Dưỡng Công Ký

Chương 3: Chương 3




Thường Cảnh lấp đầy bụng, có chút lười biếng ngồi phịch ở trên ghế nghỉ ngơi, một tay vuốt cái bụng tròn vo của mình, còn thỏa mãn ợ lên một tiếng thật to.

Còn Thiên Dịch, nó tự giác đứng lên, thu dọn chén đũa trên bàn, muốn đi ra ngoài rửa sạch sẽ.

Nhìn thấy như vậy, Thường Cảnh lập tức nhảy lên, đoạt lấy chén đũa trong tay Thiên Dịch, cười ha ha nháy mắt một cái với Thiên Dịch, “Cứ để anh rửa là được, vừa lúc thuận tiện tiêu hóa thức ăn luôn.”

Không hài lòng khi thấy cuộc sống sinh hoạt của mình bị ôm lấy đi hết, Thiên Dịch rập khuôn đi theo phía sau Thường Cảnh, cau mày mở miệng, “Tiểu Cảnh không cần rửa sạch, cứ để cho ta làm đi, ta là giống đực, là đàn ông!!!”

“Hả?” Thiên Dịch cau mày như ông cụ non đã thành công chọc cười Thường Cảnh, y cười thoải mái, đôi mắt uốn cong thành trăng lưỡi liềm, khiến cho hoa đào nở rộ trên lông mày càng trở nên thêm xinh đẹp động lòng người.

Đưa ra bàn tay sờ đầu Thiên Dịch, Thường Cảnh cười nói: “Rửa chén đũa cũng không phải công việc nặng nhọc gì, nếu như đây là công việc nặng nhọc anh đây sẽ không cướp việc của Thiên Dịch đâu, vì lẽ đó việc rửa chén đũa cũng không thể hiện được khí khái giống đực đâu nha.”

Trong lúc nói chuyện này, Thường Cảnh đã rửa xong lượt nước đầu, đang muốn tiến hành lượt nước thứ hai.

Trên người y vẫn còn mặc bộ quần áo ở thế giới kia, áo bông rất lớn, do lúc này đang rửa chén nên tay áo đã bị thấm ướt. Nơi này khí trời cũng không lạnh, đại khái hẳn là độ ấm của mùa xuân đi, Thường Cảnh không chút nghĩ ngợi liền kéo dây kéo cởi áo khoác ra ngoài.

Thiên Dịch nhanh chóng che mắt lại, nó mặc dù hiếu kỳ y phục trên người Thường Cảnh sao lại khác xa so với nó, thế nhưng nó không có hỏi, vào lúc này thấy Thường Cảnh không để ý đem áo khoác cởi ra, mặt lập tức xụ xuống.

“Tiểu Cảnh, em mau mặc y phục lại đi, em là giống cái, ở trước mặt người ngoài không thể lộ ra thân thể, nếu không sẽ bị trưởng lão trong thôn trách phạt.” Lúc nói chuyện, cả hai tay vẫn chăm chú che đôi mắt, tuy rằng Tiểu Cảnh là nó mua về làm vợ, thế nhưng nó bây giờ còn nhỏ, hơn nữa giữa hai chủng tộc có sự khác biệt lẫn nhau, đương nhiên không thể nhìn thân thể Tiểu Cảnh.

Thiên Dịch phản ứng làm Thường Cảnh dở khóc dở cười, y nhìn mình bên trong vẫn còn mặc áo sơ mi tay dài, tiện tay đem áo khoác nhét vào trong lòng ngực Thiên Dịch, “Thiên Dịch anh chỉ cởi áo khoác, bên trong vẫn còn mặc áo nè.”

Cúi đầu liếc mắt nhìn trong lòng ngực bị nhét vào áo khoác, lại ngẩng đầu xem xét nhìn Thường Cảnh, xác định trên người Thường Cảnh vẫn còn bận áo, lúc này mới thở ra một hơi, ngoan ngoãn ôm áo khoác Thường Cảnh đứng ở một bên nhìn đối phương rửa chén đũa.

