Dương Gian Phán Quan

Chương 389: Chương 389: Cá cược cùng mỹ nữ




Cao Cường với Bạch Tuyết vừa bước vào trạng thái sẵn sàng cho một cuộc loạn chiến, cũng là lúc đám môn hạ Tiên Phủ đồng loạt làm ra hành động.

Bọn chúng lướt ván lao nhanh về phía thuyền buồm, kẻ nào kẻ nấy toàn thân tuôn trào âm khí đen kịt, khí tức âm hàn lạnh lẽo càng thêm cường liệt.

Khoảng cách vừa rút ngắn xuống chỉ còn trăm mét, bọn chúng vô cùng ăn ý phất tay, đều từ trữ vật giới ném ra một cỗ cương thi màu lông đen nhánh.

Đồng nghĩa với nhân số tăng lên thành hai mươi Hóa Thần Kỳ.

Sao cũng được, trước mắt Cao Cường chỉ biết hắn và Bạch Tuyết bị người ta ngó lơ.

Tuy nhiên nghĩ thoáng một chút thì sẽ thấy cũng phải thôi, dù sao Tiên Phủ với Tiên Các là hai thế lực không đợi trời chung, ưu tiên xử lý là đúng rồi.

Còn về phe Tiên Các, sau khi tầng phòng hộ bao phủ quanh thuyền hạ xuống, liền dễ dàng nhận thấy trên thuyền đang có mười tu sĩ trẻ tuổi mà thôi.

Nhỏ nhất mới ngoài bốn mươi, lớn nhất chưa đầy sáu mươi, và đều đã đạt tới tu vi Hóa Thần hậu kỳ.

Nhìn chung toàn là kẻ thiên phú cao siêu hơn người.

Vấn đề là thuyền không hề trang bị vũ khí, và dường như cũng chẳng có trưởng bối bảo hộ. Có thể thấy Tiên Các giáo dục theo đường lối rất đứng đắn.

Nghe có vẻ hơi bị tàn khốc một chút, bất quá cứ mặc kệ cho đám môn nhân đệ tử chơi ngu, kẻ sống sót sau này ắt hẳn sẽ trở thành một đời cường giả.

Nôm na là phát triển theo kiểu đổi số lượng lấy chất lượng.

Tình hình là chiến đấu chuẩn bị nổ ra, người ta đã chẳng thèm đếm xỉa gì tới, Cao Cường không ngại phải đóng vai khán giả đứng một bên hóng hớt.

Chính xác là ngồi yên trên ca nô, lấy ra túi thịt Địa Long chế biến như món “bò khô cay”, đem chia cho Bạch Tuyết vài tảng nhai cho nó đỡ buồn mồm.

Ngay lúc này trên mũi thuyền Tiên Các.

Đứng đằng trước là đôi nam nữ diện mạo có nhiều nét tương đồng.

Bọn họ là Mạc Quân Vương và Mạc Tịnh Hương, trong đó Mạc Quân Vương là chỉ huy đoàn đội.

Liếc nhìn mười gã Tà Tu cùng mười cỗ hắc cương thi lao tới, Mạc Quân Vương khuôn mặt tuấn mỹ không chút gợn sóng, mở miệng lạnh nhạt nói:

“Đại Long, Tiểu Long, đánh nhanh thắng nhanh”

“Rõ” – Hai thanh niên dáng dấp cao to lực lưỡng đứng đằng sau liền đồng thanh trả lời. Vừa dứt tiếng là ngay lập tức tung người nhảy xuống phía dưới.

Có thể thấy dù phải hai đấu với hai mươi, nhưng hai người bọn họ không có nửa tia e ngại.

Lúc này Mạc Tịnh Hương mới bực bội lên tiếng:

“Hai người kia sao có thể thản nhiên ngồi xem như thế được nhỉ? Đáng lẽ phải tiến lên hỗ trợ chứ?”

