CHƯƠNG BA MƯƠI MỐT: GIANG CA, ANH LÀ ĐỒ CHẾT BỎ
Dương Cửu tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên sàn, lớp thảm trải dưới lưng dệt mới thật êm ái dễ chịu, khiến nhúm xương cốt già lão kẽo kẹt của hắn cũng được thoải mái không ít. Hắn ngóc cổ dậy nhìn nhìn xung quanh… rồi hơi giật mình phát hiện ra mình không phải đang nằm trên thảm trải sàn, mà là một cái giường tròn to tổ bố kê chính giữa phòng. Bất quá cỡ giường đích thị là to-tổ-bố, khiến người nằm trên nhất thời nhìn không tới được mép giường.
… Tiêu Trọng Giản, anh đúng là càng ngày càng ưa khoe mẽ. Khóe môi Dương Cửu khẽ giật giật, hắn lật chăn ngồi dậy. Còn may trên người vẫn có quần áo, Tiêu Trọng Giản chẳng giỏi hầu hạ ai, nhưng cũng chẳng đời nào để người khác động vô lão lưu manh này trước mặt mình, vì thế hắn chỉ có cách lột bộ đồ rách tươm rách mướp vì chạy trốn của Dương Cửu ra, rồi tròng đại một cái áo phông vào người cho hắn.
Cái áo phông này đúng là rộng thùng thình, lão lưu manh xách cổ áo lên, nhòm nhòm bên trong, rồi tán thưởng sâu sắc: “Tình thú quá ta~”
Hắn lồm cồm chống cả tay cả chân bò xuống giường, rầm rì đấm đấm cái thắt lưng còm, rồi vươn người đứng xuống đất. Căn phòng chắc chừng năm chục mét vuông thì giường đã chiếm phân nửa, nửa còn lại là giá sách và bàn làm việc. Thảm trải tới mép cửa sổ sát sàn, kéo rèm cửa ra một cái đã thấy ánh nắng mặt trời chói rọi vào phòng, sáng bảnh mẳt ra rồi.
Dương Cửu cúi đầu nhìn xuống, lại bị một phen giật mình nữa, bụng thầm tính chỗ này chắc chừng… tầng hai lăm ha~ không biết từ đây nhảy xuống rồi trên người còn được mấy khúc xương không tan nát.
“Vô ích thôi, cửa sổ không được đâu, chúng ta ở tầng hai tám khách sạn đó.” Giọng Tiêu Trọng Giản vang lên sau lưng nghe mới thật thản nhiên, “Bất quá cậu cũng đừng lo, dù cậu không cẩn thận mở cửa rồi té xuống, tôi cũng đã đặt võng cứu sinh cách mỗi năm tầng, cậu có muốn thử nhảy như chơi thú nhún cũng được thôi.”
Dương Cửu đờ người quay đầu lại: “… Tôi muốn ra ngoài.”
“Không cho.”
“Đại ca à, tôi còn phải đi làm a, người ta phải kiếm cơm a.”
“Tôi nuôi cậu.”
“Ha ha, nói gì nghe mắc cỡ quá a, ha ha ha ha…” Dương Cửu vừa quệt mồ hôi vừa lùi lùi, “Công ty chỗ tôi quản nghiêm lắm a, đi muộn về sớm đều bị đuổi việc hết đó, cứ như tôi chẳng có bằng cấp, ô dù gì… ngộ nhỡ bị sa thải một cái rồi biết kiếm việc ở đâu giờ, ông anh rủ lòng thương cho người ta đi làm đi mà…”
“Cậu đã bị sa thải rồi.”
Dương Cửu trợn mắt: “Hể?!”
Tiêu Trọng Giản nhún vai: “Là chủ tịch tập đoàn vừa mua lại số lượng cổ phiếu kiểm soát của công ty vận tải Chim Se Sẻ đó, tôi tuyên bố nhân viên quản lý kho, là cậu, đã bị sa thải… nếu cậu cần có giấy tờ hợp pháp, rồi tôi sẽ làm đủ cho cậu.”
“…” Dương Cửu nói: “Tôi muốn trợ cấp thất nghiệp.”
