Dương Cửu

Chương 8: Chương 8: Bị Vứt Bỏ




CHƯƠNG HAI MƯƠI SÁU: BỊ VỨT BỎ

Dương Cửu thật vất vả lăn lóc đến hết mùa thu, được vỗ đến mập mạp trơn tru, ngày nào cũng ở tịt trong bệnh viện chòng ghẹo các bé y tá loli, rảnh rỗi muốn xù lông. La Tuấn bận tối mắt cả ngày ở công ty, thấy bộ dạng lão yêu nghiệt đó cả buổi chiều chỉ có uống cà phê với coi Arthur Schopenhauer thì phát bực mình, mà hễ bực lên là không hôm nào hắn không mò vào viện, uốn éo mè nheo đòi ăn đòi uống đòi mát-xa, chỉ thiếu điều bắt sư phụ hát ru cho mới chịu ngủ~

“Mình và cứ vỗ béo như này ít bữa nữa là vô lò được rồi~” Dương Cửu soi gương, xúc động dạt dào nói, “Tội nghiệp thân già này a, vất vả cả đời người nào giờ chưa có được hưởng phúc như này a… Nè bạn trẻ La Tuấn, chứ chừng nào bạn định cho thầy lên thớt mổ thịt hở?”

La Tuấn mới từ công ty về, mệt muốn xuội lơ, hắn uể oải thảy một tấm vé máy bay và quyển hộ chiếu cho Dương Cửu.

Dương Cửu bắt lấy, nhìn qua: “Không lý nào, đi châu Âu 90 ngày? Bây muốn cho thầy đi lưu vong tuốt ba cái vùng man di mọi rợ đấy ư?”

La Tuấn cười nhạt: “Ờ, đày anh đến mấy nước quỷ quái xa tít mù khơi, cho anh đi sênh ca với mấy em tóc vàng mắt xanh mũi lõ ở bển, tiện thể cải thiện mã gen giùm bọn họ một tí. Bất quá đừng có vui quên trời đất là được, hết 90 ngày mời thầy về tiếp tục bán mạng vì công ty.”

Dương Cửu làm như đã hiểu ra: “Này chính thị là bữa tối cuối cùng trong truyền thuyết.” Hắn trịnh trọng nhét vé máy bay và hộ chiếu vào ba lô, nghĩ ngợi một lát rồi lại lén lút mò vuốt vào túi áo khoác của La Tuấn, rút xấp chi phiếu ra đút luôn vào túi mình, mặt cười hí hửng rất chi hạ lưu.

“Tôi thấy rồi đó.” La Tuấn nói, không buồn quay đầu lại.

Dương Cửu lập tức lấy tập chi phiếu khỏi túi, nhét sâu vào trong áo, rồi giơ ra cái mặt nào khám đi khám đi để coi bây có dám khám không nè~

La Tuấn chỉ cúi đầu rửa mặt, mà đột nhiên hắn quăng cái khăn mặt qua một bên, hùng hổ bước tới chụp lấy hai vai Dương Cửu, rồi không nói không rằng ghì hắn vào ngực hôn. Nụ hôn đầy chất dã thú lẫn chút cảm giác ngây ngô, hôn từ đầu lưỡi đến khắp cả khuôn mặt, từ đuôi mày đến khóe môi, giống như mỗi chút mỗi muốn cắn rớt chóp mũi Dương Cửu.

Dương Cửu bị hôn muốn nghẹt thở, cười khanh khách đẩy hắn ra: “Đừng có giỡn a, bây như vầy mất mặt hệt như con Jack, vừa thấy khúc xương là nhiễu nước miếng chồm đến liếm loạn tùng bậy a…”

La Tuấn sầm mặt: “Jack là thế nào?”

“Là con chó giữ cửa ở Tiêu gia a.”

Mặt mày La Tuấn được thể càng khó coi tợn.

Dương Cửu vẫn hồn nhiên chưa nhận ra, hắn còn đương mơ mộng được xông xênh đi Châu Âu tán các em xinh tươi, y tá loli phương Đông đương nhiên ngon lành, cơ mà ở trong bệnh viện thì chỉ được nhìn, được mó máy tí chút cơ mà không thịt được a, về lâu về dài là rất chi có hại cho cơ thể nam nhi khỏe khoắn tâm lý lành mạnh a. Lão lưu manh hứng chí vác một ba lô đã ních chật cứng chi phiếu với thẻ tín dụng, đêm đó lại gọi điện cho hãng hàng không, nói khỏi đặt trước lịch trình vé của hắn.

La Tuấn trông hắn chạy loanh quanh hứng chí bừng bừng, chỉ mỉm cười.

