân Diệp lắm, lần này có chuyện nhờ vả, không
biết ông ta hành hạ mình ra sao, Vân Diệp ngồi ở đại sảnh Trình gia mặt
mày nhăn nhó nghĩ cách.
Trình Xử Mặc không phải người ngồi yên được, nằm vẹo trên giường, lăn qua lăn lại, rên hừ hừ cứ như toàn thân toàn rận.
- Ngươi muốn ngủ thì cứ ngủ một lúc đo, cứ lăn thế làm gì, còn kêu đến tởm.
Lại lần nữa bị cắt ngang suy nghĩ, Vân Diệp hơi cáu. Lý Hiếu Cung cũng có
bệnh này, nghe Lý Hoài Nhân kể thời trẻ khi ông ta thoát thân ở Giang
Nam, toàn thân thối nát, về sau thương tích lành rồi, nhưng lúc nào cũng thấy cả người ngứa ngày, một ngày người trong nhà không gãi vài trăm
cái không chịu được.
Tôn Tư Mạc xem rồi, Vân Diệp cũng xem rồi,
da không có vấn đề gì, chỉ là ám ảnh tâm lý thôi, có thuốc an ủi thì
tốt, nhưng lấy cái gì làm thuốc an ủi đây? Trong tay không có thuốc,
đành lấy vật thay thế.
Trúc Trình gia trồng ngoài cửa sổ cho Vân Diệp một chủ ý mới.
Tốn nửa ngày trời mới chuẩn bị xong lễ vật, thứ tặng trưởng bối không quan trong ở đắt tiền, mà ở tâm ý.
Lý Hoài Nhân đi Lũng Hữu rồi, Vân Diệp ngoài Vương phủ đánh liều đưa bái thiếp, cầu kiến lão vương gia.
Thể diện của Vân Diệp vẫn có tác dụng, quản gia ra đón, đưa y và Trình Xử
Mặc tới phòng khách, từ xa đã nghe thấy Lý Hiểu Cung nói:
- Con khỉ
con này ranh ma lắm, lão phu thua thiệt trong tay y không phải một hai
lần, Tiêu tiên sinh đừng để vẻ bề ngoài của y đánh lừa, tránh chịu
thiệt, tới khi đó đừng nói lão phu không nhắc trước.
Hỏng rồi,
ông ta còn có khách, chuyện mượn người này đầu thể nói trước mặt người
khác, Vân Diệp thầm kêu khổ, Trình Xử Mặc thì lo lắng nhìn lễ vật của
Vân Diệp, chuẩn bị sẵn sàng lát nữa ông già nổi khùng là co cẳng chạy.
Trên cái giường thấp có hai người ngồi, một thấp tráng kiện, một gầy trơ
xương, người lùn là Lý Hiếu Cung, người gầy là Tống quốc công Tiêu Vũ,
không phải oan gia không chạm mặt, lần trước ở Lý gia dụ Tiêu Vũ tự viết sách, giờ đã hơn một năm, không biết ông ta viết được sách chưa.
Tật phong tri kính thảo
Bản đãng thức thành thần
Dũng phu an thức nghĩa
Trí giả tất hoài nhân
**
Gió mạnh hay có cứng
Nước loạn biết trung thần
Dũng sĩ an giữ nghĩa
Trí thức cần có nhân
Đó là đánh giá của Lý Nhị về Tiêu Vũ, là một vị đại lão trong đại lão, không phải Vân Diệp có thể đắc tội được.
Thành thực đi tới thi lễ:
- Vãn bối Vân Diệp bái kiến vương gia, Tiêu công, lâu rồi không gặp, sức khỏe có an khang không ạ?
- Còn chưa chết được, tiểu tử, đoán thế nào ngươi cũng tới nhà, bị hoàng
hậu đánh cho một gậy chỉ là dọa thôi, tới hoàng cung cầu xin là qua,
ngươi cứ ưỡn thẳng lưng không chịu nhún, lão phu không biết là nên khen
ngươi hay chửi ngươi đây. Chuẩn bị một vạn quan rồi, khi nào đi thì kéo
về, muốn nói gì đợi Hoài Nhân về hẵng nói, lão phu xen vào chuyện đám
tiểu bối các ngươi là đã mất mặt lắm rồi.