“Không có đâu. Để giành được quyền thu mua cái công ty rách nát đó với La Tuấn, tôi đã phải nâng lên vài giá rồi, trợ cấp thất nghiệp của cậu cơ bản không đủ bù lại.”
Dương Cửu đập bàn bồm bộp: “Đó là mấy người cạnh tranh không lành mạnh! Hết sức hết sức đi ngược lại quy luật vận động tư bản và thị trường! Tôi nghiêm túc bày tỏ sự phẫn nộ lẫn thương tâm tột độ với những hành động bất lương kiểu đó!!”
Đương vung vít dở, vừa hay bao tử hắn sôi ọc ọc lên một cái.
Trong phòng nhất thời lặng im như tờ, được một lát thì Tiêu Trọng Giản cười phá lên, rồi hắn tao nhã vỗ vỗ tay gọi người: “Bưng đồ ăn vào, chuẩn bị bàn.”
Tôm viên đậu hũ, cá lô hấp, bào ngư nấu nấm hạnh nhân, súp hoa quả, trứng bọc bột đậu xanh mịn, bột quết mỏng chỉ như một lớp giấy bóng, mùi hương thơm phức, cảm giác như chạm đến đầu lưỡi là sẽ tan ra ngay lập tức.
Hai bát cháo gạo tẻ ngọc bích xanh biếc, hai đôi đũa trúc, bàn hai ghế cho hai người ngồi.
Dương Cửu tụt dép, leo lên ngồi chồm hỗm trên ghế, đanh đá nói: “Tôi thích ngồi xổm gặm bánh bao với dưa muối cơ, mang ra đây bát thịt kho tàu đi! Càng dày bì càng lắm lông càng tốt!”
Tiêu Trọng Giản không nói gì, chỉ đưa mắt ra hiệu một cái, không bao lâu sau đã có hai người hầu lễ phép đẩy cửa vào, một người bưng bát thịt kho lẫn cả chân giò, ba chỉ, khói bốc sực nức, người kia bê một xửng bánh bao và các loại bánh điểm tâm, ngọt mặn các vị không thiếu thức gì.
Dương Cửu mới nhìn bát thịt kho tàu sánh mỡ béo ngậy đã phát run cầm cập, nhất thời mặt tái mét. Tiêu Trọng Giản bật cười, nói: “Ăn a.”
Dương Cửu bưng vội cái dạ dày ấu chúa, lắp bắp: “Không không không không không đâu, tôi tôi tôi tôi ưa… ưa có người ăn chung mới được à…”
Tiêu Trọng Giản vẫn tỉnh bơ: “Không sao, cậu cứ ăn, tôi đảm bảo sẽ ăn cùng với cậu.”
Đột nhiên Dương Cửu nghĩ người này mỗi lần cười lên quả nhiên không báo trước điều gì hay ho hết. Coi coi cái mắt mới đểu chưa kìa, cười mới điêu chưa kìa, đích thị là khẩu Phật tâm xà, bụng bồ dao găm mà, nhìn qua không thể nào nhắm hết được hắn tầm ngầm bao nhiêu ý đồ xấu xa tệ lậu trong bụng…
Dương Cửu thò hai móng tay, nhón một cái bánh bao, giơ tòn ten trước mắt, rồi quay ngoắt đi, ra bộ rất chi khổ sở, rốt cuộc hắn thành thật ỏn ẻn bảo Tiêu Trọng Giản: “Thật ra tôi muốn ăn canh thôi, là cái món canh ninh hải sản liu riu lửa hết mấy tiếng đồng hồ cho nước trong vắt, rồi thả cải xanh, đậu hũ, măng thái, cẩu kỷ tử, không được có một tí xíu thịt nào, vị thanh thanh ngon lành, tiết trời thế này mà được ăn món đó mới thật là khoái trá!”
Hắn vừa nói dứt câu, ý cười trong mắt Tiêu Trọng Giản càng đậm nét hơn, Dương Cửu còn nhìn được rõ rành rành hình ảnh mình dúm dó co ro phản chiếu trong mắt hắn ta, giống như con chuột nhắt tội nghiệp nằm trong vuốt mèo, khiến hắn tự nhiên lại thấy có dự cảm hết sức hết sức không lành.
