Dương Gian Phán Quan

Chương 375: Chương 375: Bị tóm cổ




Sớm đã có dự định lượn lờ một vòng thăm quan sơn cốc Tiên Y Môn xem sao, cho nên ngoài trời vừa nhá nhem tối là Cao Cường liền mở cửa đi ra khỏi phòng.

Ngặt một nỗi đệ tử tạp dịch không thể tùy ý mò mẫm linh tinh, đặc biệt là những ngọn sơn phong còn có đệ tử ngoại môn mặt lạnh tanh đứng ở chân núi nữa chứ.

Chưa kể tới cái đám trên núi cũng phi thường rảnh háng, hắn vừa đi ngang qua là y rằng có thần thức quét xuống, bởi vậy đừng nghĩ tới việc vụng trộm lên núi.

Sau cùng Cao Cường chỉ có thể thăm quan ở bên dưới mặt đất.

Cơ mà cũng chẳng có gì hay ho để xem.

Quanh đi quẩn lại gồm có mười mảnh dược điền với hai mươi dãy phòng ở của đệ tử tạp dịch, cùng một gian nhà bếp kiêm nhà ăn tập thể nằm sâu trong sơn cốc.

Lúc này bên trong nhà ăn đang có hơn trăm đệ tử tạp dịch ngồi ăn uống cười đùa vui vẻ. Ấy vậy mà không thấy kẻ nào chạy đến đánh tiếng kêu gọi hắn gì cả.

Cô lập đứa bé sáu bảy tuổi mới tởm, một đám khốn nạn!

Dù sao cũng không có ý định kết giao với ai, Cao Cường liền quay đầu lặng lẽ đi ra ngoài sơn cốc.

Có điều ra khỏi sơn cốc chưa được bao xa thì đã thấy Hạ Đại Sơn hiện thân bên cạnh. Trong lòng thấy rất khó hiểu, Cao Cường liếc mắt nhìn sang, tặc lưỡi hỏi:

“Ta ra ngoài tìm chỗ thanh tịnh thư giãn gân cốt, ngươi chạy theo làm gì?”

“Không phải chạy theo” – Hạ Đại Sơn liền nghiêm mặt nói:

“Ta tính rủ ngươi vào thành tìm tửu điếm ngồi lai rai, nếu không thích thì thôi”

Vào thành?

Không chút đắn đo, Cao Cường dứt khoát tóm lấy vạt áo của gã, thuận tiện phất phất tay ra hiệu.

Hạ Đại Sơn hiểu ý ngay lập tức xuất ra phi kiếm, rồi mang theo hắn bay vọt lên bầu trời.

- --

Hai mươi phút sau, một tòa thành nho nhỏ xuất hiện trong tầm mắt Cao Cường.

Nhỏ từ bốn bức tường vây xung quanh, cho đến diện tích bên trong thành cũng rất nhỏ hẹp.

Nhìn lướt qua thì thấy có khoảng hai trăm nóc mái nhà là cùng, có lẽ gọi là thị trấn sẽ phù hợp hơn.

Tuy hơi thất vọng khi đích đến không phải chủ thành đông đúc ồn ào náo nhiệt, nhưng sự việc đã lỡ rồi, Cao Cường đành im lặng theo Hạ Đại Sơn tiến vào thành.

Chẳng mấy chốc hai người đi tới trước của một tòa tửu điếm hai tầng.

Hiện giờ bên trong cũng khá đông khách, nhưng trên lầu hai vẫn còn dư vài bàn trống, hai người sau khi tiến lên liền ngồi vào bàn đặt tại gần mái hiên và gọi món.

Đợi tiểu nhị cầm thực đơn đi khỏi, Hạ Đại Sơn mới vừa nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, vừa nói:

“Có lẽ ngươi đang nghĩ đây là một tòa tiểu thành nằm ở xó xỉnh nào đó trên Tiên Y Đảo. Nhưng thực tế là với nhịp sống hối hả ở Nội Hải, rất hiếm hải đảo có sự tồn tại của tòa thành nguy nga tráng lệ. Căn bản người ta ghé vào trao đổi mua bán xong là sẽ rời đi ngay”

“Vả lại cứ gọi theo tên của môn phái hay là thế lực hiện đang trú đóng, thì chứng tỏ hải đảo đó sớm đã bị đào móc hết tài nguyên. Điều này đồng nghĩa với việc dân số trên đảo cực kỳ thưa thớt, xây dựng lên thành trì vững chãi kiên cố cũng chẳng có ma nào ở đâu”

Thì ra không có chủ thành.

