Dưỡng Công Ký

Chương 9: Chương 9




Bạch Hổ bị thương rất nặng, cứ dựa vào thân phận mình là bệnh nhân trực tiếp chiếm cứ cái giường duy nhất trong căn phòng này.

Đối với điều này, Thiên Dịch không vừa ý, có điều nó không thèm đi tính toán, ai bảo Bạch Hổ bất kể là hình thể hay là năng lực, đều cao hơn nó rất nhiều.

Ừm, đương nhiên, hình thể Bạch Hổ được bọn họ mang trở về sau đó tỉnh lại liền khôi phục lại hình dạng ban đầu.

Thời gian xoay một phát, qua mấy ngày, cũng không có cái gì phiền toái tới tìm tận cửa. Vì lẽ đó, Thường Cảnh suy đoán, đại khái những người kia đã rời đi rồi.

Đối với ý nghĩ như thế, Thiên Dịch không phát biểu bất kỳ ngôn luận gì.

Bạch Hổ hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo, thế nhưng lại cứ như vương giả chiếm lấy giường của bọn họ không thèm đi, hơn nữa mỗi lần đều cùng Thường Cảnh nói chuyện, điểm ấy, khiến Thiên Dịch rất bực mình.

Thế nhưng bực mình thì cũng vô dụng, mỗi lần nó để Thường Cảnh cách ly Bạch Hổ xa một chút, Thường Cảnh đều mỉm cười vuốt lên đầu động viên nó, sau đó xoay người lại tiếp tục chăm sóc Bạch Hổ.

Đối với điều này, Thiên Dịch chỉ có thể câm miệng, thế nhưng mỗi lần Thường Cảnh vào nhà giúp Bạch Hổ đổi dược hoặc chăm sóc Bạch Hổ, nó cũng đi theo sau lưng, mãi đến khi Thường Cảnh làm xong những việc này mới chịu rời khỏi phòng.

Thiên Dịch nhìn thấy hành vi này của Thường Cảnh liền bất đắc dĩ, có điều Thường Cảnh không để ý, bởi vì y biết, Thiên Dịch sợ hãi mình sẽ bị thương.

Nói đến cùng, kỳ thật Thường Cảnh rất may mắn —— chính mình được Thiên Dịch mua về, nếu không bị một người lớn tuổi cao lớn vạm vỡ mang đi, y tuyệt đối sẽ từng giờ từng phút muốn chết thêm một lần nữa……

……

Ngày hôm nay, vết thương Bạch Hổ khép lại, Thường Cảnh vì hắn một lần nữa băng bó vết thương cẩn thận, sau đó liền muốn rời đi, lại bị Bạch Hổ kéo tay.

“Có chuyện gì?” Thường Cảnh quay đầu lại hỏi.

Bạch Hổ nhìn thấy Thường Cảnh dừng lại sau đó liền thu hồi móng vuốt chính mình, từ trong cổ họng phát sinh tiếng cười trầm thấp.

“Ngươi là giống cái rất thú vị, có hứng thú không, theo ta rời đi?” Hai móng vuốt đặt ở bên nhau, một đôi mắt hổ bình thản không gợn sóng, Bạch Hổ nhìn Thường Cảnh, cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm.

“Tôi sẽ không theo anh rời đi.” Thường Cảnh không muốn nghĩ liền trực tiếp từ chối, y hiện tại đã có thể rất bình tĩnh đối với hai chữ giống cái hoàn toàn không cảm xúc rồi.

Bạch Hổ vì câu trả lời của Thường Cảnh mà nở nụ cười, rất nhanh liền tiếp tục nói: “Ngươi thật sự dự định đi theo Tinh Linh vẫn chưa đủ lông đủ cánh này sao? Ngươi đã là giống cái thành niên, nếu không có giống đực trấn an, chẳng mấy chốc sẽ tiến vào kỳ phát tình.”

“Hả?” Thường Cảnh trợn to hai mắt, vẻ mặt như đang nói tôi không hiểu anh đang nói cái gì.

“Xem ra, cha ngươi vẫn chưa nói cho ngươi biết, mỗi một giống cái khi đến hai mươi tuổi, đều có một lần kỳ phát tình!” Bạch Hổ nhẹ nhàng cười, thế nhưng trong giọng nói kia tại sao lại mang đến cảm giác ác ý nhỉ?

Thường Cảnh: “……!!” Ha ha, kỳ phát tình…… CMM kỳ phát tình!!!

Mặt không cảm xúc nhìn Bạch Hổ cũng giống như mình, Thường Cảnh không rảnh tiếp tục để ý tới Bạch Hổ, trực tiếp xoay người ra cửa, hiện tại y muốn yên tĩnh một chút.

Y cảm thấy thế giới này mỗi ngày đều đem đến cho y một sự mới mẻ nha, tại sao họa mi y bị biến nhỏ y cũng cố gắng chấp nhận rồi thế mà trời cao lại tiếp tục cho y sấm sét giữa trời quang?!