Hắn nhìn lão yêu nghiệt vừa cười rất chi hạ lưu vừa mơ đến các em hầu bàn loli mắt Tây và mấy thằng nhỏ xinh xẻo mắt xanh tóc vàng, sau lại chạy đi gọi điện tạm biệt đám bạn bè hổ báo của hắn, rồi cúp máy trong tiếng rủa xả la ó “Cút cút cho mau, em út ở cảng này bị bây tán tỉnh hết cả rồi!” văng vẳng; tiếp nữa là bịn rịn chia tay với Ivy, hẹn hò nhau nhớ gửi bưu thiếp định kỳ rồi thì nhớ vơ vét cho nhiều AV chính hiệu Âu Mỹ về làm quà blah blah; cuối cùng còn không quên chạy vô ngân hàng bắn tiền vô thẻ tín dụng, mà số chữ số dài dặc đã đủ khiến đám nhân viên ngân hàng mặt mũi thành 囧 cả lượt.

La Tuấn chỉ nhìn lướt qua số tiền sắp sửa bị xài phí, mặt tịnh không biến sắc, cũng không bình luận gì hết.

Con người muốn đạt được mục tiêu đều phải xác định trước mình có thể trả giá bằng gì. Từ nhỏ hắn đã không có cha mẹ, không người thân, không bạn bè, Dương Cửu là cha mẹ hắn, là anh, là thầy, là người yêu của hắn. Dương Cửu nắm giữ mọi tình cảm lẫn niềm tin của hắn, là người duy nhất khiến hắn cảm thấy yêu thương.

Có lúc hắn cũng nghĩ mình có loại tình cảm này với người yêu của anh hai trước kia liệu có có lỗi với La Vinh Thận không, nhưng hắn luôn có lý do cho mình, người như Dương Cửu, từ đầu tới cuối người này đâu biết danh-tiết là gì, để đó rồi cũng sẽ bị người khác cướp mất, cho thiên hạ hưởng chẳng bằng để người nhà xài là hơn.

“Anh hai, nhất định em sẽ trả thù cho anh.” La Tuấn đứng trong phòng làm việc, nhìn xuống đường phố đông đúc xe cộ qua lớp kính cửa sát sàn, thầm tự nhủ.

Nếu có thể diệt trừ Tiêu Trọng Giản, nếu có thể diệt trừ kẻ huyết thù của gia đình này, nếu có thể dẹp vĩnh viễn được vật cản duy nhất giữa hắn và Dương Cửu…

La Tuấn nhắm mắt lại.

Từ trước đến giờ hắn chưa từng nổi sát khí mãnh liệt đến thế với một người, đó không đơn giản chỉ là thù hận, mà còn bắt nguồn từ thứ phản ứng hoang dã bản năng trước mối đe dọa khủng khiếp đến sinh mạng chính mình.

Mấy hôm trước ngày Dương Cửu xuất viện, La Tuấn ít tới hẳn, coi bộ công việc bận rộn quá không lúc nào rảnh ra được. Thực ra cũng chẳng cần gặp người trong công ty, chỉ đọc báo không thôi cũng nghe ra được mùi chiến tranh giữa hai phe trong tối ngoài sáng đang dấy lên nồng nặc. La Tuấn và Chu gia bắt tay công kích và kiểm soát Tiêu Trọng Giản, không chỉ thế lực trong thế giới ngầm, mà cả những mối làm ăn công khai cũng dần bị đẩy vào vòng tranh chấp nguy hiểm.

Nhiều tờ báo đã thi nhau dùng cụm từ “Đông Sơn tái khởi, báo thù rửa hận”, ý là nói La gia dưới sự lãnh đạo của cậu hai đã sống dậy thần kỳ, đầy khí thế, còn vế “báo thù rửa hận” thì đương nhiên là được đổ riệt liên quan đến Dương Cửu.

La Tuấn là học trò hiếu thuận cỡ nào cả Hồng Kông đều biết, chuyện hắn làm dù không phải do Dương Cửu ra lệnh thì ít nhất cũng đã được sự cho phép của Dương Cửu. Ân oán giữa Dương Cửu và Tiêu Trọng Giản, Chu Nhuế quả là chẳng khác gì phim giờ vàng chiếu miễn phí cho cả làng cùng coi, ba bữa lại động dao động súng, bởi vậy mối quan hệ phức tạp khó hiểu của bọn họ nghiễm nhiên được khoác thêm lớp vỏ mùi mẫn ghê gớm.

Dương Cửu vơ một tờ báo, coi trang quảng cáo bự chảng về công ty bất động sản trực thuộc La gia, cái gì được lãnh đạo bởi tổ chức thiết kế nội thất hàng đầu thế giới a. Hắn nhếch mép cười, nói nhẹ tênh: “Ngôn từ mới hay chứ.”