Một câu của Lão Lý làm
Vân Diệp nghẹn họng không nói nổi nữa, mình còn tưởng Lão Lý phải chê
nhạo vài câu, ai ngờ ông già còn lo lắng cho mình, tiền cũng chuẩn bị
sẵn rồi.
Vân Diệp lấy từ trong ống tay áo ra cái gãi lưng, đó là thứ y làm ở
Trình gia, còn xanh màu trúc, trông rất đẹp, phía trước có năm răng lược nhỏ cong cong, dùng gãi ngứa không thể tốt hơn.
Lấy hai tay dâng cái gãi lưng lên:
- Tâm ý của bá bá, tiểu chất ghi nhớ trong lòng, suốt đời không quên,
tiểu chất quê mùa, chỉ biết tự mình làm cái gậy gãi lưng kính bá bá, hi
vọng có thể giảm phẩn nào nỗi khổ ngứa ngáy của bá bá.
Lý Hiếu Cung cười khà khà nhận lấy cái gãi lưng, ngay trước mặt Tiêu Vũ cho và cổ áo, gãi lưng mấy cái rồi lấy ra:
- Thì Văn huynh, ta nói tên tiểu tử này làm việc vừa lòng người nhất mà, chỉ món đồ nho nhỏ lại làm quà tốt nhất, hiếm có.
Tiêu Vũ vuốt râu nói:
- Huynh tặng y vạn kim, y đáp lại tình nghĩa, hai thứ này ngang nhau là chuyện hay trong thiên hạ.
Lý Hiếu Cung quay đầu lại, nói:
- Tiểu tử, chuyện xong rồi đấy, ngươi và tiểu tử Trình gia đi lo chuyện
đi, ở lại cùng với hai lão già làm gì? Chẳng lẽ còn đợi lão phu lo cơm
à?
Chuyện phát tài không cần giấu nữa rồi, nếu không sau này
không làm người nổi nữa, người ta sẽ nói Vân gia vờ đáng thương đi khắp
nơi lừa tiền, lấy tiền của người khác để kiếm tiền, mang cái thanh danh
này dù làm vương gia cũng bị thiên hạ phỉ nhổ.
- Bá bá có điều
chưa biết, hoàng hậu nương nương không phải là làm khó vãn bối, mà cho
vãn bối một cơ hội phát tài chấn hưng gia nghiệp, tiểu chất lần này tới
đây là có việc muốn nhờ sức bá bá hoàn thành, cho nên chuyên môn tới bái phỏng.
Lý Hiếu Cung vừa uống ngụm sữa dê đã phun hết cả ra, may
ông ta là võ tướng, phản ứng mẫn tiệp, trung lúc cấp bách quay đầu đi,
phun hết vào cửa sổ bên cạnh.
Thở đều lại nói với Vân Diệp:
- Tiểu tử, ở trước mặt lão phu không cần mạnh miệng, nói cho thật, ngươi định thoát thân thế nào?
Tiêu Vũ cũng giương lỗ tai lên nghe cho kỹ biện pháp của Vân Diệp, ông ta
không tin trên đời có chuyện hoang đường như thế, mấy chục vạn làm sao
mà bù cho đủ? Trong cung không xây mới là vì không có tiền, nếu hoàng
hậu có tiền đã xây lâu rồi, hoàng cung từ thời Tùy Dương đế chưa được
sửa chữa.
Vân Diệp không nói cái khác, chỉ nói kế hoạch liên quan tới kim ti nam mộc, còn lấy bản đồ ra cho hai ông già xem.
