Đường Đời

Chương 5: Chương 5




Edit: Ciao

Chu Diễm bị đối phương dắt đi, trước khi lên thuyền, cô còn ra sức hất tay đối phương, rất có cốt khí châm chọc khiêu khích: “Không có anh, tôi cũng không chết đói, không phải anh nói anh không mượn tiền, cũng không thiếu nợ tôi sao. Không phải đêm qua anh đi rất tự nhiên à, bây giờ làm gì thế? Tôi không cần chút lòng đồng tình của anh! Tôi sẽ nhanh chóng kiếm được lộ phí và học phí! Tôi ăn hai bát mì của anh, lúc đó tôi sẽ trả lại cho anh một trăm bát!”

Trong lòng cô hăng hái, đoạn văn này ủ một lần rồi lại một lần.

Người này đã buông cổ tay cô ra, nhảy lên thuyền, nhìn cô không nói lời nào.

Cô chưa kịp biểu hiện ra cốt khí của mình, thì ảo tưởng không theo kịp được sự thật.

Chu Diễm nhảy xuống thuyền, cúi đầu xuống, nhắm mắt đi theo đối phương vào buồng nhỏ trên tàu.

Lúc này, cô tự khinh bỉ chính mình.

Vào buồng nhỏ trong tàu, Lý Chính ném rau sam vào trong bồn, hỏi cô: “Biết làm cơm không?”

“Hả?”

Lý Chính chỉ chỉ bếp lò: “Biết làm thì làm.”

Chu Diễm lấy lại tinh thần, do dự nói: “Biết.”

“Làm vài món thức ăn, nhanh một chút!”

Lý Chính nói xong thì đi ra ngoài, Chu Diễm nhìn qua cửa sổ thấy anh lên bờ, nói gì đó với vài người, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua hàng hóa, lại nhận danh sách mà đối phương đưa tới.

Chu Diễm thu hồi tầm mắt, đánh giá phòng bếp một chút.

Cô rửa sạch rau sam, cắt một miếng bí đao, thái sợi khoai tây rồi ngâm trong nước lạnh, nhìn thịt khô chần chừ một chút, cuối cùng lại không động tới.

Rau sam trộn với sợi khoai tây đặt lên đĩa, canh bí đao nấu, thấy Lý Chính nói xong chuyện, nhảy lên thuyền, cô nhanh chóng cho vài sợi mì vào.

Lý Chính đứng ở cửa khoang thuyền một lúc mới bước vào, nhìn món ăn trên bếp lò, hỏi: “Không nấu cơm à?”

Chu Diễm nói: “Không có gạo.”

Lý Chính lấy ra một cái ghế, ngồi trước bếp lò, trong lòng buồn bực, bắt đầu ăn. Ăn một lát anh thấy Chu Diễm bất động, anh lại đi ra, hô với người trên bờ: “Lấy cho tôi đôi đũa với cái bát!”

Người trên bờ nhanh chóng đưa cho anh.

Lúc này Chu Diễm mới bắt đầu ăn cơm, vẫn không quên nửa cái bánh bao còn dư.

Ăn xong rồi, Lý Chính lại ra ngoài một chuyến, đến khi anh trở về thì Chu Diễm cũng đã rửa sạch bát đĩa.

“Đến đây.” Lý Chính đi vào phòng ngủ, ngồi xuống mép giường.

Chu Diễm theo vào.

Trải qua một bữa cơm, tâm tình cô đã dần dần hồi phục, anh không mượn tiền cô, cũng không nợ cô, bỏ rơi cô càng không có gì đáng trách, cô không có lập trường lòng đầy căm phẫ, có vẻ tự cho là đúng.

Lý Chính hỏi: “Nói đi, có tính toán gì?”

Chu Diễm không đáp mà hỏi lại: “Thuyền anh đi bao giờ sẽ trở về?”

Lý Chính nhìn cô vài giây, trả lời: “Một tháng sau.”

“Tôi có thể đứng trên tuyền anh được không... Tôi sẽ không ảnh hưởng đến anh.”

“Cô chết mới không ảnh hưởng đến tôi.”

Chu Diễm cắn môi: “Tôi sẽ mau chóng có lộ phí.”