—— quả thật là muốn y chết đi một lần nữa mà, thế giới này, không phải dành cho người sống đâu QAQ

Ngồi ở cửa, Thường Cảnh hai mắt dại ra nhìn chằm chằm vào miệng giếng, nhìn miệng giếng đến nỗi nó muốn mọc ra đóa hoa ở đó luôn.

Ở bề ngoài không nhìn thấy gì, chỉ là mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm một chỗ đờ ra mà thôi, mà trong thực tế, trong lòng y lại không bình tĩnh nổi.

Trong lòng điên cuồng spam…… Màn hình đều bị y xoát muốn điên lên rồi!

—— kỳ phát tình mày được lắm, sẽ sớm gặp kỳ phát tình! Ha ha ha ha……

Hức hức, sớm biết như vậy y không nên trong tiết lịch sử ngủ gục trên lớp thì sẽ không xuyên đến cái thế giới không hiểu ra làm sao này lại càng không thay đổi thành giống cái có thể mang thai và cả họa mi không bị biến nhỏ, còn có, điểm trọng yếu nhất là, sẽ không bị kỳ phát tình chó má kia phát sinh.

—— Mẹ nó, y lại không phải mèo rừng trên thảo nguyên Châu Phi cứ đến mùa mưa thì có các loại kỳ phát tình……

Rất muốn ngồi xổm trong góc tối vẽ kiến, rất muốn hướng về ông trời dựng ngón giữa lên cao, à không, nếu như có thể, xin cho phép y có thể dùng đầu ngón chân dựng đứng cùng nhau.

Trạng thái phát điên như vậy vẫn kéo dài đến khi Thiên Dịch từ bên ngoài trở về.

Xác định Bạch Hổ sẽ không làm tổn thương đến Thường Cảnh, Thiên Dịch liền khôi phục mỗi ngày đều lên núi.

Chỉ là hôm nay nhìn thấy ngồi ở trước cửa phòng Thường Cảnh mặt không hề cảm xúc, nó còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, ném cái gùi sau lưng lập tức chạy đến trước mặt Thường Cảnh, khẩn trương lo lắng hỏi: “Tiểu Cảnh, sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”

Từ thế giới của chính mình trở về, Thường Cảnh mở mắt nhìn Thiên Dịch, lên tiếng hỏi: “Thiên Dịch, cậu nói cho anh biết, giống cái đều có…… Kỳ phát tình sao?” Mấy chữ cuối cùng, y phát ra đến nghiến răng nghiến lợi, giống như mấy chữ này đã đắc tội đến mười tám đời tổ tông của y vậy.

Thiên Dịch mặt đỏ lên, có chút thẹn thùng nhìn Thường Cảnh, ánh mắt lóe lên, mới nói: “Tiểu Cảnh đến kỳ phát tình sao? Nhưng mà, nhưng mà ta vẫn chưa lớn lên……”

“……!” Ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, Thường Cảnh cảm thấy bi thương ở trước mặt y nghịch chảy thành sông, ha ha ha ha, y rất muốn hỏi, Thiên Dịch, cậu thật sự muốn hiểu sai ý của anh mày đến thế sao?!!

“Thiên Dịch, ý của cậu là, nó thật sự có?”

“Có nha, giống cái mười sáu tuổi thành niên, hai mươi tuổi phát tình, thời điểm đến kỳ phát tình, rất dễ dàng thụ thai.” Nói xong những câu này, Thiên Dịch mặt đỏ bừng lên.

Nó rất muốn che mặt đi, nhưng đây là vợ tương lai hỏi, cho dù rất thẹn thùng, nhất định phải trả lời, bởi vì nó muốn làm giống đực thật tốt!

“…… Vậy thì, Thiên Dịch có biết anh năm nay bao nhiêu tuổi không?” Thường Cảnh ôm tia vui mừng cuối cùng chỉ chỉ mũi của chính mình, thấp thỏm hi vọng, chính mình đã sớm qua cái kỳ phát tình quỷ quái kia.

Nghiêng lệch đầu, lỗ tai nhọn hoắc trên đầu Thiên Dịch giật giật, “Hình như là mười bảy tuổi.” Cái tên buôn lậu kia đã từng nói cho nó biết.

Thường Cảnh: “……” Ngẩng đầu nhìn trời, ông trời ơi, để y xuyên lại một lần nữa đi……

“Tiểu Cảnh không cần lo lắng, đợi đến khi Tiểu Cảnh hai mươi tuổi, ta đã thành niên rồi.”

“Ha ha.”

“Tiểu Cảnh, vào lúc ấy chúng ta có thể kết hôn đó.”

“Ha ha.”