Lý Hiếu Cung cười nhạt liên hồi, Tiêu Vũ vuốt râu không nói, hai người nhìn nhau, Lý Hiếu Cung bảo:
- Tiểu tử, ngoan ngoãn mang tiền về xây nhà đi, đừng nghĩ ra mấy cái trò
vô dụng, nếu như thiếu nhiều tiền quá thì mấy lão già đây gom lại, rồi
tìm bệ hạ bù cho, cũng không thiếu bao nhiêu nữa, vận chuyển ít kim ti
nam mộc thì không sao, muốn vận chuyển lượng lớn thì khó lắm.
Muốn làm giàu, làm đường trước, câu nói này được Vân Diệp tôn sùng là danh ngôn kinh điển trong chặng đường đời.
Ai có thể ngờ trên đại giang sóng nước mênh mông ẩn chứa đẩy hiểm họa, nơi đó không có đập Tam Hiệp cao lớn nguy nga, chỉ có một thứ gọi là Diệm
Liễm Đôi, cái thứ này tên thật dễ nghe, nhưng thực chất là ác quỷ ăn
thịt người không nhả xương, bao nhiêu năm qua không biết có bao nhiêu
thuyền gia táng mạng dưới dãy đá ngầm đó, muốn thả kim ti nam một xuống, sẽ bị đá ngầm va đập tan tành, cuối cùng chỉ còn đoạn gỗ gẫy, không
dùng vào việc gì.
***
Diệm Liễm Đôi - hòn đá lớn trên khe Cù
Đường Hiệp, Trường Giang, cho tới năm 1958, để thuận tiện cho giao thông đường thuỷ nên đã san bằng.
- Tiểu tử trừ khi ngươi cưỡi bên trên, để gỗ luôn giữ được phương hướng thẳng tắp thì ngươi có thể thả gỗ.
Lý Hiếu Cung kể xong còn trêu Vân Diệp:
- Giữ gỗ ở phương hướng thẳng tắp có gì khó, đâu cần tiểu tử cưỡi bên trên.
Vân Diệp bực tức trả lời, ai ngờ Lý Hiếu Cung nghiêm túc hỏi:
- Có kế gì hay?
- Lão nhân gia người bắn cung cả đời, đạo lý này lại không hiểu sao,
người đã bao giờ thấy mũi tên quay vòng vòng tiến về phía trước chưa?
Chỉ cần lắp cánh phía cuối khúc gỗ là được rồi, vãn bối đảm bảo khúc gỗ
đó luôn luôn lao thẳng về phía trước, chứ không quay ngang ra để đảm vào tảng đá ngầm đáng chết kia.
Lý Hiếu Cung nắm lấy đầu Vân Diệp nghiên cứu một lúc, bảo với Tiêu Vũ:
- Người ta cứ hay nói ai đó cơ biến vô song, lão phu luôn cho rằng là nói bậy bạ, không ngờ giờ gặp được rồi. Thời Văn huynh thấy sao?
Tiêu Vũ cười to:
- Nếu như y giải quyết được vấn đề này của lão phu thì lão phu mới tán
đồng, tiểu tử, ngươi có biết không, kim ti nam mộc không nổi trên mặt
nước, mà là lơ lửng, tiểu tử nó không nổi, làm sao ngươi kết thành bè
được?
Nghe không ta nói thế, Lý Hiếu Cung lại cười phá lên, gọi
phó nhân bê tới một chậu nước, lấy cái gác bút bằng gỗ kim ti nam mộc
ném vào, quả nhiên bút lơ lửng giữa nước, vừa không chìm xuống, lại
không nổi lên.
Thấy cảnh này Trình Xử Mặc há hốc mồm, nước dãi chảy ra mà không biết.
Hai lão già bất lương lại ôm bụng cười, ý sung sướng trên đau khổ của người khác quá rõ ràng.
Vân Diệp lấy trên bàn mấy cái bút lông, bỏ đầu bút, lại lấy mấy sợi giây
nhỏ, buộc ống trúc và gác bút lại với nhau, sau đó lại ném vào nước, lần này gác bút nổi vững vàng trên mặt nước, không chìm xuống nữa.
