Trong lúc đang mơ màng
ngủ, Tĩnh Vũ bị một bàn tay nhỏ bé sờ loạn khiến hắn tỉnh giấc.
Đầu tiên, đôi lông mày của hắn nhíu lại, tiếp theo là mở mắt ra, nhìn thấy Tĩnh
Du quần áo không chỉnh tề, nửa tỉnh nửa mê muốn giang tay quờ quạng tìm chăn,
nhưng lại là ở trong bộ ngực trần trụi của hắn sờ tới sờ lui.
Hắn dương miệng cười, đem chăn đã bị nàng đá sang một bên kéo lại thay nàng
đắp, khiến nàng thoải mái líu ríu một tiếng, tiếp tục dựa vào vai hắn ngủ.
Hắn chăm chú nhìn dung mạo tuyệt mỹ. Da thịt của nàng mềm mại, đôi môi đỏ mọng
kia khẽ nhếch lên. Xem ra nàng thật sự đã ngủ say rồi.
Ánh mắt của hắn tiếp tục đi xuống. Tối hôm qua, nàng không chỉ xé rách trang
phục của hắn, mà còn lôi kéo xiêm y của chính mình do nóng. Cho nên bây giờ,
không chỉ có vạt áo bị mở rộng, bên trong còn có một dây của cái yếm hồng đã
rơi xuống, khiến cái yếm nghiêng xuống một nửa, bộ ngực trắng nõn phơi bày
trước mặt hắn, phập phồng theo nhịp hô hấp của nàng, giống như mời gọi hắn âu yếm.
Hắn âm thầm hít một hơi thật sâu, cảnh cáo chính mình không được nghĩ tới những
điều đen tối, khiến cho...
Thật là! Hắn thử làm cho cái chỗ kia kích động lên nhưng nó thật sự đã đầu
hàng!
Đáng giận! Hắn cười chua chát, thật sự là còn phải chờ bao lâu?
Ở trong lòng, dường như thiên hạ kia còn cảm thấy ép buộc hắn chưa đủ lại đem
chăn đá ra, sau đó xoay người kéo thắt lưng của hắn. Cuối cùng cả thân người bé
nhỏ không an phận nằm úp lên trên ngực hắn, bộ ngực trần trụi đè lên lồng ngực
của hắn, khiến hắn phải thở gấp một phen. Nàng giống như một con mèo nhỏ lười
biếng, tìm kiếm vị trí thoải mái, ở trên người hắn chà qua chà lại.
Trời ạ! Cho dù chỗ kia không được nhưng hắn cũng chịu hết nổi rồi, tay hắn nhịn
không được tìm tòi vật hình tròn mềm mại.
Trong lúc mơ ngủ nàng cúi đầu thở dài, cảm giác được bộ ngực có gì đó tê dại,
còn có một cỗ nhiệt kỳ lạ lởn vởn trước mặt nàng?
Theo bản năng, nàng muốn đẩy cỗ nhiệt kia ra, nhưng vì sao lại đụng tới...
Ánh mắt của nàng bỗng chốc sáng ngời. Khuôn mặt vừa nhấc lên, đã phát hiện mình
nằm trên người Tĩnh Vũ, tay nàng chạm vào miệng và mũi hắn cùng lúc. Mặt hai
người dựa vào rất gần, cho nên cỗ nhiệt kia chính là hơi thở của hắn...
Nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, lại thấy khuôn mặt tuấn tú hiện lên ý cười
không đứng đắn, trực giác mách bảo nàng cúi đầu xuống, liền thấy bàn tay không
an phận kia đang ôm một nửa bộ ngực mềm mịn của nàng.
Trời ạ! Nàng hít một ngụm khí lạnh, gấp gáp xoay người lăn khỏi ngực hắn, nhưng
động tác quá mạnh. Khi nàng vừa ý thức được mình sẽ lăn xuống sàn thì bàn tay
to của Tĩnh Vũ vươn tới, đem cả người nàng nhào vào trong ngực hắn.
Nàng lấy hai tay ôm chặt quanh mình, tức giận trừng mắt nhìn hắn: ''Đồ háo
sắc!''
''Sai rồi, phải gọi là tướng công!'' Hắn cười cười chỉ ra chỗ sai của nàng.
''Ngươi...'' Hắn nói thế là đúng, nàng không thể bác bỏ được gì.
