Dương Gian Phán Quan

Chương 219: Chương 219: Cái này liền hên xui




Không chút tiếng động, nữ nhân điên liền đứng trước mặt hắn. Nàng ta ánh mắt hết sức hư hỏng nhòm xuống bên dưới, nhìn chán nhìn chê mới tặc lưỡi nói:

“Nha nha, hai món đồ thú vị”

Ý nữ nhân điên này là Dream Come True và tín vật Phán Quan? Hừ, lão tử mới lười cùng người nói. Cao Cường dứt khoát quay phắt mặt sang hướng khác.

Nhưng mà sau đó liền có hai bàn tay lạnh như băng áp lên má hắn, không chút khách khí xoay mặt hắn trở lại. Hơn nữa khuôn mặt nữ nhân điên còn đánh tới?

Nữ nhân điên này định cưỡng hôn? Đừng a!

Ngươi bao nhiêu năm rồi chưa đánh răng, đừng có làm trò đó với ta!!!

Cao Cường muốn mở miệng mắng, nhưng hai bàn tay nàng ta kẹp chặt quá, nói không được. Cố gắng lắm chỉ phát ra được những tiếng ư ử không ai nghe hiểu.

Nhưng hắn nghĩ nhiều rồi, nàng ta đơn thuần chỉ là đem trán của mình áp lên trán của hắn mà thôi.

Cao Cường lập tức cảm thấy có đồ vật chui vào trong đầu. Mặc dù không đau đớn, nhưng có cảm giác như thể đang tắm mà bị người nào đó cứ nhìn chằm chằm.

Nữ nhân điên này đang đọc ký ức của ta? Ngươi cái nữ nhân vô duyên biến thái, mau cút xéo đi!!!

Thước phim hơn hai mươi năm cuộc đời hắn, nàng ta chỉ dùng có đúng một phút liền đã xem xong xuôi. Sau khi tách ra, nàng ta nhoẻn miệng đầy hài hước nói:

“Giống như một quân cờ mang cả hai màu đen và trắng. Khá thú vị”

“Uỳ..” – Bĩu môi khinh thường ra mặt, Cao Cường kiêu ngạo nói: “Ế an ày ông ẻ ào iều iển ược a, o ù à ão ặc iên ũng ông ể. À ẹ ươi au ỏ ay a, ông ão ử ao à ói uyện?”

[Việt Sub: Xuỳ, thế gian này không kẻ nào điều khiển được ta, cho dù là lão tặc thiên cũng không thể. Bà mẹ ngươi mau bỏ tay ra, không lão tử sao mà nói chuyện?]

Chẳng rõ là do nghe không hiểu, hay hiểu mà cố tình không nghe. “Nữ nhân điên” vẫn là hai tay ép chặt mặt hắn, còn miệng thì không ngừng lẩm bẩm tự hỏi:

“Dám sờ mó, nên giết không ta? Hừm hừm, thật khó nghĩ nha”

Nàng ta thế mà biết hết? Thánh họ!

Nhưng mà ta không có tà tâm đâu, ta chỉ kiểm tra xem ngươi có phải là quỷ hay không thôi. Cao Cường cố gắng dùng ánh mắt thành thật để giải thích cho nàng ta hiểu.

Trầm tư một hồi, “nữ nhân điên” liền mỉm cười và nói:

“Thôi được rồi, ta cho phép ngươi được làm nam nhân của ta đó”

Bị phong ấn lâu quá, nữ nhân này thiếu máu lên não? Cho phép … nói vớ vẩn cái gì vậy? Cứ làm như lão tử thèm khát cái thứ điệu chảy nước nhà ngươi? Lạy hồn!!!

“Nha.. ánh mắt bốc hoả rồi” – Nữ nhân điên cười khúc khích nói:

“Nhưng mà hiện giờ không thể làm được đâu nha, ngươi vẫn còn quá dế nhũi, chưa tương xứng với ta. Sau này nếu có thể gặp lại, lúc đó ta liền sẽ thuộc về ngươi ná”

Lão tử khi nào thèm khát ngươi?

Lão tử là ánh mắt tức giận, là ánh mắt phi thường phẫn nộ có biết không?

“Thôi được” – Nữ nhân điên không đầu không đuôi nói một câu, tiếp đó mặt nàng ta lần nữa đánh tới.

