Dạ dạ bất đắc miên
Minh nguyệt hà chước chước
Tưởng gian hoan hoán thanh
Hư ứng không trung nặc
Thủy dục thức lang thì
Lưỡng tâm vọng như nhất
Lý ti nhập tàn ky
Hà ngộ bất thành thất.
Lý Long nhìn nét chữ trên phiến quạt làm bằng gỗ đào, một đoạn thi Tử dạ tứ thì ca, vô thanh vô tức nói lên nỗi lòng lo lắng cùng tưởng niệm của người thiếu nữ, ái y vô hình chảy tràn qua từng câu chữ, nồng đậm tới nỗi khó có thể bỏ qua. Lý Long nhẹ thở dài một hơi, ngày ấy ở trong ngự hoa viên, chính mình cũng đã giải thích minh bạch, thậm chí còn lấy yêu thích nam sắc làm lý do cự tuyệt, thế nhưng Nhâm Mông Kha nàng lại nói sau hôn nhân sẽ không quản chuyện mình quyến dưỡng nam sủng, nàng còn dùng lý lẽ hợp tình hợp lý khuyên nhủ, nam nhi lập gia thất là lẽ tự nhiên, kế thừa hương hỏa, còn nói nàng sẽ đối xử tử tế với các nam sủng khác. Thật đúng là khiến cho Lý Long dở khóc dở cười, chả biết nói thế nào cho thỏa đáng.
Nhâm Mộng Kha, nữ nhân tài danh nổi tiếng bậc nhất kinh thành, thanh khiết thông minh, linh lung dịch thấu (thông minh lanh lợi), bác văn nghiễm thức (kiến thức sâu rộng), tài hoa không kém Ban Tiệp Dư, dung nhan không thua Triệu Phi Yến, xác thực là nữ nhân hiếm có khó tìm.
Thế nhưng…
Lý Long khổ sở cười rộ lên, chỉ vì cái tên khiến người ta tức chết kia mà cự tuyệt một thiếu nữ tuyệt vời như vậy, có đáng không đây?
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên phi thường mong muốn được nhìn thấy Tiêu Hoàn Vũ, bởi vậy Lý Long phủ thêm áo khoác, thổi nến tắt đèn, lặng lẽ hướng phía phòng ngủ Tiêu Hoàn Vũ mà đi.
Tiêu Hoàn Vũ lúc này đang ngủ say, đã đạp nửa cái chăn rớt xuống giường, ngửa đầu ngáy lớn. Lý Long lại một phen cười khổ, nhặt chăn lên, phủi qua bụi, nhẹ nhàng đắp lại lên người Tiêu Hoàn Vũ. Tiêu Hoàn Vũ ngáp một cái thật lớn, trở mình, rồi lại kế tục ngủ.
Chỉ có tâm hồn không nhiễm bụi mới có thể ngủ ngon đến thế ba? Lý Long tự giễu mà cười, dáng vẻ này, đúng là khiến ta hàng đêm khó ngủ…
“Ngươi có thể trở về, khẳng định là cao hứng vô cùng?” Lý Long nhẹ giọng nói, hai mắt si ngốc nhìn gương mặt ngây thơ say ngủ của Tiêu Hoàn Vũ: “Phải lưu lạc phàm trần đối với các ngươi mà nói, sẽ khó khăn cực nhọc tựa như bị đày ra biên ải đúng không? Kỳ thực, ngươi không làm gì sai, chỉ có ta, người thương tổn ngươi, hiểu lầm ngươi, muốn ngươi lưu lại là sai thôi…”
Hơi thở dài vấn vít tựa khói xanh, trong bóng đêm tĩnh lặng nhẹ nhàng lan tỏa, trong vô thức tiết lộ sầu bi nhàn nhạt cùng trói buộc không thể cởi. Lý Long chậm rãi tiêu sái đi ra ngoài, đóng cửa lại, lặng lẽ rời đi…
Tiêu Hoàn Vũ hiếu kỳ nhìn bọn hạ nhân của vương phủ giăng đèn kết hoa, treo cao đèn lồng đỏ, bận rộn chạy đôn chạy đáo. Tiêu Hoàn Vũ vội vàng kéo một người đang kê mấy bồn hoa hỏi: “Các ngươi đang làm cái gì vậy? Muốn mừng năm mới sao?”