''Đói bụng không?''
''Đói bụng.'' Thật sự nàng cũng không đói lắm, nhưng nếu nói như vậy hắn sẽ
buông nàng ra chứ?
''Ta cũng có chỗ đói bụng, nhưng lại không có cách nào cho nó ăn!'' =]]]]
Nghe vậy, mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng, xấu hổ không biết phải làm sao.
Hắn xốc nàng lên một chút, đặt gối phía sau lưng, nửa nằm nửa ngồi chăm chú
nhìn nàng. Vì che ngực, nàng cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể nằm sấp trên
người hắn. Hai khuôn mặt dựa vào càng lúc càng gần. Nàng sợ tới mức chỉ dám
trừng mắt nhìn khuôn ngực của hắn, mà trong lòng nai con chạy loạn một trận.
''Tối hôm qua nàng thật mãnh liệt.'' Hắn cười cười nhìn áo khoác của nàng lại
bị kéo xuống do sự di chuyển lúc nãy. Nàng nhìn theo ánh mắt của hắn, khuôn mặt
nhỏ lại đỏ lên, hận không thể tìm cái lỗ nào để chui vào, nhưng ý thức trong
đầu chợt chuyển, nhớ lại việc người khởi xướng không phải là hắn hay sao?
''Là ngươi xấu xa, dám hạ xuân dược ở đêm động phòng hoa chúc!''
''Chẳng lẽ nàng thì không, dám không cho ta làm nhiệm vụ trong đêm động
phòng?''
“Trách ta sao? Nếu ngay từ đầu ta biết tân lang là ngươi...''
''Thì nàng sẽ không bỏ thuốc?''
Thì ra nàng đã sớm nghĩ không muốn giao chính mình cho ai trừ hắn a. Tâm tình của
hắn nhất thời trở nên rất tốt.
Nàng sửng sốt, đỏ mặt: ''Ách...Ách...'' Nàng tìm không được lời để nói: ''Ta, ý
ta là, ít nhất thì ta cũng không có hối hận vì người chạm vào ta và người cưới
ta cùng là một người.''
Trong lòng nàng vỗ tay reo hò, suy nghĩ của nàng đã trở lại!: ''Nhưng ván đã
đóng thuyền, gả cho ngươi cũng là sự thật, cho nên ngươi có thể buông ra trước
không? Ta muốn thay quần áo, ăn một chút gì đó.''
Loanh quanh một hồi, nàng vẫn là muốn trốn chạy khỏi hắn! Tĩnh Vũ nhíu mày
cười, cười nhạo sự nhát gan của nàng, nhưng nàng không dám đáp lại, cố ý nhìn
về phía cửa sổ đã mở, lại nhìn về phía phong cảnh nhỏ sau đó. Dưới ánh mặt trời
là một cành đào nhỏ, phía sau là núi giả, lầu gác... Cuối cùng cũng nhìn quanh
phòng ngủ tinh xảo mà thanh lịch này, xem ra Tĩnh Vũ, không, của cải của Long
gia thật không thể khinh thường.
''Đang suy nghĩ cái gì?''
Hắn còn chưa muốn buông tha cho nàng vì ôm nàng thật sự rất thoải mái.
Tầm mắt của nàng không cam tâm trở lại trên người hắn: ''Ta phải gọi ngươi là
Long gia hay vẫn là...''
''Ở chỗ này ta là Long gia, nhưng cùng lắm là khi vào phòng, nàng có thể gọi ta
là Tĩnh Vũ.''
''Chẳng lẽ người ở đây thật sự không biết ngươi là thần y Tĩnh Vũ?''
''Biết tên thật của thần y thật sự không có mấy người. Huống chi là một người
theo y, một người theo thương, liên tưởng cả hai người cùng một chỗ càng khó.''
Hắn vừa mới dứt lời liền nghe bụng nàng reo lên.
Nàng đỏ mặt, nhưng lương tâm hắn hiện ra, không có ý trêu chọc nàng. Hắn thả
nàng qua một bên, đi xuống giường trước, khoác áo đi ra ngoài.
Không lâu sau đó hắn trở về phòng, nàng cũng tìm được một chiếc áo khoác trong
tủ quần áo để thay.