Nhưng là.. nhưng là.. lần này không phải trán áp trán nữa, mà là môi kề môi. AAA, cái nữ nhân điên này sao lại có thể làm vậy? Tại sao lại cướp đi nụ hôn đầu của ta?

Cái này ta để dành cho người con gái ta yêu đó a!!!

Nữ nhân điên, ta hận ngươi!!!

Nói là hôn cho oai vậy thôi, chứ thực ra chỉ là chạm nhẹ một cái liền tách ra. Sau đó nàng ta buông tay, đương nhiên còn có tản đi lực lượng trói buộc áp trên người hắn.

Nhận thấy cơ thể nhẹ bẫng, Cao Cường ngay tức thì bật nhảy lùi về phía sau. Vừa dùng ống tay áo lau lau, vừa nhìn nữ nhân điên với ánh mắt hết sức đề cao cảnh giác.

Nữ nhân điên bất chợt cúi đầu e thẹn, hai ngón tay chỏ đâm đâm vào nhau, đầy ngại ngùng nói:

“Hôn cũng hôn rồi nha, ngươi phải chịu trách nhiệm đấy nhá”

Lão tử có chịu cái quần chứ chịu.

Ánh mắt chiếu xạ hàn quang, Cao Cường lạnh giọng tuyên bố:

“Nữ nhân điên, cảnh cáo ngươi tốt nhất đừng có dở trò bàng môn tà đạo. Nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày lão tử đem ngươi băm nhuyễn trộn với hành lá”

“Là làm món chả nhái đúng không?” – Gò má ửng hồng, nàng ta cúi đầu lí nhí: “Muốn ăn ta đến mức độ đó rồi sao? Vậy phải mau chóng cường đại lên mới được ý”

Không muốn lãng phí thời gian với nữ nhân điên khùng này, Cao Cường dứt khoát quay người rời đi.

Nhưng là vừa quay đầu liền thấy nàng ta đã đứng chặn đường luôn rồi.

Ức chế không sao tả xiết, Cao Cường lạnh giọng quát lên:

“Ngươi rốt cuộc muốn như nào? Thẳng tưng huỵch toẹt đi cho nó nhanh”

Nàng ta đơn giản là điểm ngón tay chỏ lên trán hắn và nói:

“Tặng ngươi một món quà nho nhỏ thôi, xem như tín vật định tình đi nha”

Ngay cả cơ hội từ chối cũng không có, hắn đầu óc lập tức choáng váng không biết trời đất là gì. Có điều cảm giác khó ở này thoáng cái liền qua đi, vỏn vẹn chỉ trong vài hơi thở.

Và khi Cao Cường tỉnh táo lại, thì thấy bản thân mình đã đứng tại sân tế đàn luôn rồi.

Cướp của ta nụ hôn đầu đời, vậy mà cái tên cũng không giới thiệu, nữ nhân này cũng thật là. Mang theo tâm tư có điểm hơi phức tạp, hắn hướng về phía bờ kè mà chậm rãi đi tới.

“Ta tên là Võ Linh Lan, hơn thế nữa..” – Đúng lúc này giọng nói của nữ nhân điên truyền tới bên tai hắn.

Nghe thấy vậy, Cao Cường hiếu kỳ nán lại vểnh tai lên.

“Ta không phải nhân loại, ta là Quỷ” – Không để hắn phải đợi lâu, nữ nhân điên mau chóng nói nốt những lời còn dang dở. Và nội dung như thể hàng ngàn nhát kiếm sắc bén.

Quỷ?

Ta bị Quỷ cưỡng hôn?

Tinh thần gặp phải nghiêm trọng đả kích, Cao Cường thất tha thất thểu tiếp tục cất bước rời đi.

Trong khi đó bên dưới lòng đất, cụ thể tại bên trong khối cầu.

Võ Linh Lan trở lại ngồi trên bảo toạ, ngón tay không ngừng búng lên thân cây kiếm đỏ au. Khuôn mặt xinh đẹp không chút che giấu vẻ hả hê cười nói:

“Tài Quyết, ngươi cái này kiếm mẻ cũng quá đáng thương nha. Như nào lại khiến người ta cầm trong tay cũng thấy phiền thế? Ném như ném rác rưởi?”