Thường Cảnh rửa sạch chén đũa, đem chén đũa xếp chỉnh tề bỏ vào trong tủ đựng chén.

Sau khi sắp xếp xong, Thường Cảnh duỗi cái eo lười biếng, hít một ngụm thật sâu không khí mới mẻ, khóe miệng hướng về phía trước nở một nụ cười tươi.

Thiên Dịch đứng ở một bên chớp mắt nhìn chăm chú Thường Cảnh, nhìn chăm chú đến nỗi Thường Cảnh không thể không cúi đầu nghi hoặc nhìn Thiên Dịch, “Sao thế, Thiên Dịch?”

“Ta đang nghĩ, có Tiểu Cảnh thật tốt.” Lộ ra hàm răng trắng tinh, Thiên Dịch trong lòng ngực còn ôm lấy áo khoác Thường Cảnh, lúc này ngẩng đầu cười híp mắt nhìn người phía trước, điều này làm cho Thường Cảnh có cảm giác như mình đang nuôi một con thú cưng.

Không nhịn được lại đưa tay sờ lên tóc Thiên Dịch, xoay người lại tiến vào phòng, có điều vào lúc này y bắt đầu bận rộn đến bận rộn đi thu dọn đồ đạc.

Đầu tiên là đem chăn giường chuyển ra bên ngoài —— phơi nắng.

Hương vị mặt trời sưởi ấm, là cái mà Thường Cảnh thích nhất.

Sưởi chăn xong Thường Cảnh lại bắt đầu thu dọn giường đệm, thu dọn xong giường đệm sau đó lại đi đến cuối giường thu dọn quần áo nằm trong rương lớn.

Chờ sau khi làm xong toàn bộ, lúc này mới kéo một cái ghế ngồi xuống, đưa tay nắn bóp cổ cùng cánh tay đau nhức của mình.

Sau đó, Thường Cảnh cảm giác được có một đôi tay thay thế tay y giúp y nắn bóp chỗ đau.

Mở mắt ra, Thường Cảnh quay đầu nhìn Thiên Dịch buông mắt xuống thật lòng đấm bóp cho mình, chớp mắt, hô một tiếng: “Thiên Dịch.”

“Hở? Tiểu Cảnh còn khó chịu hơn sao?” Câu nói này là đang lo lắng cho chính mình, ánh mắt Thiên Dịch ôn nhu nhìn Thường Cảnh ngồi trước mặt mình, trong lòng dâng lên một cỗ yêu thương.

Nó nghĩ, đây đại khái chính là bản năng phản ứng giữa giống đực đối với giống cái đi.

—— tuy rằng giống cái thật quá yếu ớt, nói thẳng là tay trói gà không chặt cũng không ngoa.

“Không có……” Lắc lắc đầu, Thường Cảnh thân thể thả lỏng, để Thiên Dịch ở phía sau tiếp tục giúp mình nắn bóp.

Bên ngoài gió thổi khiến lá cây phát ra tiếng vang sàn sạt, sau giờ ngọ*, là thời điểm rất là an nhàn.

*Giờ ngọ: từ 11h đến 13h.

Thường Cảnh được Thiên Dịch nắn bóp cực kỳ thoải mái, chậm rãi, tiến vào mộng đẹp.

……

Khi Thường Cảnh tỉnh lại một lần nữa, bên ngoài trời đã tối, bầu trời dường như trong nháy mắt được phủ lên tấm màn màu đen, che đậy thật chặt.

Không sao, không trăng, lạnh lẽo thậm chí có chút âm u đáng sợ.

Thường Cảnh vén chăn lên ngồi dậy, nghi hoặc rõ ràng y đang ngồi trên ghế, tại sao khi tỉnh lại sau giấc ngủ liền nằm trên giường, khả năng duy nhất chính là Thiên Dịch đã dìu y lên giường, trong nháy mắt Thường Cảnh cảm thấy khí lực Thiên Dịch cũng quá lớn rồi đi.