“Nói như vậy..” – Cao Cường hơi chút tò mò liền vội hỏi:

“Tu sĩ tại Nội Hải đổ xô hết đi tìm kiếm hoang đảo đào móc tài nguyên ư?”

“Đương nhiên” – Hạ Đại Sơn gật đầu cái rụp, cười đáp:

“Tài nguyên luôn là thứ có thể dư thừa chứ không bao giờ được để thiếu, ngay cả những thế lực đỉnh cấp còn phải cắt cử đoàn đội đi sưu tầm nữa là. Chỉ có điều mục tiêu của bọn họ thường là xâm nhập các khu cấm địa với đầy rẫy hung hiểm đi kèm vô vàn cơ duyên”

Nhận thấy có điểm khác thường, Cao Cường híp mắt nói:

“Mập mạp ngươi có gì cứ huỵch toẹt luôn đi, dẫn dắt vòng vèo tốn thời gian”

Hắn đã nhận ra, Hạ Đại Sơn đành phải tặc lưỡi nói thẳng:

“Trưa nay Vương Trưởng Lão úp úp mở mở chuyện ngươi cất chứa nhiều bí mật, lúc nói lại còn cố tình vân vê trữ vật giới trên tay. Ta với Tường Vi sau đó trở về tra tìm sổ sách, qua đó biết được trữ vật giới trên tay ngươi từng là đồ vật của vị đại năng nào”

“Thú thật Vương Trưởng Lão và huynh muội nhà ta đều là môn nhân của Tiên Các. Chắc hẳn khó nghĩ nên lão nhân gia mới ngấm ngầm ám chỉ để ta với Tường Vi bắn tín hiệu cho ngươi sớm rời đi. Chứ để ai khác trong Tiên Y Môn phát hiện là không kịp rồi”

Cúi nhìn trữ vật giới trên tay, Cao Cường không khỏi nhếch miệng cười khổ.

Vừa mò mặt vào tới Nội Hải đã bị người ta nhìn thấu thân phận ngay được. Sư phụ năm xưa chơi cũng đủ lớn đi, thật không biết nên thấy vui hay buồn.

Khéo có khi còn nhiều điểm nữa để người ta soi ra ý chứ.

Đến sau cùng, Cao Cường không hề có ý định tháo bỏ trữ vật giới.

Kẻ nào muốn tìm tới gây sự thì cứ việc, không làm thịt được thì chạy trốn là xong.

Hiện giờ chỉ lo lắng cho Marie mà thôi, mặc dù tiêu ký có rất nhiều điểm khác biệt, thế nhưng chẳng có gì để đảm bảo tình huống bị vạ lây sẽ không xảy ra.

Hi vọng lão đầu Hỏa Dương Tiêu là kẻ tinh ý, giúp nàng che đậy trữ vật giới.

Đúng lúc này mấy người tiểu nhị đưa món ăn với rượu lên, Cao Cường nhìn trong bát trong đĩa có lèo tèo vài miếng rau miếng thịt, liền cực kỳ ngán ngẩm.

Đành rằng là thịt yêu thú, rau cũng là linh hoa thảo dược này nọ.

Nhưng đốt tiền ngu thế này.. thực sự không đáng.

Cơ mà được khao, vậy thì có gì ăn nấy.

Tiếp nhận bát rượu Hạ Đại Sơn đưa tới, Cao Cường không chút nề hà cùng với gã hung hăng cạch bát, rồi cứ thế đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch.

Đem bát thả xuống mặt bàn, Cao Cường thở dài thườn thượt nói:

“Ta vốn dự định tìm hiểu thêm đôi chút rồi mới tiến vào Nội Hải, ai dè bị bà lão kia đá mông. Ngươi có thể kể sơ qua tình hình thế cục trong đây được chứ?”

Hạ Đại Sơn gắp một miếng thịt cho vào miệng, vừa nhai vừa nói:

“Ngàn năm trước vị thế thống trị của Tiên Các đã sụp đổ, đi kèm với đó là sự trỗi dậy của một thế lực cường đại không kém tự xưng là Vương Tộc. Có điều để thuận tiện mời chào các thế lực phụ thuộc, không lâu sau đã đổi tên hiệu trở thành Tiên Phủ”

“Nói chung hiện giờ thế cục tại Nội Hải được chia làm ba phe phái, gồm Tiên Các đại diện chính đạo, Tiên Phủ đại diện tà đạo, tiếp theo là liên minh các hiệp hội vẫn luôn đứng ở thế trung lập. Còn rất nhiều phe phái nhỏ lẻ, có điều không đáng để nhắc tới”

Nghe ra có điểm thiếu sót, Cao Cường nhíu mày khẽ hỏi:

“Vậy còn Yêu Tộc thì thế nào? Rồi cả Hải Tộc dưới biển sâu nữa?”

