Edit: Ciao
Ổ Hoa Mai không ở trong nội thành mà ở một nơi xa, lại công thêm mưa to liên tục khiến mặt đường đọng nước nhiều, kẹt xe cũng hơn một giờ, đến khi đoàn xe bắt đầu chuyển động lần nữa thì trời đã tối rồi.
Lý Chính đỗ xe, mua ít nước và thức ăn trong cửa hàng, nói: “Đói bụn thì ăn trước một ít.”
Buổi chiều Chu Diễm ăn nhiều, bây giờ còn chưa đói bụng, cô uống vài ngụm nước, nhìn chính mình trong gương chiếu hậu.
Mặc dù đã chỉnh dung qua nhưng vẫn rối bù, dấu đỏ trên mặt vẫn chưa mờ. Cô thở hắt ra, giống như có thể thở cả những tức giận.
Lý Chính ăn mì ói, ngón út vén lọn tóc trên má cô, nhìn vết đỏ trên mặt, nói: “Có muốn ngủ một lát không?”
Chu Diễm lắc đầu.
Giờ tan tầm cao điểm, đường vẫn kẹt xe như trước, đi rồi lại ngừng, xe chật như nêm, Chu Diễm rồi cũng ngủ.
Lý Chính trông thấy hàng lông mi cô dần thả lỏng thì càng lái xe cẩn thận hơn.
Cảnh trong mơ luôn ma quái kinh dị, Chu Diễm mơ thấy khi mình còn bé, có lẽ vào khoảng hai ba tuổi, mái tóc thưa buộc thành hai bím, gò má đỏ hây hây, mặc áo hoa, đi đôi giày màu đỏ thêu hình con vịt.
Dáng vẻ lạ hoắc, tròn như quả bóng.
Cô bị chiếc xe lắc lư nên tỉnh lại, há miệng muốn khóc, mẹ mạnh lạnh nói: “Không được khóc!”
Khoe miệng cô run run, cha ở bên cạnh dỗ cô: “A a, bé con không khóc.”
Miệng cô há to, ‘Oa ——’ một tiếng, gào khóc.
Cuối cùng mặt cô đầy nước mắt nước mũi xuống xe, mẹ ôm cô, lau mũi, cười nói: “Xì mũi ra, không được nuốt vào!”
Cô không xì ra, chỉ có thể lè lưỡi, cuối cùng đi vào một phòng dán chữ ‘Hỷ’ rất to, mẹ nói với người ta: “Giày bé con rất sạch, chưa chạm đất bao giờ.”
Sau đó cô được đặt xuống, đôi giày nhỏ đi lên sàn nhà gạch men sáng loáng, bị nguyên một đám người hôn lên mặt, trong túi áo chất đầy kẹo.
Không ai có vóc người giống cô, cô nhìn ai cũng phải ngửa cổ lên, lung la lung lay đi bên này bên kia, người lớn xung quanh đều trêu chọc cô.
“Bé con, đến bên này, con xem có gì nè, có bim bim tôm!”
“Bé con, đến đây hôn ngoại nào!”
“Bé con, con xem đây là cái gì, chơi được không? Đến đây, mợ tặng cho con!”
Cô chảy nước miếng, lung la lung lay đi tới chỗ mờ mờ, sau đó đụng phải một đôi chân.
“Ha ha, bé con, đây là anh ba của con, gọi anh ba đi!”
“Tiểu Chính, mua được rượu trắng không?”
Thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng, nói: “Tìm được, bán 12 đồng.”
Xa xa lại có người gọi: “Lão Tam, tới chơi bài!”
Bên cạnh lại có người đưa cho anh một điếu thuốc, thiếu niên giấu nhanh đi, nói: “Muốn chết à?”
“Ha ha, đâu có người trông thấy.”
Thiếu niên cúi đầu, nhìn vào đôi mắt to tròn long lanh, anh nhấc cánh tay cô ra, đi tới đám người đang đánh tú lơ khơ.
Mà cô thì tiếp tục đi tới vật gì đó đang đung đưa trên tay mợ.
Hình ảnh lại chuyển, cô kéo eo, vuốt đũng quần của mình, đầu cũng sắp cúi rạp xuống rồi, một chị đang chơi với cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô nói: “Đái —— đái ——”
“A —— bé con buồn đi vệ sinh!”
Mẹ cô nhanh chóng chạy tới xách nách cô lên, đưa cô vào nhà vệ sinh, nhưng mà đã muộn một bước.
Chủ nhà bưng một bồn nước ấm để cô rửa sạch mông, người người trong phòng đều bận rộn, mẹ lại đưa cô vào, nói với thiếu niên ngồi trên ghế sofa: “Bế con bé một chút.”
Thiếu niên không kịp mở miệng, chân của cô đã giẫm lên đùi đối phương, suýt nữa thì ngã xuống, đối phương thuận tay đỡ lấy cô.
Mẹ đi lấy quần trong túi, cô cởi truồng, lè lưỡi với người bên cạnh, thiếu niên trêu cô: “Gọi anh ba.”
Cô đứng ngốc ở đó.
Thiếu niên lại nói: “Gọi anh ba đi, anh —— ba!”
Cô phun bong bóng: “Cô ——ba!”
Thiếu niên cười nói: “Lại gọi một tiếng nữa.”
Cô vặn vẹo người, đưa tay vào trong túi, thiếu niên thuận tay sờ, lấy ha viên kẹo ra, cô nhìn chằm chằm vào nói ‘Muốn ăn’, thiếu niên mở ra cho cô.