Tĩnh Vũ nhìn thấy nàng vẫn mặc một bộ màu hồng phấn tao nhã, trên mái tóc dài
chỉ có một trâm hoa đơn giản, không phải là kiểu búi tóc như cổng chào kia. Cả
người thật thanh lệ, động lòng.
''Ta thích bộ dáng này của nàng, từ nay về sau cứ thế này đi!''
Nữ nhân vì người mà trang điểm. Trong đầu nàng bỗng nhớ lại câu này, tuy nàng
không phải vì hắn, nhưng khi nghe hắn nói vậy, vì sao nàng lại không có nửa
điểm giận hờn?
''Ngồi chờ một chút, sẽ có nha hoàn bưng bữa sáng lên.''
''Được.''
Chỉ chốc lát sau, nha hoàn lục tục đưa lên bàn ăn phong phú. Hai người lẳng
lặng dùng cơm, dường như rất khác thường.
Tĩnh Du biết nàng không có cha mẹ chồng, cho nên sáng sớm hôm nay không cần
phải đi dâng trà cho trưởng bối.
Đột nhiên, một cái bóng dáng bé nhỏ ở bên ngoài thò đầu vào, ánh mắt nàng phút
chốc sáng ngời: ''Tiểu Quỷ!''
Tiểu quỷ kia cười hì hì chạy vào, nhìn qua phía đại phu có chút ngượng ngập:
''Cách cách biết không?''
Hắn lắc đầu cười: '' Ngươi tự nói với nàng đi, ta đi đến thư phòng xử lý vài
chuyện quan trọng.''
Hắn lập tức đứng dậy. Vừa đi đến cửa chợt nghĩ ra điều gì đột nhiên quay lại,
vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Tĩnh Du, thấy nàng vội vã cúi đầu. Gò má mềm
mịn bỗng nhiên bị hôn một cái, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào
khuôn mặt anh tuấn của hắn.
''Ăn nhiều một chút, ta ôm sẽ càng thoải mái.''
Mặt nàng lại có chút ửng hồng. Tên nam nhân không đứng đắn này, không biết là
có trẻ nhỏ đứng bên cạnh sao? Đừng làm ô nhiễm tâm hồn thuần khiết của hài tử
chứ!
Nàng không thể nói ra, đành nhìn hắn đắc chí, vừa lòng đi ra ngoài.
''Thật tốt nha! Thuốc của ta có tác dụng đúng không? Hai người trở nên thật ân
ái!''
Lời nói hưng phấn của tiểu quỷ đột nhiên vang lên bên tai nàng.
Tĩnh Du nghẹn họng, trân trối quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu quỷ: ''Xuân dược là
do ngươi bỏ?''
Nàng dùng sức gật đầu: ''Phải, ta muốn có đệ đệ. Không đúng, cách cách nên sinh
con gái trước, cũng không đúng, vẫn là nên sinh con trai trước, cùng lắm mỗi
năm một đứa...''
Tĩnh du ngơ ngác nhìn vẻ mặt tinh quái của Tiểu quỷ. Nếu đứa nhỏ của nàng và
Tĩnh Vũ cũng nghịch ngợm, gây sự giống nàng ta thì phải làm sao bây giờ?
Chờ, chờ đã, sao nàng lại... Sao nàng lại suy nghĩ vấn đề này nghiêm túc vậy?
Nàng điên rồi?
Nàng vội vàng cầm ly nước uống một ngụm: ''Khụ khụ khụ...'' Không ngờ rằng lại
bị sặc, liên tục ho không thôi.
Tiểu quỷ vội vàng giúp nàng vỗ lung: ''Sinh tám đứa nhỏ nhiều lắm sao? Vậy thì
sinh bảy đứa cũng tốt rồi, tính thêm ta nữa là tám. Người Mãn thích ''Phát''
nhất.'' (Thiên
Di: Trong tiếng Trung Quốc, chữ ''bát'' với chữ ''phát'' đọc giống nhau)
Nghĩ nàng là heo mẹ sao? Huống chi nam nhân đó phải đủ mạnh mẽ mới có thể...
Ở một góc sân trước của phủ đệ có trồng một mảnh rừng trúc nhỏ, hai bên trồng
hoa sắc màu rực rỡ, còn ở giữa là thư phòng cổ kính. Đây là nơi Tĩnh Vũ xử lý
mọi chuyện lớn nhỏ của các cửa hàng, nơi này chỉ cách phòng ngủ của hắn có một
dãy hành lang dài gấp khúc.