Lý Chính châm chọc nói: “Chỉ bằng việc cô bán rau dại ven đường hả? Ăn xin còn kiếm được nhiều hơn cô”

“Không phải anh thường xuyên dừng thuyền sao, thuyền dừng lại thì tôi đi tìm việc làm, tìm được việc thì tôi sẽ đi.”

“Không tìm thấy thì cô sẽ không đi hả?”

Chu Diễm mím miệng.

Lý Chính hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Tôi không thể giữ cô một tháng, ngày mai đến Bình Giang, đến lúc đó cho cô 200, cô tìm người nhà cô cũng được, tìm xe để đi cũng được, tùy cô.” Lại chỉ bên trong gian phòng: “Ở đó, trong tủ có gối và chăn mền, tự mình tìm.”

Anh nói xong thì đi ra ngoài.

Chu Diễm vốn định hỏi, vì sao 200 đồng tiền này ngày mai mới đưa cho cô, thấy thuyền nhanh chóng rời khỏi bến tàu, cô cũng không hỏi tiếp.

Cô không muốn cứ về như vậy, nhưng nếu như cô không tìm được kế sinh tồn thì cô cũng chỉ có thể trở về.

Chu diễm đi vào phòng ngủ, cố gắng quét dọn một lần.

Trong tủ quần áo trống rỗng, chỉ có vài cái chăn thảm, hơi ẩm mốc khó ngửi phả vào mặt.

Sau khi rửa mặt, cô nằm trên giường, không có sức nhúc nhích.

***

Năm giờ sáng, mặt trời trồi lên mặt nước, không khí ẩm ướt, từng gợn sóng nhỏ trên sông như rót vào một sinh mệnh nào đó.

Nước sông màu xanh cũng không thanh tịnh.

Chu Diễm cảm nhận được thuyền ‘trầm xuống’.

Lần đầu cô lên thuyền thì thuyền nổi trên mặt nước, đứng ở boong tàu nhìn xuống, cách mặt nước khoảng hai mét.

Bây giờ nước sông có thể chạm vào được.

Chu Diễm nhìn cabin, đi về phía đầu thuyền, lúc đi qua cửa sổ, cô thoáng nhìn vào bên trong.

Người nọ đang ở trần, ngủ rất ngon.

Ánh sáng không quá chói, thân thể của anh lờ mờ trong bóng tối, ngược lại cơ bắp có vẻ rõ ràng, Chu Diễm không dám nhìn nhiều.

Đi không tới vài bước, xuất hiện một cánh cửa, Chu Diễm khẽ đẩy, không đẩy được, đi vài bước nữa là cầu thang, phía trên chính là khoang điều khiển.

Cô không đi tới khoang điều khiển, cô chú ý tới hàng hóa trên thuyền.

Rất nhiều những thùng khổng lồ, nhìn vô cùng đồ sộ, dường như tới mấy trăm tấn nên khiến thuyền thấp xuống.

Cô cẩn thận đi về phía đuôi thuyền, ngồi xếp bằng ở giữa boong tàu.

Tốt nhất là không nên đi loạn, cô không biết bơi.

Không biết qua bao lâu, mặt trời lên chính giữa, có một con thuyền lớn như thuyền này chậm rãi đi từ đằng xa tới.

Bọt nước khẽ tung hai bên, giống như đang mở đường. Chu Diễm không có việc gì nhìn chăm chú vào con thuyền, đến khi chiếc thuyền kia ngừng lại bên cạnh thì cô mới lấy lại tinh thần.

Thuyền này dường như ngừng ngay bên cạnh thuyền của bọn họ. Cấu tạo cùng loại, nhưng hiển nhiên là tinh tươm hơn chiếc thuyền rách dưới mông cô, kính cửa sổ còn đầy đủ, vẫn còn lớp nhôm hợp kim bọc thuyền, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy một cái điều hòa.

Cô đang nhìn ngó cẩn thận thì đột nhiên một cái đầu nhỏ ló ra.

Mắt một mí to tròn, mũi tẹt, làn da hơi đen, mái tóc buộc kiểu sừng dê.