Không chút đắn đo suy nghĩ, Hạ Đại Sơn nhún vai trả lời:

“Vương Tộc thực chất là danh hào tự xưng của đám yêu quái thời xưa, từ cái thời nhân loại còn chưa từ đại lục chạy ra hải vực. Yêu Tộc phải rất lâu sau này mới xuất hiện, để rồi khi Tiên Phủ lần nữa trỗi dậy, Yêu Tộc liền lựa chọn đứng ở bên phe Tiên Các”

“Về phần Hải Tộc chẳng ham hố gì tài nguyên trên cạn, cho nên khỏi cần nói tới. Ngay cả tu sĩ nhân loại liều lĩnh xâm nhập đáy biển sưu tầm tài nguyên, bọn họ cũng chỉ giết luôn rồi thôi, chứ không lấy đó làm cớ để ngoi lên đòi phát động chiến tranh này nọ”

Nghe xong những lời này, Cao Cường bỗng có cảm giác dường như những gì từng xảy ra tại Hải Vực chỉ là trò chơi của cái đám thần linh ăn no rửng mỡ.

Xưa kia tu vi thấp kém nhưng tu sĩ nhân loại vẫn dễ dàng cướp đoạt quyền thống trị của yêu quái.

Bẵng đi một thời gian dài, tu sĩ nhân loại phát triển đến cực hạn Hạ Giới, cũng là lúc yêu quái vùng dậy tính sổ với thực lực cường đại không kém cạnh.

Cơ mà nghĩ nhiều mệt óc.

Tiên Các cũng được mà Tiên Phủ cũng thế, chẳng can hệ gì tới bản quan.

Hết hứng thú hỏi thêm, Cao Cường liền ra hiệu Hạ Đại Sơn rót rượu, rồi tập trung vào việc ăn uống.

- --

Nửa giờ sau.

Vừa ra đến cửa tửu điếm, Cao Cường quay sang bắt tay Hạ Đại Sơn, tặc lưỡi nói:

“Mập mạp ngươi giúp ta chuyển lời xin lỗi đến Vi tỷ, lần này đành phải không từ mà biệt, tương lai nếu có cơ hội ta sẽ trở về thăm cũng như trực tiếp tạ lỗi”

“Cứ yên tâm mà lên đường” – Hạ Đại Sơn vươn tay vỗ lên bả vai hắn, híp mắt nói:

“Đừng quên ngươi từng tuyên bố lớn lên sẽ cưới nàng làm vợ, gì chứ nha đầu Tường Vi rất dễ tin người. Xem thế nào cố gắng thực hiện lời đã nói đi nhé”

Không có nửa tia chần chừ, Cao Cường dứt khoát quay đầu nhanh chân bước đi.

Đứng nhìn theo thấy hắn rẽ vào một ngõ nhỏ, Hạ Đại Sơn không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, đành xuất ra phi kiếm, hóa thành kim quang bay lên bầu trời.

Lúc này Cao Cường mới nhô đầu ra khỏi ngõ nhỏ.

Xác định mặt hàng mập mạp đã thực sự rời đi thì mới yên tâm sải bước tiến về hướng cổng thành.

Có điều vô tình liếc mắt thấy một lão đầu cụt tay, bẩn thỉu nhếch nhách ngồi trong góc tối, chẳng hiểu sao ma xui quỷ khiến thế nào Cao Cường lại tới gần.

Lão đầu này rõ ràng cả thức hải lẫn đan điền đều bị thương tổn.

Vậy mà không chết?

Ngặt một nỗi Cao Cường vừa ngồi xuống cạnh lão, còn chưa kịp mở miệng thì một bóng đen xuất hiện ngay tại trước mặt, vừa cười hềnh hệch vừa nói:

“Tiểu tử ngươi lượn qua chân núi là lão phu đã thấy ngờ ngợ rồi, hắc hắc, theo lão phu trở về chờ ngày sứ giả của Tiên Các chạy tới tiếp nhận đi thôi. Hắc hắc, dám ngấm ngầm đem thả người, để rồi xem Vương lão thất phu lần này làm sao ăn nói đây?”

Dứt lời bóng đen liền vươn tay tóm cổ Cao Cường, rồi cứ thế tiêu tan như làn khói.

Hiển nhiên kẻ này tu vi tệ nhất cũng đã đạt tới Luyện Hư Kỳ, Cao Cường không có cửa để mà trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.