Trong thư phòng, trên bàn Tĩnh Vũ đặt rất nhiều sổ sách ghi nợ. Lão tổng quản
Đỗ Phong của Nam Hy viện nhất quyết không chịu ngồi, chỉ đứng một bên, trên nét
mặt già nua thoáng có ý cười. Rốt cuộc thì tòa nhà này cũng có nữ chủ nhân, có
khi nào chủ tử của hắn vì thế mà cũng bình ổn trở lại, trở về ở trong phủ
không?
''Sao lại không thấy Ngọc Mai?''
Tĩnh Vũ hỏi như vậy là vì mỗi khi hắn trở về trong phủ, nàng ấy sẽ tự chuẩn bị
đồ ăn sáng. Bởi vì thời gian hắn đến thư phòng đều là giờ cố định cho nên mỗi
khi hắn đến, nhất định nàng cũng đã chuẩn bị xong trà nóng rồi. Nhưng hôm nay
sao cái gì cũng không có.
''Nha đầu kia...'' Nàng gọi hắn là cha nhưng hắn thì sao? Nữ nhi đau lòng cùng
mất mát, hắn đều rõ ràng hơn bất cứ ai. Mẹ nàng mất sớm, nàng thương tâm khổ sở
nhưng cũng không thể tìm cha để nói, hắn đều biết tất cả.
Kỳ thật Tĩnh Vũ cũng không phải là ngốc. Nhưng hắn vốn luôn xem Ngọc Mai là tỷ
tỷ, cũng đã ám chỉ với nàng nên vì mình mà nghĩ chuyện chung thân, nhưng nàng
rất bướng bỉnh, không chịu nghe lời.
''Đỗ bá?''
Tĩnh Vũ gọi một tiếng mới khiến hắn đang trầm tư giật mình tỉnh lại, hắn xấu hổ
nói: ''Nha đầu kia nói muốn đi chơi vài ngày. Dù sao bên người Long gia cũng có
người hầu hạ, cứ để nàng đi cho thông suốt.''
Hắn thở sâu, quyết định đem mọi chuyện làm rõ: ''Đỗ bá, ta muốn hỏi ý kiến của
ngươi. Ngọc Mai năm nay đã hai mươi tám, chuyện hôn sự đã quá chậm rồi. Vài năm
nay ta ở bên ngoài hành tẩu giang hồ, có quen biết một vài bạn bè, tuổi của bọn
họ cũng rất tương xứng với Ngọc Mai.''
''Vô dụng thôi Long gia, loại việc này cho dù ta đồng ý nhưng đến bây giờ, Ngọc
Mai vẫn chỉ chờ một người'' Hắn thở dài hai tiếng, nhìn chủ tử anh tuấn của
mình: ''Chuyện này xem như ta cầu xin người, khi Ngọc Mai trở về ta sẽ tự mình
nói chuyện cùng nó, có lẽ nó sẽ nguyện ý gả đi.” Hắn nói vậy bởi vì chủ tử mà
nàng hâm mộ đã cưới vợ, có lẽ nàng cũng sẽ chết tâm.
''Cốc, cốc, cốc.''
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Đỗ Phong lập tức chạy đến mở ra.
Vừa nhìn thấy là Tĩnh Du cách cách ở ngoài, hắn vội vàng hành lễ: ''Cách cách
cát tường.''
''Từ hôm sau gọi nàng là phu nhân được rồi, giảm phần dài loằng ngoằng của lời
nói đi.'' Tĩnh Vũ trực tiếp hạ chỉ thị, nhưng lại phát hiện nàng chỉ chăm chú
nhìn hắn, dường như không có nghe lời hắn vừa nói.
Bảy đứa con sao? Nếu là con trai, giống hắn chắc là không xấu... Đột nhiên
trong đầu Tĩnh Du hiện lên ý nghĩ này, nàng hoảng sợ, không dám nhìn thẳng
gương mặt vô cùng tuấn mỹ kia, vội vàng quay đầu hỏi về tàng thư phòng vô cùng
phong phú. Nàng cố gắng làm cho tâm trạng kinh hoàng khôi phục lại bình thường,
thật là, tên Tiểu quỷ này làm nàng rối loạn mất rồi!