Cô bé bím tóc sừng dê mở trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào Chu Diễm, đi xuôi theo thuyền.

Cô bé bím tóc sừng dê mở miệng: “Chú Lý đâu rồi?”

Chu Diễm khó hiểu: “Hả?”

“Chú Lý đâu rồi?” Cô bé bím tóc sừng dê lặp lại lần nữa.

Chu Diễm hỏi thử: “Lý Chính?”

“Ừ, đúng!” Cô bé gật mạnh đầu: “Chú Lý đâu rồi?”

“Anh ấy đang ngủ.”

“A, trời đã sáng mà còn buồn ngủ... vậy chị là ai?”

Chu Diễm nhìn đứa bé sáu bảy tuổi, không trả lời cô bé, cô hỏi: “Người lớn nhà em đâu? Không mở thuyền sao?”

Cô bé bím tóc sừng đê nói: “Ba ba em đang đi ỉa.”

“...”

“Hôm qua ba ba em ăn tôm hùm nhỏ, hôm nay bị tiêu chảy rồi, vừa rồi còn đánh rắm nữa, thối lắm lắm.”

Chu Diễm cười lên: “Làm sao em không bị tiêu chảy?”

“Em cũng bị nhưng mà đi xong rồi!”

Chu Diễm cười ha ha.

Cô bé bím tóc sừng dê chu mỏ một cái: “Chị là ai, sao em không biết chị?”

“Chị là...” Chu Diễm nghĩ nghĩ, trả lời: “Chị là em họ xa của chú Lý.”

“Cái gì là bà con xa.”

“Là quan hệ thân thích nhưng rất xa.”

Lần này cô bé nhếch miệng: “Gạt người.”

“Hả?”

“Chú Lý không có họ hàng.”

“Tại sao không có? Chị không phải sao?”

“Vậy chị tên gì?”

Chu Diễm hỏi lại: “Em tên gì?”

“Em hỏi trước.”

Chu Diễm lại hỏi: “Nhà em biết chú Lý đã lâu rồi sao?”

“Vâng, lúc em còn nhỏ đã biết chú Lý rồi.”

Chu Diễm cười nói: “Vậy bây giờ em lớn rồi sao?”

“Đúng vậy.”

“Em bao nhiêu tuổi rồi hả?”

“Sáu tuổi, chị bao nhiêu tuổi?”

Chu Diễm hỏi: “Em tên gì?”

“Hân Hân. Chị tên gì?”

Chu Diễm cười cười: “Hân Hân.”

“Ừ... Chị là vợ của chú Lý sao?”

Chu Diễm sững sờ: “Không phải, chị nói rồi, chị là em họ của anh ấy.”

Hân Hân hừ, đột nhiên nhảy dựng lên, từ đối diện nhảy sang.

Chu Diễm càng hoảng sợ, vội vàng tiến lên đỡ con bé, Hân Hân uốn éo một chút rồi tránh ra, hỏi: “Chị học lớp mấy?”

Cô bé nhìn thấy Chu Diễm cầm sách.

Chu Diễm nói: “Chị học đại học.” Lại nói: “Làm sao em lại sang đây, nếu ba em lái thuyền đi thì sao?”

“Ba em sẽ không đi, ba con em sẽ đi theo chú Lý.”

“Mọi người đi cùng một nơi sao?”

Hân Hân lắc đầu: “Không biết.”

“Vậy sao lại đi theo chú Lý?”

“Đi theo chú Lý sẽ an toàn, ba ba em nói ông lớn tuổi, thân thể không tốt, đụng phải người xấu thì chú Lý có thể đánh.”

Chu Diễm nghĩ đến bộ dạng của Lý Chính, nói: “Mọi người quen biết đã lâu sao? Anh ấy nhất định sẽ giúp nhà em đánh nhau hả?”

Hân Hân gật đầu: “Có mà, ba ba em nói, thuyền này trước kia là của nhà em, nhà em bán cho chú ấy, chú ấy là bạn của nhà em.”

Thì ra cái này là mua thuyền hỏng nhà bọn họ....

Chu Diễm nhìn thoáng qua buồng nhỏ trên tàu, lại nhìn thuyền bên cạnh có thể so sánh với ‘khu nhà cao cấp...”