“Tiểu Cảnh, lúc ấy, chúng ta liền có thể……”

“…………” Thường Cảnh yên lặng đứng lên, thành công ngăn lại những lời sau cùng Thiên Dịch muốn nói ra: “Thiên Dịch à, anh đi chuẩn bị bữa tối.”

Thiên Dịch bị đánh gãy ảo tưởng của mình, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó gật gật đầu, chính mình vẫn đứng tại chỗ, nhìn bước chân vợ tương lai có chút lộn xộn đi tới gian bếp, ngồi xổm người xuống bắt đầu nhóm lửa.

Có chút không hiểu tại sao Tiểu Cảnh phản ứng lớn như vậy, có điều nó nhún vai, Tiểu Cảnh không muốn nói cho nó biết, thế thì nó không hỏi nữa.

Xoay người đi vào phòng, ánh mắt nhìn thấy Bạch Hổ lười biếng nằm trên giường, lông mày Thiên Dịch liền cau lại.

Giống đực thành niên khôi phục năng lực rất mạnh, tuy rằng Bạch Hổ bị thương rất nghiêm trọng, nhưng trải qua mấy ngày điều dưỡng, cũng đã hồi phục lại rất tốt rồi.

“Này, khi nào ngươi rời đi?” Không chút nào khách khí hạ lệnh trục khách, Thiên Dịch không tài nào thích nổi giống đực thành niên trước mắt này.

“Ta bị thương vẫn chưa chuyển biến tốt.” Lười biếng trả lời Thiên Dịch, Bạch Hổ trở mình, nằm sấp người trên giường không biết xấu hổ.

“Giống đực thành niên năng lực phục hồi rất mạnh, điểm ấy ta và ngươi đều biết rất rõ, ngươi có thể lừa gạt Tiểu Cảnh nhưng không lừa gạt được ta, vết thương của ngươi, đã sớm lành lặn rồi.” Ngồi xuống ghế dựa, Thiên Dịch khẩu khí không tốt đẹp gì.

Dáng vẻ như vậy, đâu còn giống như lúc nói chuyện cùng Thường Cảnh, cái bộ dáng ngốc manh đáng yêu thẹn thùng kia đâu.

“Ha, không biết giống cái của ngươi có biết dáng vẻ hiện tại của ngươi không nhỉ?”

“Có biết hay không liên quan gì đến ngươi, vết thương tốt rồi thì mau chóng cút đi, ta không muốn bởi vì ngươi mà đưa tới những chuyện phiền phức!” Thiên Dịch ngữ khí không kiên nhẫn, nó chăm chú nhíu mày, dáng vẻ kia so với chiều cao hiện tại không xứng đôi chút nào.

Bạch Hổ không để ý đến Thiên Dịch, vẫn nhàn nhã tự tại, hành vi trong lúc này, lười biếng lại tao nhã.

Thiên Dịch còn muốn nói gì đó, thế nhưng khóe mắt nhìn thấy Thường Cảnh bưng món ăn đi vào trong phòng, liền ngậm miệng, không tiếp tục nói nữa, lông mày, cũng chậm rãi giãn ra, trở nên bằng phẳng lại như lúc đầu.

Bạch Hổ mắt thấy sự biến đổi này, chỉ phát sinh tiếng vang xì xì, một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.

Thường Cảnh nhìn Thiên Dịch cùng Bạch Hổ, cũng không phát hiện chỗ kỳ quái gì, đặt xuống món ăn cầm trong tay sau đó xoay người đi ra cửa.

Trong lòng có việc, khó tránh khỏi mất tập trung.

Thế cho nên, Thường Cảnh bước ra khỏi nhà, bị cửa vướng vào một chút, thiếu chút nữa ngã sấp mặt xuống đất.

May là, từ đầu đến cuối Thiên Dịch chú ý Thường Cảnh nên kéo lại, dùng sức vững vàng đem người ôm vào trong lòng ngực.

Thiên Dịch ôm lấy eo Thường Cảnh, gương mặt trực tiếp gần kề đến ngực Thường Cảnh.

Thấy Thường Cảnh dừng lại, Thiên Dịch vội vã thả người, lùi về một bước thật dài.

“Tiểu Cảnh, em không sao chứ?” Tuy rằng ôm lấy người, thế nhưng Thiên Dịch vẫn kiểm tra Thường Cảnh trên dưới một lần, xác định người không có chuyện gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thường Cảnh bị Thiên Dịch làm rối loạn những suy nghĩ lung tung kia toàn bộ đã biến mất.

—— không biết tại sao, mỗi lần Thiên Dịch xuất hiện, đều là đúng lúc xóa đi trong lòng y nỗi buồn bực bất an, có một số thời điểm, khiến Thường Cảnh có chút bực bội.

Tiếng vang này đã kinh động đến Bạch Hổ đang nằm trên giường nhắm mắt, hắn mở mắt ra nhìn thoáng qua, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.