''Phu nhân, uống ly trà.''
Nàng nhìn ông cụ hiền lành, quay về cười cười tiếp nhận ly trà trong tay hắn:
''Ngươi là?''
''Tiểu nhân là tổng quản trong viện.''
''Hắn là Đỗ bá.'' Tĩnh Vũ chăn chú nhìn nàng, dường như muốn tìm ra suy nghĩ
của nàng từ đôi mắt không dám nhìn thẳng hắn. Nhưng ngoài sự ngại ngùng thì hắn
không nhìn ra được cái gì: ''Đỗ bá rất rõ ràng mọi việc lớn nhỏ ở nơi này. Nếu
nàng có chỗ nào không biết có thể thỉnh giáo hắn. Hắn đã ở Nam Hy viện hơn năm
mươi năm.''
''Long gia nói thỉnh giáo thật là khách khí quá.'' Đỗ Phong có chút ngượng
ngùng.
Nàng chấm dứt vẻ mặt ngượng ngập, gật đầu cười nhìn lão tổng quản: ''Nhưng
dường như Đỗ bá cũng chỉ khoảng năm mươi tuổi thôi.''
''Đúng vậy, bởi vì Đỗ bá lớn lên ở nơi này.'' Hắn đến gần nàng: ''Trên thực tế
có rất nhiều người hầu ở nơi này so với ta còn ở lâu hơn, cho nên ta cũng không
xem họ là người hầu, mà là người thân.''
Đối với điều này, nàng tuyệt đối không hoài nghi, bởi vì cái cá tính không đúng
đắn kia của hắn chỉ là một mặt nhỏ. Hắn tuyệt không giống đám vương tôn quý tộc
thích tôn ti trật tự.
Đỗ Phong chắp tay trước chủ tử và phu nhân: ''Ta có việc phải đi trước.'' Nếu
cách cách đã đến thư phòng, chắc là có chuyện tìm chủ tử của hắn bàn bạc, hắn
nên lui trước ra ngoài, tiện tay đóng cửa chính lại.
Hiển nhiên là Tĩnh Vũ cũng có suy nghĩ giống tổng quản, cho nên hắn ngồi xuống
ghế trên rồi nhìn Tĩnh Du hỏi: ''Nói đi, có chuyện gì vậy?''
Nàng ngồi ở một ghế trên khác, bên cạnh hắn, muốn nói nhưng lại thôi, rồi cuối
cùng vẫn là cố lấy hết dũng khí: ''Ta hy vọng chúng ta tạm thời phân phòng
ngủ.''
Hắn gật đầu: ''Ý kiến hay.''
Nàng bày tỏ ý kiến, tưởng rằng hắn sẽ phản đối, không ngờ ngay cả nguyên nhân
hắn cũng không hỏi.
Xem nàng nhíu lông mày không nói, hắn ngược lại bật cười. Hắn không phải Liễu
Hạ Huệ nhưng lại bị bắt làm Liễu Hạ Huệ, cái cảm giác kia thật sự rất dày vò,
cho nên hắn không vội, dù sao cũng còn nhiều thời gian.
Nhưng thấy lông mày nàng nhíu lại, hắn thật sự rất hứng thú hỏi: ''Chẳng lẽ
nàng hy vọng ta phản đối?''
''Đương nhiên không phải!'' Nàng vội vàng phủ nhận, giỡn sao?!
''Vậy là tốt rồi, nhưng dù sao cũng phải nói với nàng trước. Một khi đến thời
điểm ta có thể, ta sẽ chủ động dời về.'' Nàng sửng sốt: ''Có thể...'' Nàng bỗng
ngậm chặt miệng lại, mặt đỏ lên, ý thức được hắn ám chỉ điều gì: ''Nhưng loại
thuốc kia chỉ có hiệu lực vài ngày.''
“Chỉ vài ngày?'' Hắn lấy ánh mắt: Nàng quá tàn nhẫn nhìn nàng: ''Chỉ cần một
ngày nam nhân cũng đã thê thảm rồi.''