Rồi quăng luôn tờ báo, vỗ vỗ gối, nằm kềnh ra ngủ.

Tối đến La Tuấn không mò tới, thiếu cái đồ hư đốn chưa ngủ tay chân đã quờ quạng mồm miệng tía lia ấy thành ra Dương Cửu lại thấy thoải mái đến hơi là lạ, lăn lộn trên giường nửa ngày mới mơ màng dỗ được giấc. Kết quả là vừa nhắm mắt chưa được bao lâu hắn đã giật mình tỉnh dậy, bên ngoài đã tối đen, rèm cửa sổ rủ im lìm trên thảm, tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc, nhịp thở khe khẽ của người thứ hai trong phòng nghe gần sát cạnh bên.

Dương Cửu chồm dậy, định thò tay bật đèn đầu giường, nhưng cổ tay bị tóm được.

“Đừng bật đèn.” Tiêu Trọng Giản nói.

Dương Cửu nheo mắt. Tiêu Trọng Giản ngồi xuống cạnh giường, nửa người chìm trong bóng tối, mà hình như cả thân thể hắn đang bị nuốt gọn bởi màn đêm.

Phòng hầu như tối om, chỉ có vài tia sáng lẻ loi từ ngọn đèn ngoài vườn hoa lọt vào qua cửa sổ. Dương Cửu nhìn không rõ đôi mắt Tiêu Trọng Giản, chỉ có thể nghe được tiếng hắn thở, phập phồng, đều đặn.

“Tôi sắp ly hôn rồi.” Tiêu Trọng Giản nói.

Dương Cửu đột nhiên cảm thấy thật quái lạ. Báo chí bịa chuyện tầm bậy thì thôi, chứ mắc gì đương sự cũng đổ luôn vụ bỏ chồng bỏ vợ lên đầu hắn?

Hắn ngồi lại, “Anh đến là để kể lể nỗi buồn ly hôn, hay nửa đêm ra ngoài uống rượu say rồi vô nhầm bệnh viện?”

“Tôi đến nói với cậu một tiếng.”

“… tôi thì liên quan gì?”

Tiêu Trọng Giản đột nhiên nhỏm dậy, Dương Cửu còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị hắn ôm gọn vào lòng. Hắn muốn giãy ra, nhưng rốt cuộc lại không nhúc nhích. Có lẽ mùi thuốc lá nhàn nhạt vương trên người Tiêu Trọng Giản là thứ mùi hắn ưa thích nhất, và giữa màn đêm tăm tối này, vừa vặn yên ủi tinh thần cho hắn.

“Dương Cửu…” Tiêu Trọng Giản ôm ghì lấy hắn, gục đầu lên vai hắn, “Có một chuyện tôi chưa nói với cậu…”

“Thực tình tôi và La Vinh Thận không hề có quan hệ như cậu nghĩ…”

Như thể bị một luồng điện thình lình giật qua hệ thần kinh, toàn thân Dương Cửu thoáng chốc cứng đờ.

“Lúc đó tôi muốn giết cậu, nguyên do hoàn toàn không phải như người ta nói với cậu rằng vì tôi muốn lấy Chu Nhuế, là vì chính tôi đã không muốn sống nữa, tôi không thể nào chịu đựng được cảnh cậu đi chơi bời hết người này đến người khác bên ngoài, cậu như vậy thực sự khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng. Tôi đã nghĩ phải lấy một người khác thì chẳng bằng chết đi, nhưng tôi chết rồi liệu cậu sẽ nhớ tôi được bao nhiêu năm? Cậu thề thốt với tôi cậu yêu La Vinh Thận nhiều thế nào, giờ thì sao? La Vinh Thận qua đời nào đã được mấy năm?”

Dương Cửu mấp máy môi, “… chuyện này không giống…”

Tiêu Trọng Giản cười khổ, “Thật ra chuyện sau đó cậu được cứu tôi biết, cậu ở đâu tôi cũng biết. Nhiều người nói tôi và La Vinh Thận có quan hệ, nhưng không có chuyện đó, tôi chỉ nghĩ cứ để họ cho là vậy, rồi tôi muốn biết cậu sẽ phản ứng thế nào. Sau này tôi vẫn muốn nói rõ với cậu, nhưng tôi nghĩ chắc cậu cũng chẳng quan tâm.”

Dương Cửu cảm giác được nhịp tim đập đều đặn lan tỏa qua những điểm tiếp xúc da thịt với người đàn ông này, hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào màn đen tối trước mặt, vẫn không nhúc nhích.