Mạc Quân Vương hai mắt híp lại, cười nhạt nói:

“Bởi bọn họ có lý do để không hỗ trợ, muội nhìn kỹ trữ vật giới trên tay tiểu tử kia là sẽ hiểu tại sao”

Mạc Tịnh Hương vội vàng làm theo lời ca ca nói, rất nhanh liền hiểu rõ vấn đề, nàng không khỏi khe khẽ thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn về đối phương.

Nghe huynh muội bọn họ đối thoại, đương nhiên sáu người đứng sau cũng mau chóng tiến hành dò xét, để rồi cả đám vẻ mặt đều hết sức ngưng trọng.

Trong đó một người trầm giọng cẩn thận dò hỏi:

“Đội trưởng, vậy tính sao?”

Mạc Quân Vương không chút suy nghĩ liền đáp:

“Hãy nhớ nhiệm vụ của chúng ta là càn quét Tà Tu Tiên Phủ, trước mắt tránh xung đột. Tất nhiên nếu tiểu tử này mò tới sinh sự thì cứ giết không tha”

“Rõ” – Mạc Tịnh Hương cùng với sáu người phía sau ngay lập tức đồng thanh trả lời.

Trong khi đó đang ngồi nhai thịt khô cay, Cao Cường biết thừa đám người Tiên Các vừa mới nhòm ngó, chỉ có điều không rảnh để quan tâm tới bọn họ.

Hắn hiện giờ đang bận theo dõi trận chiến mất rồi.

Nói chung nhóm Tiên Các cử ra hai gã khỉ đột chiến lực khá mạnh. Mặc dù tốc độ hơi kém một chút, nhưng công kích lực đạo cường đại hơn người.

Vả lại bọn họ là hỏa hệ tu sĩ, thành ra hắc cương thi mà để bị đánh trúng một quyền là sẽ xong phim.

Cương thi phòng ngự mạnh kinh khủng còn vậy, hiển nhiên đám Tà Tu chẳng tốt đi đâu.

Điểm mấu chốt bọn họ là huynh đệ song sinh, phối hợp tác chiến rất nhịp nhàng ăn ý, theo kiểu liên tục hoán đổi vị trí, lên công về thủ khá là chặt chẽ.

Trải qua cẩn thận phân tích, Cao Cường nhận định để hạ gục hai gã khỉ đột này sẽ hơi bị tốn sức.

Mà thông thường toàn là con tốt phải xuất chiến đầu tiên, bởi vậy tám kẻ hiện vẫn đang trên thuyền có thực lực cường đại hơn nhiều là cái chắc chắn.

Cao Cường cảm giác máu trong người sôi sục, có xúc động xông lên cà khịa so găng thử xem sao.

Tuy nhiên diễn biến trận đấu khiến chiến ý vừa chớm bốc lên đã bị hắn kìm nén ngay xuống.

Bởi trong vòng năm phút toàn bộ cương thi cùng sáu gã Tà Tu chết trận. Tóm lại ngay từ bây giờ đã có thể phán định kết quả thắng thua luôn được rồi.

Thế nhưng thay vì rình rập cơ hội bỏ chạy, hoặc nhảy nhót câu giờ chờ đợi cứu viện, thì cái đám Tà Tu này lại cứ như con thiêu thân lao lên liều mạng.

Khỏi cần thi triển Thấu Thị Phán Quan, Cao Cường dám chắc Tiên Phủ với tham vọng lật đổ Tiên Các, đã ép đám môn hạ phải tuyên thệ vớ vẩn gì đó.

Aizz, suy cho cùng đám Tà Tu này chỉ là những con rối không hơn không kém.

Trong khi Cao Cường ngồi đó suy nghĩ mông lung, tại trung tâm trận chiến, hai gã “khỉ đột” trong mắt hắn đã không muốn để lãng phí thêm thời gian nữa.

Đơn giản chỉ bằng một ánh mắt, ngay sau đó khí thế của cả hai bộc phát cực kỳ mãnh liệt.

Vốn chỉ có hai bàn tay tuôn trào hỏa diễm, lúc này đang lan rộng bao phủ khắp bên ngoài cơ thể.