''Ách...'' Nàng cũng không phải nói loại chuyện thân mật này với hắn tại đây
nha? Cho dù bọn họ là vợ chồng, nhưng dù sao nàng cũng là một khuê nữ, đối với
loại việc này hoàn toàn không có kinh nghiệm. Nàng hít sâu, cố gắng bức mình
tỉnh táo lại, nhìn bộ mặt anh tuấn của người nào đó đã chuyển sang thần thái cà
lơ cà phất: ''Ta hy vọng... Chính là...'' Thật đúng là khó có thể mở miệng:
''Mặc kệ ngươi có muốn hay không, đợi đến khi chúng ta hiểu rõ nhau hơn, có
tình cảm làm nền móng thì mới cùng ngủ chung giường.''
Đột nhiên hắn không nói lời nào, vẻ mặt chuyển biến thật sự. Nàng cũng không
khỏi nín thở, không dám thở mạnh một tiếng, điều này thật kỳ quái. Nàng là cách
cách tôn quý, cho dù hắn Long gia khôn khéo, cơ trí trong truyền thuyết, nhưng
đã đạp đổ lòng sùng bái, ái mộ thần y của nàng. Nàng làm sao lại phải sợ hãi vẻ
mặt của hắn?
''Không ngờ rằng Lam gia đã từng nói với ta một câu rất có đạo lý. Đối với nữ
nhân, không cần thiết phải cùng các nàng nói đạo lý, chỉ cần nam nhân không nói
lời nào, nữ nhân cũng sẽ sợ.'' Đôi mắt đáng lẽ phải giận kia đột nhiên hiện ra
ý cười, nàng mới đột nhiên hiểu ra nàng bị đem ra làm trò đùa. Nàng tức giận,
nhưng không thể tìm ra lời nào để phản bác.
''Theo ý nàng mong muốn, ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Nếu cần thì kỹ viện lúc
nào cũng mở.''
''Ngươi!'' Hắn dám uy hiếp nàng, hắn sẽ tìm kỹ nữ?
''Đương nhiên, nếu nàng thay đổi ý kiến, hoan nghênh nàng tới nói cho ta biết.
Vợ chồng mà, nên thẳng thắn với nhau, duy trì tốt quan hệ mới có thể thật sự
lâu dài, phải không?''
Buổi nói chuyện này lộ ra hắn là một người làm ăn rất mềm mại. Tĩnh Du nhìn hắn
rất thản nhiên, đột nhiên cảm thấy, nam nhân này nàng không thể nắm trong tay,
không thể khống chế, mà ngược lại, nàng lại bị hắn nắm trong tay, trở thành
người bị khống chế.
Không được, nàng là thê tử của thần y, đây tuyệt đối là do trời ban cho, nàng
không thể nào làm một nữ nhân truyền thống ở nhà giúp chồng dạy con được!
Dường như hiểu rõ cặp mắt kia đang phát ra ngọn lửa quyết tâm. Tĩnh Vũ đột
nhiên nhận thấy hắn đã lập gia đình, sự nghiệp thành công. Cho nên việc kế tiếp
là hắn có thể mở một hiệu thuốc nhỏ, xem bệnh giúp người. Vài năm nay, hắn đến
rồi đi khỏi Nam Hy viện, thời gian dừng lại quá ngắn...
Khi hắn còn bé, rời nhà đi học tập võ nghệ của lão hòa thượng, hắn mới biết
được lão hòa thượng cũng là một đại phu, nhưng chuyện này hắn lại che giấu mọi
người.
Bởi vì chữa bệnh cứu người không nên huênh hoang, không nên hư danh, hơn nữa
hắn chỉ là người có duyên với y thuật.
Sư phụ đã đem võ học cùng y thuật cả đời truyền cho hắn. Hắn cũng học tập sự
phụ ở phong cách hành sự, cho nên cái danh thần y này, hắn sẽ không để lộ ra,
nếu không phiền toái sẽ kéo đến.
Tới lúc đó, cơ hội để thần y xem bệnh cho dân thường sẽ không có, mà toàn là cỗ
kiệu rực rỡ xanh vàng xếp chật khắp Nam Hy viện, kim ngân châu báu nườm nượp
được đưa đến. Mặc kệ là bệnh nhẹ hay bệnh nặng, thương nhân hay nhân vật nổi
tiếng sẽ đều yêu cầu thần y chẩn trị, không tiếc điều gì...
''Tốt lắm, nói nhiều như vậy, bây giờ ta có chuyện cần làm, nương tử...''
''Ta muốn ở bên cạnh ngươi học tập.'' Nàng nhanh chóng nói ra quyết định của
mình.