Gã tiểu tư kia cười nói: “Sáng nay hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, vương gia của chúng ta muốn lấy nữ nhi của Quốc tử giám tế tửu làm thê tử! Nghe nói nàng là một đại mĩ nhân a! Hơn nữa mười lăm tháng này chính là ngày hoàng đạo, hoàng thượng liền hạ chỉ mười lăm sẽ thành hôn! Chúng ta phải nhanh chanh chuẩn bị a!”
Gã tiểu tư vẻ mặt vui vẻ ôm bồn hoa rời đi, không có chú ý tới Tiêu Hoàn Vũ sững sờ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch…
Ta sao lại khó chịu a… Ta khó chịu là vì sao…
Tiêu Hoàn Vũ liều mạng tự vấn lương tâm tìm lý do, thế nhưng trong ngực như bị ngàn đao chém vào, đau đớn khiến y không sao tìm được đáp án hợp lý, y chỉ có thể buồn bực liều mạng tiến về phía trước, cũng không ngoái lại nhìn mấy người mình đụng ngã, thầm nghĩ nhanh nhanh chóng chóng chạy ra ngoài! Đem ngọn lửa không biết tên trong người đè xuống!
“Ôi!”
Hét thảm một tiếng, Tiêu Hoàn Vũ chỉ cảm thấy trước mắt một bóng đen lóe lên, sau đó ngã xuống đất, cái người va vào y cũng ngã luôn. Tiêu Hoàn Vũ cực kì khó chịu nhảy dựng lên, đang muốn chửi ầm lên, nhưng sau khi thấy rõ người kia rồi, liền đem mấy từ định phun ra nuốt vào trong cổ họng!
“Lý Thuần Phong!” Nhất thời lệ nóng quanh tròng, tựa như tiểu oa nhi bị lạc tìm được mẹ…
Lý Thuần Phong ôm trong lòng kẻ đang bày ra bộ mặt đáng thương ủ rũ, vỗ vỗ lên vai trấn an y: “Ngoan, không khóc, không khóc, làm sao vậy?”
“Cái tên vương bát đản kia cố ý!! Ta nói ngày mười lăm đi! Hắn liền chọn ngày mười lăm mà kết hôn!! Đại hỗn đản!!”
Lý Thuần Phong nghĩ một lúc mới hiểu được y đang nói cái gì, lập tức lộ ra tiếu ý trêu tức đối phương: “Ngươi không phải nói không thích hắn sao?”
Tiêu Hoàn Vũ trừng mắt, trợn tròn con ngươi, gằn từng chữ: “Ai nói ta thích cái tên phạm tội cưỡng gian đó!!!”
“Cưỡng gian!!!”
Lý Thuần Phong kêu lên kinh hãi, Tiêu Hoàn Vũ lúc này mới phát ra mình lỡ lời… Mặc dù chuyện này bên trong phủ không phải là bí mật gì, thế nhưng ngoài phủ tuyệt không có ai biết chuyện của y với Lý long, hơn nữa nói chuyện với Lý Thuần Phong cũng đâu dám đề cập tới loại chuyện khuê phòng này…. Nhất thời Tiêu Hoàn Vũ mặt đỏ ủng, cỗ tức giận đùng đùng ban nãy cũng tiêu tán thành mây khói, gục đầu xuống vì xấu hổ. Lý Thuần Phong dường như cũng nghĩ tới cái gì đó, bỗng nhiên đỏ mặt, không nói tiếng nào cũng cắm cúi gục mặt xuống luôn. Đợi đến khi Viên Thiên Cương chỉ điểm xong phong thủy trở về, chỉ nhìn thấy hai cái mặt đỏ bừng, cúi đầu ngơ ngẩn.
“Các ngươi làm sao vậy?” Viên Thiên Cương ngạc nhiên hỏi.
“Không có gì!!”
Hai người đồng thanh nói, Viên thiên Cương càng thêm hiếu kì, liền đi tới trước mặt Lý Thuần Phong, đang muốn hỏi, bỗng nhiên Lý Thuần Phong tránh ánh mắt hắn, mặt càng thêm đỏ, liên cái cổ cũng đã muốn hồng lên…
“Thuần Phong…?”