Thường Cảnh dụi mắt, bởi vì không có ánh trăng nên toàn bộ gian nhà đều chìm trong bóng đêm.

Sau một hồi thích ứng, Thường Cảnh mới miễn cưỡng thấy rõ cảnh vật trong phòng, có chút khập khiễng đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy đá đánh lửa nhen lửa phía trên đèn dầu.

Đèn dầu sáng lên soi sáng toàn bộ gian nhà, Thường Cảnh lúc này mới phát hiện Thiên Dịch không có ở đây.

Thử kêu lên vài tiếng, không nghe thấy tiếng Thiên Dịch đáp lại, Thường Cảnh liền nhíu mày.

Bên ngoài tối đen như mực, lại không có trăng, Thiên Dịch chỉ là một Tinh Linh thành niên thì chạy đi nơi nào chứ?

Thế nhưng y đối với nơi này lại hết sức xa lạ, căn bản không biết phải đi tìm Thiên Dịch ở đâu, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống bên cạnh bàn, nhíu chặt lông mày chờ đợi Thiên Dịch trở về.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời gian trôi qua càng lâu, lông mày Thường Cảnh lại càng nhíu chặt hơn.

Rốt cục, khi Thường Cảnh không nhịn được muốn đứng lên lao ra ngoài tìm Thiên Dịch, thì Thiên Dịch đã trở về.

Tựa hồ đã vận động quá kịch liệt, trên trán Thiên Dịch chảy rất nhiều mồ hôi, quần áo đều bị ướt đẫm, dính hết cả lên người.

Thiên Dịch liếc mắt nhìn thấy Thường Cảnh ngồi bên cạnh bàn buồn chán tẻ nhạt đang gảy tay lên đèn dầu, mắt sáng rực lên.

“Tiểu Cảnh em tỉnh rồi à?” Thiên Dịch đi tới bên cạnh bàn, sau đó như trưng ra vật quý từ trong ngực của mình móc ra mấy viên bảo thạch, đôi mắt sáng lấp lánh, đưa cho Thường Cảnh, nói: “Tiểu Cảnh đây là cho em, vừa nãy ta mới đi ra ngoài kiếm được về nha.”

“Đây là bảo thạch?” Nhìn Thiên Dịch đưa món đồ cho mình, Thường Cảnh há miệng, rất là kinh ngạc.

“Đúng đó, ta phải dùng chính mười khối bảo thạch này mới mua được Tiểu Cảnh, có điều ta biết Tiểu Cảnh là vô giá.” Thiên Dịch rất hài lòng, liền trực tiếp cầm bảo thạch nhét vào trong tay Thường Cảnh, hất cằm lên, kiêu ngạo nói: “Cha nói, tiền phải đưa cho vợ giữ.”

“……” Thật sự rất là không muốn nghe đến chữ vợ, thế cho nên Thường Cảnh dời đi đề tài này.

“Thiên Dịch, cậu nói, bảo thạch này là tiền?” Thường Cảnh cũng không biết thế giới này lưu hành dạng tiền tệ gì, y vẫn luôn tưởng là đồng vàng hoặc bạc gì đó.

“Đúng vậy, mười khối ngọc thạch có thể đổi một khối hoàng bảo thạch, mười khối hoàng bảo thạch có thể đổi một khối hồng bảo thạch. Bình thường mười khối hoàng bảo thạch có thể giúp cho một gia đình bình dân sinh sống trong vòng một năm đấy.” Giải thích từng điểm từng điểm cho Thường Cảnh biết, Thiên Dịch nắm tay đối phương không buông.

“……” Lại lần nữa bị thế giới này thay đổi tam quan, Thường Cảnh cảm thấy, thế giới này tồn tại quả thật siêu cấp xa xỉ luôn.