'''Ta không nghĩ đó là một ý hay.'' Hắn lắc đầu.
''Ta muốn là đại phu.'' Vợ chồng phải nên thẳng thắn thôi.
''Nàng là cách cách, là nữ...''
Sắc mặt nàng biến đổi: ''Cho nên không thể xuất đầu lộ diện?''
''Khuê nữ bình thường chính là thế, mà nàng còn là cách cách.''
''Ta đây nổi danh kinh thành là công chúa thích giúp đỡ mọi người. Ta không
giống thiên kim ở khuê phòng của gia đình nhà quan lại.'' Trong mắt nàng đã bốc
hỏa.
''Cũng thế!'' Nghe nàng miêu tả mình như vậy, hắn nhịn không được bật cười,
nhưng nàng thì thở phì phì. Hắn ho nhẹ một tiếng, đứng đắn nói: ''Có nhiều bệnh
là không thể chạm, có thể nguy hiểm tính mạng. Có vài thứ còn không thể xem, ta
sợ nàng buồn nôn...''
''Ta không sợ.'' Nàng không kịp đợi cắt ngang lời hắn. Vốn dĩ cắt ngang lời hắn
luôn là điều tối kỵ, nhưng đối với tiểu mỹ nhân này, hắn cho phép nàng hưởng
đặc quyền ấy. Hắn cười: ''Nhưng mà ta sợ, ta càng không hy vọng một nương tử
như hoa như ngọc lại lây nhiễm cái gì đó không tốt.''
''Ngươi thì sao? Ngươi cũng không lây nhiễm sao?'' Nàng không phục. Tuy rằng
hắn thật sự rất ôn nhu, ngay cả ánh mắt của hắn cũng vậy: “Ta với nàng khác
nhau. Ta đã xem qua rất nhiều chứng bệnh lạ của bệnh nhân, biết phải coi chừng
khi nào. Nhưng còn nàng thì lại không biết khi nào bản thân gặp nguy hiểm.''
Nàng nghĩ đến việc hắn thông minh, sáng sủa, thật khác xa một tên cuồng ngạo,
nhưng hình như nàng sai lầm rồi! Giọng nói của nàng trầm xuống: ''Ngu ngốc? Đây
mới là ta trong mắt ngươi. Bởi vì ta là nữ nhi, cho nên phải ngoan ngoãn ở lại
trong nhà giúp chồng dạy con. Không nên xuất đầu lộ diện, không nên hành nghề y
cứu người, bởi vì ta rất ngu ngốc!'' Nàng nói đến hai chữ mấu chốt kia, gần như
nghiến răng nghiến lợi. Hắn nhíu lông mày lại.
''Ta nhắc nhở ngươi, nếu ngươi cho rằng bản công chúa ta cùng nữ tử truyền
thống giống nhau, chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi.'' Nàng lạnh lùng bỏ lại
những lời này, quay người đi ra ngoài.
Vừa lúc nhìn thấy lão tổng quản canh giữ bên ngoài, nàng lập tức nói: ''Đỗ bá,
phiền người chuẩn bị kiệu, ta muốn ra ngoài.''
Ngu ngốc? Hắn dựa vào cái gì nói nàng ngu ngốc? Hắn hiểu nàng sao? Biết nàng
đối với y học rất say mê, có khả năng hết thuốc chữa sao?
Hắn có biết lúc năm tuổi A Mã cùng ngạch nương mang theo nàng vào cung, cùng
hoàng thượng ngắm hoa, thi đối, vẽ tranh, nàng lại không có hứng thú. Nhất thời
ngửi được mùi thuốc đông y, bị hấp dẫn đuổi theo đến một cung viện. Ngoại trừ
đang hầm thuốc đông y, nơi đó còn có rất nhiều tầng dược liệu, nàng đã ở lại đó
hơn hai canh giờ, thiếu chút nữa khiến A Mã và ngạch nương tìm không thấy, bị
dọa cho sợ hãi!
Rồi sau đó, nàng biết chữ nhưng lại đọc không lưu loát. Nhờ sách thuốc mới có
thể khơi gợi ý nguyện đọc sách của nàng. Nàng cố gắng thu lượm tri thức, không
có lý do gì vì nàng là nữ nhi mà không thể làm đại phu! Có lẽ là do suy nghĩ
quá mức, ánh mắt của nàng bị bao kín bởi một tầng sương mù, ngay cả khi Tĩnh Vũ
đuổi kịp nàng, tỏ ý muốn Đỗ bá chuẩn bị kiệu cho cả hai nàng cũng không biết.