Lý Thuần Phong bỗng một đường kéo lấy Tiêu Hoàn Vũ, cấp cấp nói: “Đúng rồi, ngươi không phải tìm ta có việc gấp sao? Đi! Chúng ta qua bên kia nói!”
Sau đó không nói không rằng kéo Tiêu Hoàn Vũ chạy mất, Tiêu Hoàn Vũ mặt có điểm mê võng, máy móc đi theo, quay đầu lại nhìn Viên Thiên Cương, chợt thấy thân ảnh kia có điểm thê lương tịch mịch…
Đi tới hậu viện yên ắng, Lý Thuần Phong lúc này mới thoáng bình tĩnh lại, sắc mặt khôi phục màu bình thường…
“Được rồi, cái này cho ngươi!” Lý Thuần Phong từ trong người lấy ra một cái đồng hồ bỏ túi, nhét vào tay Tiêu Hoàn Vũ.
Tiêu Hoàn Vũ hiếu kỳ nhìn, đưa lên xem xét: “Đồng hồ bỏ túi gì kỳ vậy… Là hàng ngoại quốc của thời này sao?”
“Ngu!” Lý Thuần Phong trợn mắt mắng: “Cái này không phải đồng hồ bỏ túi! Chỉ là hình dạng có chút giống thôi. Ngươi muốn về được nhà đều phải dựa vào nó.”
A a a a! Tiêu Hoàn Vũ một trận quỷ khiếu: “Cái này là máy thời gian?? Máy thời gian không phải vừa lớn vừa cũ, mở ra thì sẽ có sấm sét vần vũ, gió nổi mây phun sao? Thế nào lại nhỏ như vậy, lại còn tinh xảo nữa??”
“Ai quy định máy thời gian không thể tinh xảo?” Lý Thuần Phong lần thứ hai khinh bỉ liếc Tiêu Hoàn Vũ: “Ngươi không biết bây giờ là thời đại bỏ túi sao? Càng nhỏ càng tốt! Ngươi cho là sẽ giống “Trở lại tương lai” sao? Cho ngươi cả một chiếc xe to đùng?”
Tiêu Hoàn Vũ ngay lập tức vui vẻ phấn chấn bừng bừng, loay hoay xem xét, khiến Lý Thuần Phong phải giật trờ về: “Đừng có nghịch linh tinh! Hiện giờ nó đang đồng bộ tần suất với thế kỉ 21! Ngươi nếu như làm lệch thời gian, sau này có bị quăng tới kỷ Phấn Trắng ta cũng mặc đó.”
Bất quá nhỡ đâu chính ngươi lại làm cho khủng long tuyệt chủng thì …
Lý Thuần Phong trong lòng bỏ thêm một câu.
“Ta nếu bị khung long ăn thì ngươi cũng chạy không thoát!” Tiêu Hoàn Vũ trừng mắt, hung hăng nói.
“Ta?” Lý Thuần Phong ngẩn ra, bỗng nhiên sắc mặt lại chuyển hồng, cứ như bị lửa thiêu…
“Ta… ta…” Lý Thuần Phong thiếu tự nhiên cúi đầu, lộ ra thần thái ngượng ngùng: “Ta không về đâu…”
“Di? Vì sao?”
Ta van ngươi, Tiêu Hoàn Vũ a, ngươi xem mặt hắn hồng trứ hoa đào, bộ dáng ngượng ngùng như thiếu nữ đang xấu hổ cười duyên, còn không đoán ra là hồng loan tinh động (ngắn gọn dễ hiểu chính là.. động tình)?
“Ta… ta…”
Lý Thuần Phong rõ ràng là đã xấu hổ đến không mở miệng nổi, cứ lắp ba lắp bắp, đúng lúc này, Khâm Thiên Giám đại nhân đột ngột chạy ra…
“Ngươi không phải đã hứa với ta sẽ không đi nữa sao??” Viên Thiên Cương giận đến nỗi mắt đỏ cả lên, hai tay nắm chặt hai tay Lý Thuần Phong: “Ngươi sao lại đổi ý?? Ngươi đã quên ngươi hứa với ta như thế nào sao?? Ngày đó ta tẩu hỏa nhập ma, ngươi làm thế nào giúp ta bình phục ngươi cũng quên rồi sao? Ngươi quên thật rồi sao? Ngươi đã là người của ta rồi sao còn muốn đi?? Có đúng hay không muốn ta cấp hỏa công tâm, tẩu hỏa nhập ma lần nữa ngươi mới chịu lưu lại!! Rõ ràng ngươi đã nói ngươi yêu ta cơ mà!!!”