Bảo thạch, là bảo thạch đó, nhưng chúng nó lại trở thành tiền mặt, vừa nghĩ tới đi ra ngoài ôm một túi bảo thạch sau đó muốn mua đồ lại dùng bảo thạch trao đổi…… Thường Cảnh cảm thấy có chút vi diệu nghen.

Ha, được rồi, chuyện này cũng không có gì đáng cười, hơn nữa tiền này cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là Thiên Dịch đi nơi nào kiếm được mấy khối bảo thạch này, hơn nữa khắp cả người đều dính nhớp mồ hôi.

“Thiên Dịch, cậu đi đâu kiếm được những bảo thạch này?”

“À, buổi chiều đi lên núi, có bắt được một con linh thú cấp thấp bán cho Hào thúc thúc kiếm lời.” Thiên Dịch thành thật nói rõ hành trình của chính mình.

Kỳ thật gọi là linh thú cấp thấp đó là những động vật không có trí lực, tuy rằng bọn chúng thuộc về Thú tộc, nhưng lại khác với Thú tộc, không nằm trong phạm vi bảo vệ bên trong Thú tộc.

Bình thường bọn chúng thường đi săn mồi, cũng không làm trái với quy tắc của thế giới, huống hồ, Nhân tộc cùng Ma tộc đối với những loại thịt này, chúng nó không có sức đề kháng, linh thú cấp thấp bình thường cũng chỉ bán được từ năm đến mười khối ngọc thạch.

Thường Cảnh cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó lại kéo Thiên Dịch qua, dựa vào ánh đèn nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra cả người không phát hiện bị thương, lúc này mới dự định cố gắng thuyết giáo Thiên Dịch một chút.

“Thiên Dịch, sau này trời tối là phải về nhà có biết không? Cậu còn chưa thành niên, không cần phải tự mình chạy đi lên núi bắt linh thú cấp thấp gì đó, nếu như bị thương thì phải làm sao?”

Vỗ lên tay Thường Cảnh, Thiên Dịch cười thoải mái, “Tiểu Cảnh là lo lắng cho ta sao? Có điều không sao đâu, năm năm nay ta đều tự mình làm như vậy, hơn nữa năng lực của ta rất mạnh nha, những linh thú cấp thấp kia không thể thương tổn ta được.”

Nói xong, Thiên Dịch còn quay về hướng Thường Cảnh khoe cơ bắp của chính mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như đang hiện ra sự đắc ý dạt dào.

Thường Cảnh cũng nở nụ cười, đưa tay nhéo lên chóp mũi Thiên Dịch, y lại không biết động tác như thế này lại quá mức thân mật.

Chờ tới khi Thiên Dịch, mặt đã sớm đỏ hồng hào, nó đẩy tay Thường Cảnh ra, nói rất chân thành: “Tiểu Cảnh, ta là giống đực, ta có năng lực có thể bảo hộ chính mình, còn có, ta cũng có thể bảo vệ em rất tốt!”

Bật cười một tiếng, Thường Cảnh nhìn Thiên Dịch không ngừng lặp lại dáng vẻ chính mình là giống đực mạnh mẽ, cảm thấy rất là vui, còn có thể đem cái này ra trêu chọc.

Có điều trong lòng bởi vì những câu nói kia ‘Ta có thể bảo vệ em’ cảm động đến rối tinh rối mù.

Ấy, đột nhiên Thường Cảnh cảm giác chính mình có chút quỷ dị, vì sao chỉ vì mấy câu nói này lại có chút cảm động rồi?

Y hẳn là phải tức tốc mạnh mẽ đặc biệt dõng dạc nói: Lão tử * cũng có thể bảo vệ chính mình…… Tình huống như vậy mới đúng đi.

Vì thế Thường Cảnh quýnh quáng nghĩ, mình xuyên qua thời gian còn chưa đến một ngày, y tựa hồ bị thế giới giống cái nhỏ yếu này đồng hóa, tuy rằng, trừ Thiên Dịch ra, chưa từng thấy người nào khác……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.