“Cậu biết tình hình lúc này như tên đã lên dây, thương trường như chiến trường, sơ ý một li là tan xương nát thịt. Chiều nay Chu lão gia gọi tới bảo suy nghĩ lại chuyện ly hôn, tôi đã nói với ông ta, cả giận mà kết hôn ấy là sai lầm lớn nhất cả đời tôi, giống như đời người bước một vòng tròn, cái giá phải trả quá lớn, mà chung quy mọi thứ vẫn trở về vạch số không.”

Tiêu Trọng Giản nắm chặt tay hắn.

“Nếu tôi có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ đây là lần cuối cùng cậu thấy tôi. Dương Cửu, trước kia cậu nói với tôi cả đời này cậu chỉ yêu một người, người đó là La Vinh Thận; khi ấy tôi đã quyết cho rằng cậu hoàn toàn đang lừa dối tôi…”

“Giờ thì tôi không muốn biết nữa. Tôi mặc kệ cậu yêu ai chứ? Có liên quan gì đến tôi đâu? Tiêu Trọng Giản này cả đời chỉ yêu một người, người đó, là Dương Cửu.”

 

Giọng Tiêu Trọng Giản khẽ gần như một tiếng thở dài, âm bi thảm dần dần bị nuốt chửng trong màn đêm.

“… Cậu cho rằng cậu bị vứt bỏ, kỳ thực người thực sự bị vứt bỏ là tôi.”

Dương Cửu ngồi thừ trong bóng tối, vẫn không động đậy, khi Tiêu Trọng Giản rời đi hắn cũng không phản ứng, không biết hắn đã suy nghĩ gì trong đầu, hay chỉ đơn giản là ngồi đó, trống rỗng.

Trời sáng, bên ngoài đã vọng vào tiếng chim buổi sớm lẫn cả những âm thanh ồn ào từ đường cái. Ngoài hành lang râm ran tiếng đám y tá chạy qua chạy lại, ô tô của La gia đã đậu ngoài cổng, tiếng người đi đường chào hỏi hòa vào tiếng chân bước nhẹ nhàng.

Chuyện đêm qua dường như đều là một giấc mơ, Tiêu Trọng Giản đến, Tiêu Trọng Giản đi, phòng bệnh chẳng có gì thay đổi, cả mùi thuốc lá vẩn vương trong không gian hồi nào cũng đã biến mất không còn bóng dáng. Như thể cả tình yêu lẫn thù hận chỉ là một giấc mộng dài, sáng sớm mặt trời lên, tất cả sẽ lẳng lặng tan biến như sương mai đọng trên lá.

Dương Cửu đột nhiên cười khổ.

Còn đường nào cho mình nữa đây? Hắn im lặng với suy nghĩ ấy trong đầu, rồi khép hai mắt lại.

Có rất nhiều chuyện, dù ta biết những gì ta từng nghĩ đều là sai lầm, ta cũng không bao giờ trở lại được như buổi ban đầu.

_

Sáng sớm hôm Dương Cửu ra sân bay, La Tuấn dời cuộc họp công ty lại, ra sân bay tiễn hắn. Dọc đường lão lưu manh ngồi nhắn tin tía lia, rất chi hạ lưu cà chớn từ biệt từng em y tá loli, di động thôi thì réo không ngừng nghỉ; đến sân bay rồi, hắn không buồn cầm theo một cái va-li hành lý nào, cứ thế tót xuống xe, rồi đứng ngoài vẫy tay rối rít với La Tuấn: “Về về khỏi tiễn, một lòng hiếu tâm của bây thầy đây hiểu rồi!”

La Tuấn hỏi: “Thật sự không cần tôi tiễn hả? Anh đã biết anh vào cửa nào chưa?”

 

Dương Cửu cười hắc hắc: “Thầy đây đương muốn bớt ít thời gian đi chào hỏi mấy em y tá đã.” nói rồi phất tay một cái, quay đầu đi thẳng.

La Tuấn nhìn hắn đi vào cửa tầng hai sân bay, cầu thang lên người qua đông đúc, hắn ngồi trong xe dõi theo bóng áo màu tro nhạt đến khi Dương Cửu đi khuất hẳn, hồi lâu vẫn không chớp mắt.

Tài xế quay lại hỏi qua vách kính: “Cậu chủ, về công ty chứ?”

La Tuấn gật đầu.

Tài xế khởi động máy, chiếc Benz màu đen quay đầu lẫn vào dòng xe tấp nập ngoài sân bay. La Tuấn quay lại nhìn một lát, trên môi khẽ hiện một nụ cười nhạt.

Tốt lắm, anh đi rồi, tôi đã có thể ra tay mà không cần lo lắng gì nữa.

——

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.