Hai lão già dừng cười quá gấp, hơi không lên kịp, nghẹn trợn mắt lên.
Trình Xử Mặc vỗ tay reo hò như đứa trẻ con:
- Nổi lên rồi, nổi lên rồi, hai lão già hết cách rồi.
Còn chưa dứt lời thì gáy ăn một cái bợp, mông trúng một cái đạp, hai lão
già thẹn quá hóa giận, không cãi lại được, giở uy phong trưởng bối ra.
- Lý bá bá, Tiêu bá bá, tiểu tử định nhân lúc tháng tám nước Trường Giang lên, vận chuyển gỗ ra, một nghìn cây, tới khi đó nước sông sẽ nhấn chìm đá ngầm, dùng nửa năm thế nào chẳng đủ.
- Trong nhà lão phu còn
có mấy chiến hữu già năm xưa theo lão phu nam chinh bắc chiến, có thể
cho ngươi mượn, nhưng tiền công phải hậu hĩnh, nếu lão phu nghe phong
phanh ngươi đối đãi với họ không tốt, sẽ đánh lên Ngọc Sơn tìm ngươi lý
luận.
Vân Diệp tất nhiên gật đầu lia lịa, những lão binh đó từng đi liều mạng vì quốc gia, Vân gia tất nhiên không bạc đãi họ.
- Lão Lý, hai huynh đệ ta đất vàng chôn tới nửa người rồi, sao không thừa cơ kiếm cái quan tài?
Tiêu Vũ nghe nói có một nghìn cây kim ty nam mộc, không nhịn được xúi Lý Hiếu Cung:
Lý Hiểu Cung xua tay:
- Tên tiểu tử này đã ôm cả đống nợ lên người rồi, chúng ta đừng góp vui
thêm nữa, đợi chuyện của y xong, bảo đám lão binh đi thêm một chuyến là
được mà.
Tiêu Vũ cười nói với Vân Diệp:
- Lão phu tham lam rồi, tiểu tử, không được nói ra làm hỏng thanh danh của lão phu.
Một trăm lão binh, đó là nhân số thủy quân mà Lý Hiếu Cung hứa, Vân Diệp
cho rằng thứ khác không thành vấn đề, gần thành Bạch Đế có rất nhiều nam mộc, chỉ là địa hình quá hiểm trở, không vận chuyển ra được, bách tính
đương địa đi khắp nơi xin ăn, Vân Diệp tin, có khoản thu nhập này, cuộc
sống quan viên bách tính đương địa không thành vấn đề.
Còn về
phần có mở ra một tiền lệ xấu khiến kim ti nam mộc biến mất ở Thục hay
không thì không phải chuyện Vân Diệp suy nghĩ, so với tương lai bị hoàng đế triều Minh đem đi xây lăng mộ, chẳng bằng bây giờ xây một tòa cung
điện hùng tráng.
Toàn bộ cung điện Vân Diệp giao cho Công Thâu
Mộc, Công Thâu gia là nhân tuyển số một ở phương diện này, Lão Công Thâu hay tin kích động khóc như con nít, tức thì lấy ra bài vị Lỗ Ban, cả
nhà bái tế, mời Vân Diệp, Lý Cương xem lễ.
Bào, cưa, đục, những
dục cụ thợ mộc được đặt lên bàn cúng, không có bò dê lợn, cũng không có
hương khói lượn lờ, con cháu Công Thâu gia thành tâm cầu nguyện, Công
Thâu Mộc đọc xong bài tế, quát :" Khởi công!" Rồi đi tới cầm cưa lên,
cưa một cái trên tấm gỗ chuẩn bị trước, Công Thâu Giáp tới cầm bào bào
một đường dài rồi lại đặt lên bàn, Công Thâu Mộc chính thức phân phát
bản vẽ mẫu.