Lý Thuần Phong đúng là vừa tức vừa thẹn, hai mắt khẽ đảo, liền ngất…
Khụ, Viên Thiên Cương đã nói đến rõ như thế, ngay cả đến ngốc như Tiêu Hoàn Vũ cũng lộ ra biểu tình “Ta hiểu rồi!!”, Lý Thuần Phong có thể không ngất sao…
Nhìn Viên Thiên Cương vẻ mặt ôn nhu trìu mến ôm lấy Lý Thuần Phong vội vã rời đi, Tiêu Hoàn Vũ bỗng nhiên có cảm giác ước ao…
Nếu như ta té xỉu, liệu có ai sẽ vì ta mà lộ ra loại biểu tình đau xót tận tâm đó? Ai sẽ vì ta toát ra bộ dáng thương tiếc ôn nhu nhường ấy…
Bỗng nhiên trong đầu đột ngột hiện ra hình ảnh của Lý Long, trước mắt mình hết mực nhún nhường, dễ bảo, thiên y bách thuận. gần như sủng nịch đến dung túng cho hết thảy mọi chuyện mình làm. Gã nam tử cứ mỗi khi nhìn thấy mình cười sẽ lộ ra thần tình thỏa mãn vui vẻ hết sức, người mà mỗi lần mình vô cớ phát giận sẽ ôn nhu khoan dung đối xử, nam tử lúc nào cũng nhẹ giọng an ủi mình… Mà hết thảy những hành động đó, tới ngày mười lăm tới sẽ vĩnh viễn kết thúc…
“Tiêu Hoàn Vũ! Ngươi đúng là không có tiền đồ!!” Tiêu Hoàn Vũ oán hận gõ gõ đầu mình: “Hắn là một đại nam nhân! Bị hắn đè một hồi liền cúi lưng sao! Chả lẽ còn muốn cả đời này trở mình không được??”
Dùng sức mà vỗ! Cố sức mà gõ! NHất định phải đem cái cảm giác vừa khó hiểu vừa hoang tưởng kia đuổi ra khỏi đầu!
Ta ghét hắn! Vô cùng ghét hắn! Ta căm hận hắn! Sở dĩ ta luôn nghĩ đến hắn cũng bởi vì ta ghét hắn! Vô cùng ghét hắn! Căm hận hắn! Bởi vậy có thể thấy ta thực sự ghét hắn! Vô cùng ghét hắn! Căm hận hắn! Không có lý do gì để không ghét hắn! Chán ghét hắn! Căm hận hắn!
Kết luận: Ta sẽ không thích hắn!
Kết luận này khiến Tiêu Hoàn Vũ thoáng chốc bay hết ưu sầu, y vỗ vỗ ngực, cảm thấy vô cùng mĩ mãn mà xoay người, bỗng chốc thoáng nhìn thấy Lý Long từ một góc của hoa viên chậm rãi bước tới, Tiêu Hoàn Vũ không chút suy nghĩ liền vọt đến sau cây cột, sau khi trốn đi rồi mới bắt đầu suy nghĩ sao tự nhiên y phải tránh người kia…
Ta cần gì phải trốn?
Thập phần ảo não a…
“Vương gia!”
Thanh âm của Phúc nhi từ xa truyền đến, Tiêu Hoàn Vũ hiếu kì, cẩn thận ló đầu ra, chỉ thấy Lý Phúc Nhi tay ôm một bọc đồ lớn, khom lưng đi tới trước mặt Lý Long. Thanh âm Lý Long vang lên: “ Đúng là “ Thạch Ngạo Bính” của Vương Kí chứ?”
“Đúng vậy, vương gia.” Phúc nhi nói: “Tuân lệnh vương gia, đặc biệt phái thị vệ khoái mã tới Trường An, còn về phần “Kim Tuyến Du Tháp” nội trong ngày mai sẽ đưa tới.”