Tiêu Trọng Giản lại đưa mắt ra hiệu, hai người hầu vừa xong lập tức lẳng lặng bưng cả bát thịt kho tàu lẫn bánh bao ra ngoài, làm ăn đều răm rắp như được diễn tập chán chê rồi vậy. Chưa đầy mấy phút sau cửa lại mở ra, một đứa bé gái chừng hơn mười tuổi đeo một cặp kính tròng lớn, bận tạp dề trắng, thắt nơ bướm sau lưng, miệng cười tươi rói ngó dễ thương hết sức bước vào, trên hai bàn tay nhỏ mềm mại là một bát canh rau cải, đậu hũ, măng thái miếng, từ xa đã nghe mùi thơm tôm, cua hải sản xông tận mũi.
Dương Cửu tròn mắt kinh ngạc, “Nếu thêm một cặp tai mèo nữa thì hoàn hảo biết mấy.”
Em loli liền đặt bát canh xuống bàn, rồi thò tay ra sau tạp dề, rút ra một cặp tai mèo tài tình như làm xiếc, rồi đeo lên đầu, vẫn cười tươi như hoa.
“…” Dương Cửu há hốc miệng, đứng hình mất một hồi, rồi mới lẩm bẩm: “… Hảo, hảo, hảo.”
Hắn cúi xuống nhìn bát canh; rõ là nước hầm cá tôm to rất lâu, rồi lọc bỏ hết cái, thả rau cải, đậu hũ, măng miếng, cẩu kỷ tử, gia vị nêm vào, chính xác là những thứ Dương Cửu vừa đòi hỏi, bên cạnh còn rót sẵn một chén trà quyết minh tử hãm chung với kim ngân hoa.
“… Tôi không thèm ăn cái thứ đồ đông lạnh lấy ra hâm lại.”
“Không phải.” Tiêu Trọng Giản nói, “Canh này hôm qua đưa cậu về tôi mới sai người nấu, ninh hết tám tiếng rồi thả vào nước lạnh cho nguội bớt, giờ ấm ấm vừa vặn ăn được. Cậu nếm thử xem?”
Dương Cửu im lặng nhìn chằm chằm bát canh, một lát sau mới thở dài: “Anh còn chiêu gì thì giở nốt ra đi.”
“Không phải tôi cố tình bày trò với cậu, là chính cậu luôn luôn yêu sách như vậy.” Tiêu Trọng Giản đứng lên, bước qua cạnh bàn bên kia, dừng lại bên Dương Cửu, “… canh ăn một vị, cánh gà chỉ gặm một loại, thậm chí bao nhiêu thú vui biến thái của cậu mấy chục năm nay cũng vẫn hệt như vậy, nhìn thấy con gái nhỏ nhà người ta đeo tạp dề, nhất định phải đòi thắt thêm nơ bướm hồng diêm dúa. Dương Cửu, những thói quen này của cậu La Tuấn nó có biết không?”
Dương Cửu ngậm miệng không đáp. Vần nhau cả buổi thế này, không phải Tiêu Trọng Giản cố mời hắn ăn cơm, mà thật như đang thết đại tiệc khai mạc đại hội thể thao không bằng.
Tiêu Trọng Giản đưa tay vuốt phẳng lại từng nếp gấp nhỏ trên cổ áo Dương Cửu, đầu ngón tay khẽ sượt qua làn da cổ hắn, “Cậu xem cậu để bản thân mình thành thế này đây, hai năm không gặp, đã gầy trơ xương như lưu manh vất vưởng đầu đường rồi. Cậu suy nghĩ thoáng ra một chút đi, còn ai có thể chăm sóc cậu cả đời nữa? Tính tình cậu thế này còn ai chịu đựng được cậu nữa đây?”