Mô hình thu nhỏ đó là bước đầu tiên Công Thâu gia
làm, có tư cách động tay vào làm chỉ có ba vị trưởng bối, ngay cả Công
Thâu Giáp cũng chỉ được phụ ngoài, những người khác ở Công Thâu gia
không nhàn rỗi, cả tiểu tức phụ cũng dùng dao nhỏ tước vô số thanh xà,
lão phụ nhân trong nhà bắt đầu làm các loại cửa sổ, ngay cả khắc hoa
trên song cửa cũng rõ ràng.
Đem việc giao cho chuyên gia, đó là cách ngôn thành công, Công Thâu gia là chuyên gia xuất sắc nhất trong ngành này.
Bùi Anh hiện giờ nghiện công việc nguy hiểm, hơn nữa càng nguy hiểm hắn
càng thích, nghe nói vận chuyển gỗ là việc đáng sợ nhất, hắn nhảy dựng
lên đòi đi, còn nói Bùi gia có thực lực kinh người ở Thục, không lợi
dụng cũng uổng.
- Không được đi để chết, phải sống mà quay về,
ngươi chỉ mới mười bảy tuổi, cuộc sống sau này còn dài, nhiều mật ngọt
chưa được nếm, hiện giờ chết rồi chẳng phải phí à, rời gia tộc thì không xông được sao? Ta không tin.
Vân Diệp cổ vũ như thế, Bùi Anh cười lớn:
- Vân huynh, hiện đệ là người của thư viện, không phải tiểu công tử nhà
ai cả, mạng này do thư viện cho, không có thư viện, đệ sớm bị thành nến
giống Lục Trúc bày ở linh đường Đậu gia rồi.
- Đừng nói lung
tung, ít nhất còn có mẫu thân ngươi lo lắng cho ngươi, học tập cho tốt,
làm việc cho tốt, leo lên trên cho bọn họ xem.
Vân Diệp lấy ra đòn sát thủ, ai cũng có mẹ, tình mẹ là vĩ đại nhất, ít nhất điều này không sai.
Kết quả dùng với Bùi Anh không được, hắn cười tới mặt biến dạng luôn:
- Vân huynh, đệ ôm lấy đại môn không chịu đi, đệ biết chỉ cần đi ra là
chết, huynh biết ai đẩy đệ ra ngoài không? Không sai, là mẹ đệ, là mẹ đẻ đệ đấy! Vì đuổi đệ đi, bà ấy cào bốn vệt máu trên tay đệ, Vân huynh,
huynh thấy tình mẹ như vậy thế nào?
Vân Diệp hết lý để nói rồi, mẹ hắn làm thế quá tuyệt tình, loại mẹ nào mà làm chuyện đó.
- Tên khốn kiếp ngươi nghe đây, dù tất cả mọi người trên đời vô tình với
ngươi, ngươi không thể tự hủy hoại. Càng như thế càng sống cho tốt, bọn
họ là đồ khốn kiếp, chúng ta thì không, ngươi kiếm một nữ tử lương thiện thành thân, sinh con, yêu thương thê tử, hài tử của mình, không bao lâu ngươi sẽ thấy ý nghĩ muốn chết nực cười ra sao.
- Vân huynh đừng lừa đệ, đệ bị lừa tới sợ rồi, nếu có nữ tử như vậy, bảo đệ chui qua cửa cũng làm.
- Nếu như ngươi không nghĩ tới thứ môn đăng hộ đối gì đó thì nữ tử như
vậy không phải ít, dù sao thì trong cao môn đại hộ nữ tử như vậy quá
hiếm, ngươi tự mình tìm kỹ càng, tìm được rồi nói cho ta, ta sẽ bày tiệc rượu cho các ngươi.
- Vân huynh, thời buổi này ngay cả mẹ chẳng tin vào được, xem ra đệ đành tìm một nữ tử tốt thôi.
Bùi Anh rốt cuộc vẫn đi chuyển gỗ, đem theo một trăm người tới thẳng đất
Thục, còn đem theo thư nhà của Ngọc Sơn, Tân Nguyệt, Triệu Duyên Linh.
Bùi Anh muốn thông qua khổ cực thể xác để giảm bớt thống khổ tinh thần,
mong rằng hắn thành công.