Về phần bốn gã Tà Tu thì bị khí thế bộc phát hất văng ra xa, chênh lệch lớn thế nào đã rõ ràng, bất quá rất nhanh liền lại như chó dại nghiến răng lao tới vung kiếm tấn công.

Đại Long và Tiểu Long đồng loạt nhếch miệng cười, rồi tách ra hai hướng. Với trên mu bàn tay hiển hiện vòng linh văn đỏ rực, đây là lần đầu họ chủ động xông lên đánh địch.

Và rồi huynh đệ hai người liên tục vung tay nhanh như chớp, từ bàn tay bọn họ không ngừng phóng ra hỏa diễm quyền ấn khổng lồ, giống như những toa tàu nối đuôi nhau.

Đối diện với chuỗi hỏa diễm quyền ấn ập tới, bốn gã Tà Tu riêng mình đều phóng xuất đại lượng âm khí, khiến bốn khoảng không gian rộng lớn phút chốc đã tối đen như mực.

“Oành.. Oành.. Oành.. Oành..” – Bốn chuỗi hỏa diễm quyền ấn như đoàn tàu đâm sầm vào bốn khoảng không gian âm khí, liền tạo thành hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Hỏa diễm bén mồi âm khí, trong nháy mắt bùng lên bốc cháy dữ dội.

Vậy là bốn khoảng không gian tối đen liền bị hỏa diễm đỏ rực xâm chiếm hoàn toàn. Còn bốn gã Tà Tu bị lửa thiêu thân, hiện giờ đang kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Đúng là môn nhân đệ tử của Tiên Các có khác, đánh ra thứ hỏa diễm không hề tầm thường, ẩn chứa công dụng trừ tà hết sức rõ rệt, chứ không dây dưa chậm rãi triệt tiêu.

Mất có sáu phút vui đùa đã giải quyết toàn bộ mười gã Tà Tu kèm theo mười cỗ hắc cương thi.

Thế nhưng Đại Long với Tiểu Long không có lòng dạ nào để mà vui mừng.

Huynh muội Mạc Quân Vương, Mạc Tịnh Hương và sáu người khác trên thuyền cũng tương tự. Về phần Cao Cường cùng với Bạch Tuyết lúc này đã phải nghiêm túc đứng lên.

Bởi vì đang có khoảng ngàn cỗ khí tức âm hàn lạnh lẽo từ phía sơn mạch chậm rãi tiến tới nơi đây.

Không hiểu cái thế lực Tiên Phủ chó má kia lừa gạt ở đâu ra lắm Tà Tu đến nhường này? Cao Cường không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, thực sự muốn chửi thề một câu.

Hắn đã xác định tiến vào đây là sẽ phải thường xuyên chém giết.

Cơ mà đụng độ hẳn đạo quân ngàn người, cái này ông trời trêu ngươi hơi quá đà đấy a.

“Xiu.. Xiu.. Xiu..”

Đúng lúc này hàng loạt tiếng xé gió vọng tới, Cao Cường nhìn lại thì thấy là nhóm mười người Tiên Các vừa đáp xuống khoảng cách mười mét trước mặt hắn với Bạch Tuyết.

Không có thời gian để đứng nhìn nhau, Mạc Quân Vương liền chắp tay, lịch sự nói:

“Tại hạ Mạc Quân Vương, lai lịch thế nào chắc hẳn các hạ đã nhìn ra. Không biết các hạ liệu có thể tạm thời dẹp bỏ ân oán sang một bên để cùng chúng ta đánh lui quân địch?”

Đến cái lão ất ơ tại Tiên Y Môn còn nhìn ra, bị đám này phát hiện cũng phải thôi. Cơ mà xưng ta gọi ngươi cho nhanh, bày vẽ tại hạ các hạ nghe mà ngứa hết cả lòng mề.

Cao Cường thở dài ngán ngẩm, chép miệng nói:

“Bên ta không thành vấn đề, nhưng đáng để các ngươi phải liều mạng sao? Thiết nghĩ hiện giờ rời khỏi vẫn còn kịp, sau này chậm rãi tiêu diệt bọn chúng cũng đâu có muộn?”