Mẹ lấy được quần, thiếu niên nhấc cô lên, giúp cô mặc quần lót, lại mặc quần bông dày, đi tất và cặp giày màu hồng hình con vịt.
Mà cô cứ liếm kẹo trong tay, hai chân đạp đạp không chịu phối hợp.
***
Xe hơi lắc lư, Chu Diễm mở mắt ra.
Lý Chính nhìn cô một cái, nói: “Vừa đi qua một vũng nước, làm em thức à?”
“Không đâu.” Chu Diễm hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Hơn tám giờ, em mới ngủ được một lát.”
Chu Diễm nói: “Em vừa nằm mơ.”
“Mơ thấy cái gì?”
“Mơ rất rõ nhưng bây giờ lại không nhớ gì.”
“Còn nhớ cái gì?”
Chu Diễm sờ túi sách trong ngực, hỏi: “Anh thực sự nhớ rõ anh từng…”
“Cái gì?”
“… Đưa em đi vệ sinh.”
Lý Chính cười lớn: “Sao đột nhiên lại hỏi cái này? … Em vừa mơ đến cái đó à?”
“Ừ.” Chu Diễm hỏi: “Thật hay giả thế?”
“Nói anh nghe kỹ hơn chút nào.”
“… Không nhớ rõ, rốt cuộc là thật hay giả thế?”
Lý Chính cười lớn: “Thật.”
“… Thật sao?”
“Thật, lừa em cái này làm gì chứ?”
“… Anh nhớ rõ à?”
“Giống như em nói, một ngày nào đó đột nhiên nhớ tới.”
Chu Diễm dựa vào thành ghế, nghiêng đầu hỏi anh: “Anh còn nhớ gì nữa?”
“Về em lúc còn nhỏ hả?”
“Ừ.”
“Bữa tiệc mừng đó khoảng hai ngày, chỉ nhớ là em đi tiểu ra quần, chạy tới chạy lui khắp nơi, như sợ pháo nổ vậy. Hình như em còn khóc nữa.”
Chu Diễm nghĩ đến việc mình không nhớ gì chuyện lúc bé, bỗng dưng nở nụ cười, lại hỏi: “Lúc đó anh đã hút thuốc chưa?”
Lý Chính nói: “Chắc là có.” Một lát sau thì khẳng định nói: “Có hút.”
Chu Diễm trò chuyện: “Anh có ấn tượng gì với mẹ em không?”
“Nhìn thấy chắc là sẽ nhận ra, những điều khác thì không có ấn tượng, sao hả, em nằm mơ lại hết sao?”
“Vâng, những chuyện ngỡ rằng không có ấn tượng, không ngờ nằm mơ lại có thể rõ ràng như thế.”
Chu Diễm nói xong, trong xe không ai đáp lại, cô nhìn Lý Chính.
Một lúc lâu sau, Lý Chính mới nói: “Những chuyện muốn quên đi, thì lại luôn nằm mơ tới.”
Chu Diễm sững sờ.
“Buổi tối anh sẽ nằm mơ, ban ngày còn đỡ, cho nên sau này anh quen ngủ ngày.”
“… hai hôm nay anh đều ngủ tối mà.”
“Hai ngày nay không nằm mơ.” Lý Chính nói: “Hôm nay em vẫn chưa trả lời đâu, Tiểu Kiệt trưởng thành, biết chuyện này không trách anh hả?”
Chu Diễm nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu như cuối cùng chuyện không xảy ra thì anh sẽ không sai. Con người luôn rất kỳ lạ, một kẻ trộm đến siêu thị để ăn cắp, bắt được hắn ta thì coi như trừ hại vì dẫn, nhưng nếu trong quá trình bắt được hắn mà hắn bất ngờ bị xe tông chết, vậy thì đối phương nhất định phải chịu trách nhiệm, sẽ bị một nhóm người khiển trách. Cho nên kết quả cuối cùng, đều là anh sai, sẽ bị người ta trách mắng.”
Lý Chính nở nụ cười, như là cười giễu cợt, chợt có một bàn tay đặt lên mu bàn tay anh, anh liếc mắt, trở tay bắt lấy, bao lấy nó.
Đằng trước có trạm xăng dầu, Lý Chính quẹo vào, đổ thêm chút xăng, nói: “Ăn chút gì đi.”
Chu Diễm bóc một cái bánh mì, nhìn bản đồ, nói: “Đường còn dài thế sao?”
Không ai trả lời, Chu Diễm ngước mắt nhìn, phát hiện Lý Chính nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu.
Chu Diễm quay đầu nhìn phía sau xe, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lý Chính lắc đầu: “Không có gì.”
Xăng đổ xong, vừa đi được một đoạn, Lý Chính quẹo trái, Chu Diễm kêu lên: “Ơ —— sai rồi.”
Lý Chính dừng ở ven đường, mở nắp chai nước uống một ngụm, lại khởi động xe tiếp, trông thấy chiếc xe đằng xa xa trong gương chiếu hậu cũng đi theo, anh mới nói: “Chiếc xe màu đen đằng sau hình như vẫn đi theo chúng ta.”
Chu Diễm sợ run lên, quay đầu nhìn lại, gọi: “Lý Chính…”
Lý Chính tăng tốc đi nhanh tới trước, đến giao lộ phía trước anh nhanh chóng đánh tay lái.