Mãi đến khi một bàn tay to ấm áp cầm tay nàng, kéo lên xe ngựa thì nàng mới
tỉnh lại, trừng mắt nhìn: ''Làm thế nào mà ngươi...''
''Ta không biết vì một câu nói của ta mà tổn thương nàng, nhưng ta có suy nghĩ
của ta, nên mới có thể cự tuyệt nàng.''
Ánh mắt Tĩnh Vũ rất chân thành, khiến nhất thời nàng không biết nên nói gì.
Xe ngựa chuyển động, tầm mắt của nàng cũng rời khỏi hắn, nhìn bên ngoài không
nói.
Tĩnh Vũ cũng im lặng, để cho tâm nàng lắng đọng lại một chút, tự ngẫm lời của
hắn.
Xe ngựa trên đường đi Trịnh Châu, Tĩnh Vũ dừng xe, mang theo tâm tình không tốt
cùng nương tử đi dạo quanh quanh một vòng, phía sau còn có hai người hộ vệ.
Dân chúng Trịnh Châu biết Long gia cưới vợ, hơn nữa còn là một cách cách. Cho
nên khi hai người trai tài gái sắc này đi qua, mọi người đều nhìn theo chăm
chú.
Trên đường có vật phẩm khắp Nam Bắc, mứt hoa quả, tơ lụa, đồ cổ, nhà trọ, trang
sức, hiệu thuốc... Đợi chút, Tĩnh Vũ nhận ra, ngoài tiệm thuốc bắc, những chỗ
khác nàng chưa hề có dừng chân.
Lúc này, ở góc đường nổi lên một trận ầm ỹ.
Hắn tò mò nhìn sang thì thấy một mụ đàn bà chanh chua, lực lưỡng như nam nhân
kéo lỗ tai một gã nam tử nhỏ bé, gầy gò theo.
''Ta, ta không quay về.'' Nam tử kia vẫn còn bày tỏ quan điểm rất khí thế,
nhưng mà...
Nữ nhân hung hãn phát ra tiếng rống như sư tử Hà Đông: ''Lão nương quyết định,
đi cho ta!''
Nam tử co rúm người lại một chút: ''Đợi một chút thôi, nương tử, như vậy rất
mất mặt!'' Nam nhân gầy gò kia quẫn bách, nhưng không dám dừng lại, vẫn không
ngừng xin nương tử buông tay, tha cho hai lỗ tai của hắn.
''Mất mặt? Ở nhà chúng ta ai là chủ? Nếu ngươi có năng lực chống đỡ gia đình
này, ta liền nghe theo ngươi. Còn không ngươi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe
lời ta. Về nha trông con, để lão nương kiếm tiền nuôi gia đình!''
Nam nhân kia kêu ai ái không ngừng. Tĩnh Vũ nhịn không được nhíu mày lắc đầu,
ánh mắt lơ đãng nhìn về nương tử. Không ngờ rằng trong đôi mắt vốn cô đơn kia
giờ lại tràn đầy ý cười.
Nàng cũng muốn làm chủ gia đình! Giờ phút này, trong lòng Tĩnh Du chỉ nghĩ đến
bảy chữ đó, trong đầu cũng đem nhân vật chính kia đổi lại thành nàng và Tĩnh
Vũ, ý cười trong mắt càng hiện rõ.
Đúng vậy, nàng phải làm chủ. Một khi chứng minh được rằng nàng không thua hắn,
thậm chí là giỏi hơn hắn, nàng có thể vênh váo với hắn. Hắn chỉ có thể ngoan
ngoãn nghe lời nàng, về nhà trông con...
Mạch suy nghĩ của nàng đến đây khiến cho nàng luôn luôn trầm tĩnh cũng phải toát
ra một vẻ kiêu căng rất trẻ con. Mà toàn bộ điều này đều thu vào trong mắt Tĩnh
Vũ. Xem ra một màn náo loạn vừa rồi đã cho nàng ý tưởng gì đó.
Hy vọng rằng không phải chuyện xấu.