Mạc Quân Vương nghe xong khẽ lắc đầu đáp lại:

“Hiện nay Tiên Phủ đã chiếm lĩnh khu cấm địa này, nhân số khoảng mười vạn Hóa Thần Kỳ. Chậm rãi tiêu diệt từng nhóm nhỏ lẻ sợ rằng chết già vẫn còn chưa đâu vào đâu”

Mười vạn Tà Tu Hóa Thần Kỳ? Thánh họ tiên sư cha.

Cao Cường nghe mà trợn tròn hai mắt, rất lâu sau mới cười khổ nói:

“Vậy thì điên cuồng đánh một trận đi, giết được từng nào hay từng đó vậy”

Mạc Quân Vương chưa kịp đáp lại, Mạc Tịnh Hương đã xen vào hỏi:

“Rất xin lỗi, ngươi đây là che giấu tu vi, hay thực sự chỉ có Nguyên Anh Kỳ?”

Xem ra cái đám này ôm mục đích dò xét thực lực của bản quan là chính đây mà, Cao Cường trong đầu nảy sinh ý nghĩ hung ác, liền hướng nàng ta gật đầu mỉm cười nói:

“Ta tu vi đúng thật chỉ có Nguyên Anh Kỳ. Ta là Cao Cường, còn ngươi tên gì?”

“Mạc Tịnh Hương” – Mạc Tịnh Hương mau chóng trả lời, sau đó hỏi:

“Không phải ta có ý coi thường, thế nhưng quân địch toàn là tu sĩ Hóa Thần Kỳ, ngươi liệu..?”

Nửa giây suy nghĩ cũng không cần, Cao Cường liền tủm tỉm cười nói:

“Đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến ta đấy, vừa xinh đẹp vừa nhân hậu như ngươi thật hiếm có. Hay là hai chúng ta làm một vụ cá cược nho nhỏ cho nó vui nhỉ?”

“Cá cược gì mới được?” – Mạc Tịnh Hương hiếu kỳ vội vàng dò hỏi.

“Chắc ngươi không dám” – Cao Cường ra vẻ tiếc hận thở dài khẽ nói:

“Ta tính ra kèo hai chúng ta ganh đua xem ai giết Tà Tu nhiều hơn. Ta thắng thì ngươi phải gả cho ta, còn nếu ta thua thì tùy tiện ngươi muốn chém giết sao cũng được”

Nghe xong những lời này, nhóm đệ tử Tiên Các liền tập thể hóa đá.

Duy nhất chỉ có Bạch Tuyết là khác biệt, nàng vươn tay nhéo eo hắn một cách đầy hung ác.

Sau giây lát thẫn thờ, Mạc Tịnh Hương bật cười khanh khách, gật đầu nói:

“Ngươi đây là mưu đồ chọc chúng ta nổi giận, đã như vậy ta đồng ý cùng ngươi cá cược. Ta thua liền sẽ gả làm vợ ngươi, nếu ta thắng sẽ cắt đầu ngươi đem về Tiên Các”

Lần này đến lượt Cao Cường hóa đá, khá hơn một chút là khóe miệng hắn không ngừng giật giật.

Cô nàng này nào có nửa xu nhân hậu gì đâu? Rõ ràng tâm hồn còn ác hơn quỷ dữ.

Cơ mà cắt đầu bản quan không hề dễ, Cao Cường nhếch miệng cười lạnh:

“Liền quyết định như vậy đi, hi vọng ngươi sẽ không phải là kẻ lật lọng”

“Lấy chồng có gì đâu mà phải sợ” – Mạc Tịnh Hương bĩu môi, cười nhạt nói:

“Sợ rằng ai đó đến lúc thua lại không dám đưa cổ ra cho ta chém ý chứ”

Đang có ngàn địch nhân tiến đến, vậy mà hai người còn đứng đó đá xoáy lẫn nhau? Mạc Quân Vương cùng mấy người còn lại trong lòng buồn bực, trên trán nổi đầy gân.

Nhất là Mạc Quân Vương đang phi thường hối hận, giá như đừng tới gặp tiểu tử khốn nạn này thì tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.