“Cười cợt ta để tự an ủi bản thân sao?” – Tài Quyết thân kiếm khẽ rung, truyền ra giọng nói mười phần cứng nhắc: “Đừng quên cá cược giữa ngươi và chủ nhân ta. Kẻ rút kiếm không mê luyến gì ngươi, thắng thua đã rõ ràng, mau trở về chung độ đi”

“Ai nói ta thua?” – Võ Linh Lan tròng mắt ranh mãnh nói: “Hắn hiện giờ còn chưa mê luyến ta, nhưng tương lai hoàn toàn có thể nha. Hơn nữa ca ca rõ ràng chơi xấu, nếu ca ca đưa ta tới tinh cầu của đám thần tử, ngươi đã trở thành sính lễ đám hỏi rồi”

“Ăn nói hàm hồ” – Tài Quyết thân kiếm lần nữa rung rung: “Chủ nhân dùng ta làm vật phong ấn vì hai lý do, một là sớm lường trước ngươi không tuân thủ giao kèo. Hai là tính quẻ biết kẻ nhổ kiếm khúc đen khúc trắng, dự định cho hắn thay ngươi kế vị”

“Tiểu tử này đúng là khúc đen khúc trắng như chủ nhân bấm tay tính ra. nhưng khổ nỗi không phải quang minh và hắc ám. Cái này chứng tỏ đã có đại sự, vận mệnh nhảy số, tính toán của chủ nhân lúc trước mới bị sai lầm. Cấm ngươi nghĩ xấu chủ nhân”

“Ngươi nói không sai” – Võ Linh Lan mặt đẹp ngưng trọng: “Pháp tắc hiện giờ có thể nói là đang vô cùng thiếu ổn định, ta hồi phục với tốc độ chậm không tưởng. Chẳng lẽ đám tiên nhân tìm tới gây sự? Ca ca ném trả Diêm Vương tiên vị từ lâu rồi mà nhỉ?”

“Cái này liền hên xui” – Tài Quyết thân kiếm tiếp tục rung: “Ta dám khẳng định chủ nhân không dễ dàng trả lại vậy đâu. Không khéo cuốn sổ đáng thương kia giờ đang nằm ngốc trong cấm địa nào đó, ngay cả thần tiên cũng không dám bước chân tiến vào”

“Ca ca cũng thật là” – Võ Linh Lan thở dài thườn thượt nói:

“Trả luôn cho người ta còn tìm kiếm người kế vị, cứ gây khó dễ làm gì, để rồi nhân gian loạn tùng phèo”

“Không phải chứ?” – Tài Quyết thân kiếm rung nảy dữ dội:

“Ngươi cái này một đầu quỷ cái, khi nào quan tâm nhân gian yên bình? Ngươi đừng có mà hù doạ ta”

Võ Linh Lan như chớp đứng bật dạy, ném mạnh kiếm xuống đất, tức giận chỉ tay mắng mỏ:

“Ngươi cái này thối kiếm, ta nửa người nửa quỷ có biết không? Dám ăn nói bậy bạ? Muốn hay không ta đem ngươi nung chảy, đúc thành gậy quấy chuồng xí?”

“Nửa người nửa quỷ?” – Tài Quyết lơ lửng bay lên, giọng điệu cứng ngắc lẫn lộn khinh bỉ nói:

“Ngươi cái này quỷ chiếm chín phần chín, lấy đâu ra nửa này nửa kia? Mà nhanh chóng rời khỏi thôi, ngây ngốc thêm, tinh cầu này vì ngươi mà nổ tung giờ”

Tài Quyết nói không hề sai lệch một chút nào, vả lại Võ Linh Lan cũng hiểu rằng hiện giờ nên rời khỏi. Sau khi hừ lạnh một tiếng, nàng ta ngồi trở lại bảo toạ.

Đơn giản chỉ là điều động tinh thần ý niệm, linh văn đồ án bên ngoài bề mặt khối cầu ngay tức thì đồng loạt phát sáng. Và chỉ sau một hơi thở, khối cầu cứ thế biến mất như thể chưa từng tồn tại nơi đây.

Mặc dù không có sự sụp đổ diễn ra, nhưng khối cầu vừa biến mất, những núi xương yêu tộc khổng lồ liền nhanh chóng rệu rã rơi rụng lả tả. Chẳng mấy chốc nhìn trông như thể một bãi cát trắng trải dài.

“Phát hiện ra ta? Hắc, bội kiếm của gã khốn nạn kia có khác”

Vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối, một bóng đen bật cười khẽ nói. Có điều kẻ này dường như không ý định truy đuổi theo, gã lẳng lặng suy tư điều gì đó, đến tận nửa tiếng sau mới như làn khói tiêu tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.