Dương Cửu nhịn hết nổi, ngẩng lên cãi lại: “Tự tôi chăm sóc được mình…”
Ý tứ của hắn ấy là anh nha đừng có giở thói ném đá giấu tay ngấm ngầm chửi xéo La Tuấn trước mặt tôi nha, nghe anh ăn nói kiểu đó làm tôi phát mệt a~ Nhưng Tiêu Trọng Giản lập tức ra đòn sát thủ chặn họng hắn: “Tự chăm sóc mình một ngày hút hai bao thuốc lá hả?”
Dương Cửu lập tức nín thinh.
“Ăn xong đi còn đi kiểm tra sức khỏe, để xem phổi của cậu còn dùng được mấy năm nữa.”
Dương Cửu ỉu xìu ngồi uống canh, thật tình hắn không chịu nổi cái thứ canh ứ ự chất bổ này, thân thể hắn chịu không nổi. Tiêu Trọng Giản thì không hề động đũa, cứ thế ngồi nhìn hắn, cứ mỗi bận hắn tính đặt bát xuống lại gắp thêm món gì bỏ vào.
Gắp tới gắp lui, rốt cuộc Dương Cửu đỡ hết nổi, hắn nằm vật xuống bàn, tay ôm bụng rền rĩ: “Tôi ăn hết vô rồi…”
“Con mèo nuôi trong nhà còn ăn nhiều hơn cậu.”
“Nhà anh nuôi có phải là mèo đâu!” Dương Cửu chồm dậy trợn mắt biện hộ, “Nhà anh có mà nuôi một con hổ đói mắt long sòng sọc ấy! Mới đẻ vài ngày đã nặng tròn chục ký, mèo con nhà người ta kêu meo meo meo meo! Còn nó ngoạc miệng ra là grào rào rào!!”
“Cậu còn nhớ lúc trước cậu giành chân giò hun khói của nó chứ?”
“Đời nào có chuyện ấy, tôi thấy nó càng lúc càng mập phì quá thể, nên mới phải bớt giùm khẩu phần của nó, cho nó giảm mập bớt đi, ai biết đâu còn mèo ấy không biết ơn thì chớ, còn xồ đến cào tươm mướp tay người ta…”
Tiêu Trọng Giản bật cười, đặt tay lên mu bàn tay Dương Cửu trên mặt bàn, dịu dàng nhìn hắn: “Con mèo ấy giờ đã hơn mười tuổi rồi, thành mèo già rồi, ngày cậu đi nó mới cứng cáp, còn đang lớn. Giờ ta cùng về Hồng Kông rồi cậu tới thăm nó được không?”
Dương Cửu cứng người.
Tiêu Trọng Giản chậm rãi nói tiếp: “Dù thế nào cậu cũng phải về thôi, Dương Cửu. Tôi đã tốn công sức bao nhiêu năm như vậy, tôi không dễ dàng bỏ cuộc đâu.”
Dương Cửu lẩm bẩm đáp: “… Tôi đã chạy thoát bao nhiêu năm như vậy, tôi cũng sẽ không dễ dàng chịu thua đâu…”
Tiêu Trọng Giản nhìn hắn. Qua hai năm lão yêu nghiệt này đúng thật là thảm thương, hắn còn nhớ rõ cảnh hắn ta liêu xiêu nhảy xuống từ mạn thuyền năm đó, khoảnh khắc nhìn thấy Dương Cửu lúc ấy, hắn ta còn ra hồn người, tuy cũng chẳng khỏe khoắn gì, nhưng vẫn chưa đến mức ốm yếu quá thể, còn dư sức cợt nhả, chạy trốn, giở đủ loại mánh khóe bơi lặn để tẩu thoát. Gần hai năm không gặp, người này đã để mình gầy ốm đến mức này, đành rằng mặt mũi chẳng có mấy thay đổi, nhưng mỗi khi hắn mỉm cười, hắn mở miệng nói, đều lộ ra một tia mệt mỏi, miễn cưỡng khó tả.
Lần này tôi sẽ không ép cậu nữa, Tiêu Trọng Giản nghĩ. Dù cậu có muốn chơi bời, muốn tùy hứng, muốn vô trách nhiệm đến thế nào… tôi cũng sẽ không ép cậu nữa. Chúng ta còn bao nhiêu năm trước mắt, cứ từ từ rồi cũng đến lúc mà thôi.