Tiêu Hoàn Vũ giật mình, hai món đó không phải lần trước Phúc Nhi nói là mấy người bán hàng rong ở ngoại thành Nam đưa tới sao, đồ ăn vặt có thể nói là nhất tuyệ, muốn mua cấp chính mình ăn vặt mà? Thế nào lại thành ra từ bên ngoài thành chuyển tới?
“Được rồi, lần trước Hoàn Vũ đều không phải rất thích ăn “Hồ Ma Bính” của Hàm Dương sao? Bảo Minh Nhi tái phái người tới Hàm Dương mua về, phải là của Phô Hưng phường làm, Hoàn Vũ chỉ thích ăn đồ của chỗ đó/”
“Dạ, vương gia!” Phúc nhi ngẩng đầu, bỗng nhiên cười ngọt nói: “Nếu Tiêu công tử biết đồ ăn vặt thường ngày đều là do vương gia tỉ mỉ từ nơi khác chọn đưa tới, nhất định sẽ rất cảm động đó.”
Lý Long chợt lộ ra ý cười nhợt nhạt, nhưng liền sau đó lại càng thêm tịch mịch: “Bản vương cũng chỉ có khả năng làm tới thế này thôi…”
“Vương gia…”Phúc nhi do dự trong chốc lát, cuối cùng cố lấy dũng khí nói: “Phúc nhi vẫn cho rằng vương gia là chịu trách nhiệm với Tiêu ân công, nhưng sau lại phát hiện ra người quả thật là một mảnh chân tình, thành ý này khiến người ta cảm động.. Thế nên Phúc nhi cả gan hỏi một câu, vương gia nếu là thật tâm đối đãi Tiêu công tử, vì sao lại đáp ứng hoàng thượng tứ hôn? Người sau đó sẽ an trí Tiêu công tử thế nào đây?”
Nụ cười Lý Long cứng lại nơi khóe miệng, sắc mặt nhanh chóng âm trầm xuống, PHúc nhi trong lòng cả kinh, sợ hãi lập tức quỳ xuống: “Phúc nhi cả gan chất vấn vương gia, tội đáng chết vạn lần! Vương gia thứ tội!”
Lý Long hô hấp có phần gấp gáp, phảng phất có gì đó tuôn trào nơi lồng ngực, đôi mắt kia hiện lên quang mang dị động, cuối cùng lại cũng giống như ánh nến tàn bị gió thổi qua, chợt lóe rồi biến mất, đáy mắt lại một mảng tĩnh lặng như không…
“Có một số việc… sẽ không vì ngươi có thật tình hay không, có nguyện ý hay không, có nỗ lực hay không mà có thể cải biến…” Dáng tươi cười của Lý Long mang theo khổ tâm cùng cay đắng, lại phảng phất tang thương đến vô cùng…: “Nhân, làm sao có thể thắng thiên ni?”
Phúc nhi chậm rãi gục đầu xuống, con mắt thoáng chốc đã ươn ướt, trong thanh âm khổ sở kia lộ ra bi thương cùng vài phần bất đắc dĩ, khiến tâm kẻ khác không khỏi se thắt lại, giọng nói đó, là mệt mỏi rã rời, vô lực cùng bi quan chán nản, nếu không phải đã hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng, như thế nào lại có thể chỉ nghe người khác nói thôi đã đau lòng cùng chua xót đến nhường kia…?
Phúc nhi thương tâm, bật khóc: một người là người, một người la thân, đã định trước sẽ chỉ là một hồi si mê lưu luyến trong vô vọng mà thôi… Vương gia thực sư hảo thương cảm…
Ánh mắt Lý Long chậm rãi phiêu xa, nhìn về phía bầu trời xanh mênh mông không bờ bến, cười nhàn nhạt: giao phó chân tình cho một kẻ sớm muộn cũng sẽ rời đi, ta cũng thật sự đáng thương đi…?
Tiêu Hoàn Vũ từ từ theo cây cột trượt dần, vô thức ngồi bệt xuống mặt đất lạnh lẽo, bàn tay đặt lên trước ngực: vì sao rõ ràng nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng lại thấy khó chịu thế này? Đều tại gã Lý Long kia.. khi nói chuyện cần gì phải lộ ra ngữ điệu thương cảm như thế, đều là do hắn… đều là do hắn…
hết chương 17