Chu Diễm hỏi: “Tại sao lại đụng phải người xấu? Trước kia nhà em có đụng phải rồi sao?”

“Có mà.” Hân Hân muốn nói tiếp nhưng đột nhiên có người gọi bé.

“Hân Hân.”

Từ khoang thuyền đối diện có một ông chú khoảng 50 tuổi, gầy teo nho nhỏ, quầng mắt màu xanh, vẻ mặt vàng như hến, rõ ràng là không khỏe mạnh, cười rộ lên thì trông thành thành thật thật.

“Xin chào, đứa nhỏ nhà chú làm ồn cháu sao.” Người đàn ông vẫy tay, nói với Hân Hân: “Về.”

Hân Hân nghe lời nhảy trở về, Chu Diễm lại thót tim.

“Cháu là em gái Lý Chính sao?”

“A, a...” Chu Diễm nói.

“Lý Chính còn đang ngủ, cháu ăn cơm trưa chưa? Có cần thì qua chỗ chú ăn một chút?”

Chu Diễm đã hơi đói rồi, nói: “Không cần ạ, cháu cảm ơn!”

“Cháu đừng khách khí!”

“Không đâu!”

Hai bên đứng nói, cửa sau lưng Chu Diễm mở ra.

Người nọ khoác T – shirt đi tới, nửa bụng ngăm đen rắn chắc, eo thô, trước rốn có lớp lông nhàn nhạt, quần lót lộ ra một góc.

Mặc T-shirt vào, tất cả đều bị che lại.

Mặt Chu Diễm nóng lên.

“Chú Lưu.” Lý Chính gọi một tiếng.

“Ai, dậy sớm thế, chú vừa gọi em cháu ăn cơm đấy, cháu cũng tới ăn đi!”

Hân Hân cũng sôi nổi nói: “Chú Lý, Chú Lý!”

Lý Chính nhìn Chu Diễm, cười nói: “Không cần, hai người cứ ăn đi!... Đến đây!”

Hai chữ sau cùng là nói với Chu Diễm, Chu Diễm đi theo anh.

Đầu boong thuyền có một cửa hình tròn, Lý Chính mở khóa, đi theo cái thang xuống dưới.

Bên dưới có khoảng trời riêng, Chu Diễm đứng trên cửa, nghiêng thân nhìn xuống, chỉ chốc lát sau thấy Lý Chính mang theo túi đồ lên đây.

Một túi gạo, một túi chứa khăn mặt và bàn chải, còn có một túi nhựa có nhãn hiệu trang phục mà Chu Diễm rất quen thuộc.

Lý chính mở cái túi ni lông này ra, lấy một cái hộp, nhìn thoáng qua rồi lại ném trở về, lại lấy một cái ra.

Lúc Chu Diễm nhìn thấy cái hộp này thì khuôn mặt đỏ lên.

Trên một cái thuyền, một lớn một nhỏ còn chưa tiến vào, đứa nhỏ la lên: “Đó là vợ của chú Lý, không phải em!”

Người lớn nói: “Con nói bậy gì thế!”

“Đúng là vợ!”

“Làm sao con biết!”

“Chú Lý thích trắng!”

“Con cũng biết rõ sao!”

“Con biết mà! Chị ấy trắng bóng, giống hệt đùi lợn!”

Lý Chính liếc về chiếc thuyền đối diện, một lớn một nhỏ đã đi vào buồng nhỏ trên tàu, anh nói: “Đi làm cơm.” Trên tay gì đó cũng kín đáo đưa cho Chu Diễm, cái túi ni lông lại bị anh ném về khoang dưới.

Lý Chính nhảy tới thuyền đối diện, hô: “Chú Lưu, có gì ngon để ăn đấy?” Vừa nói vừa đi, bước vào buồng nhỏ trên tàu.

Chu Diễm thu hồi tầm mắt, lại nhìn về cái hộp trong tay. Mẹ nói ông cậu cầm một vài hộp bra, hai hộp bra trong đó đang nằm trong tay cô, hơn nữa còn là số đo của cô.

Mặt Chu Diễm đỏ tới tận mang tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.