_
Tiêu Trọng Giản thử mời một thầy thuốc Trung y, nhưng vị thầy thuốc nọ vốn cao giá, không bao giờ ông ta đến tận nhà khám cho ai, bệnh nhân luôn phải tự đi xe qua một nửa thành phố B, rồi đỗ lại, xuống đi bộ rất xa nữa mới tới được chỗ ông ta. Có người nói ấy là vì cơ ngơi nhà ông thầy thuốc ấy là đồ xưa xưa lắm rồi, nên ổng sợ khói xe làm hư mất vườn hoa cây cỏ, rồi mái ngói nhà ổng.
Trước giờ đi khám, Dương Cửu lại cự nự lăn lóc một hồi quyết không đi, hắn nói hắn già cả ốm yếu sợ gió máy~ Đã vậy Tiêu Trọng Giản cũng mát tính, cho xe chạy đến tận sát thềm khách sạn, rồi lấy một cái khăn lớn quấn kín mít Dương Cửu lại, đảm bảo không một tí ti gió nào chạm được đến hắn. Hầu hạ đến đó, lão lưu manh lại bảo chân mỏi không muốn bước, nghe nói xuống xe rồi còn phải đi bộ một quãng xa xôi dữ lắm, thân hắn còn có dúm xương tàn như này cuốc bộ sao được, thế nên thôi không đi đâu; vậy là Tiêu Trọng Giản đảm bảo luôn rằng hắn không cần phải đi bộ, tự hắn ta sẽ vác hắn vào tận cửa nhà thầy thuốc.
Dương Cửu thật tình là hết đường chối, rốt cuộc hắn rầm rì nói: “Tôi không có quần áo a, đâu thể nào mặc có một cái áo phông rồi cởi truồng đến nhà người ta a.”
Da mặt dày cỡ Dương Cửu cũng không có chuyện tồng ngồng không quần ra đường~
Tiêu Trọng Giản nghĩ thấy cũng phải. Hắn mở tủ quần áo ra lục thử, kết quả là quần của hắn đều là size lớn, còn cái người kia hai năm nay đã còm nhom đến trơ xương, mặc đồ của Tiêu Trọng Giản vào thật không khác gì tròng bao tải.
Lại nói Giang Lăng chờ dưới sảnh khách sạn mãi, rốt cuộc phải sốt ruột gọi lên hỏi: “Lão đại, không phải anh lên giường với cậu Cửu luôn rồi chớ, làm gì giờ này chưa chịu xuống vậy?”
“… Không có quần.” Tiêu Trọng Giản nói, “Cởi quần của cậu ra mang lên đây, nhanh nhanh lên.”
Giang Lăng vô thức giơ tay bưng rịt sau mông. Được cái người này đặc biệt am hiểu tuyệt chiêu cáo mượn oai hùm, thành ra ngay sau phút choáng váng, hắn liền tập hợp hết đám đàn em lại, quét mắt duyệt một lượt, rồi trỏ luôn một gã vừa cao vừa ốm, nói rất chi nghiêm túc: “Lão đại nói, cởi quần của cậu ra cho ảnh mượn xài có việc!”
Gã đàn em cứ thế bị lột quần trong cơn kinh hoàng, rồi Giang Lăng hùng hồn nghênh ngang cầm cái quần lên lầu.
Vài phút sau, Tiêu Trọng Giản đã xuất hiện cùng Dương Cửu vẫn đương vặn vẹo nhăn nhó, hắn vác Dương Cửu như ăn cướp vác cô dâu đi thẳng qua cửa khách sạn, rồi quăng bịch vào trong xe. Trước khi cửa xe bị đóng sập lại, Dương Cửu còn kịp bám kính, thò đầu ra gào ỏm tỏi với Giang Lăng đang cười hơn hớn bên ngoài: “Người anh em, tối qua cái thằng chết bỏ nghĩ ra thả chó đuổi tôi là cậu phải không, hả hả hả?!”
Giang Lăng cười đắc ý: “Trực giác của tôi mách bảo mấy con chó nghiệp vụ ấy xài được, quả nhiên không sai.”
——