Dương Gian Phán Quan

Chương 117: Chương 117: Chính Thức Giáo Dục




Cao Cường ấp ủ giấc mơ được tự do tung tăng bay nhảy khắp nơi, trong khi Đế Vương cái chức nghiệp này bận bịu tối tăm mặt mũi, nhìn thế nào cũng thấy không tốt làm.

May mắn thay, sư phụ không có mệnh lệnh cho đệ tử là hắn đây chạy đi tranh ngôi vua của người ta. Cao Cường trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm không sao mà tả xiết a.

Nói tóm lại phải làm việc trái với nguyện vọng là không vui một chút nào.

Khe khẽ thở phào, Cao Cường tò mò đổi với Nhàn Vân Lão Nhân hỏi thăm:

“Sư phụ, nghe cách nói thì ngài xuất thân là từ hải vực?”

Không vội lên tiếng trả lời, Nhàn Vân Lão Nhân đứng dậy ra hiệu cho hắn, rồi hai người cùng nhau đi tới vị trí giữa sân. Lúc này lão nhân gia mới mang vẻ mặt đắc ý nói cho hắn biết:

“Không những xuất thân hải vực, ta đây thanh danh vang dội không người không biết. Ngang dọc đây đó khắp biển rộng, không kẻ nào dám đứng ra cản đường. Thế nào? Bái vị sư phụ siêu cấp là ta đây, đã đủ để tiểu tử ngươi cảm thấy tự hào chưa?”

Giả dụ sư phụ kể ra những chiến tích hoành tránh đánh đông dẹp bắc gì đó chẳng hạn. Đằng này câu chuyện theo hướng chung chung, nghe như đi du lịch đây đó.

Tất nhiên muốn ngênh ngang tại hải vực thì sư phụ thực lực chắc chắn thuộc hàng phi thường khủng bố. Cao Cường đúng là thấy tự hào dần đều rồi đấy, ngặt nỗi cảm giác còn hơi mông lung mơ hồ.

Quên đi những chuyện ngoài lề, Cao Cường cẩn trọng đặt câu hỏi:

“Sư phụ, ngoài mặt bằng tu vi, chiến lực hải vực tu sĩ phải chăng cũng cường hơn đại lục tu sĩ?”

Trên mặt tiếu dung càng đậm, Nhàn Vân Lão Nhân gật gù trả lời:

“So sánh đồng cấp, cường đại hơn không chỉ một điểm nhỏ. Tầng thứ Kim Đan Nguyên Anh có thể vượt cấp chiến đấu là chuyện rất thường thấy. Nhìn chung đại lục tu sĩ chạy ra hải vực phải đối mặt với muôn vàn khó khăn, chỉ một sai lầm nhỏ nhoi liền xương cốt cũng chẳng còn”

“Việc này cũng không có cách nào, dù sao thì hải vực có đạo thống truyền thừa đầy đủ và lâu đời hơn. Rồi còn nhiều phương diện vượt trội khác như kinh nghiệm bồi dưỡng thế hệ trẻ, tài nguyên tu luyện, pháp bảo, đan dược. Tóm lại chiến lực hình thành từ nhiều khía cạnh”

Nhàn Vân Lão Nhân dứt lời, Cao Cường ngẫm nghĩ một chút liền tiếp tục đề ra câu hỏi:

“Sư phụ, nói như vậy ta cần phải học tập cả những thứ như luyện đan luyện khí? Hoặc là nói ngay cả trận pháp gì gì đó cũng phải học?”

Khe khẽ lắc đầu, Nhàn Vân Lão Nhân mỉm cười đáp:

“Đó chỉ là minh chứng nói rõ tu hành giới hải vực tại sao cường đại hơn thôi. Chứ một cá nhân làm sao ôm đồm học tập hết mọi thứ được. Nhìn chung nắm tay đủ cứng, ngươi sẽ có được mọi thứ mình cần. Bởi vậy thực lực tự thân vẫn là thứ phải ưu tiên phát triển hơn hết”

Đưa tay gãi tóc gáy, Cao Cường ngập ngừng hỏi:

“Có nghĩa ta chỉ cần tập trung đề cao tu vi, với tu luyện võ kỹ?”

Đưa lên ngón chỏ lắc lắc như thanh niên đôi mươi, Nhàn Vân Lão Nhân nghiêm nghị nói:

“Trước mắt thì đúng là như vậy. Thế nhưng về sau ngươi cần phải học tập thêm ít nhất một chức nghiệp. Học luyện đan luyện khí, chế phù hay trận pháp thì tuỳ. Thứ nhất là có thân phận đi lại cũng thuận tiện, thứ hai thông qua buôn bán trao đổi lấy tài nguyên tu luyện”

Nói xong cảm thấy thiếu, Nhàn Vân Lão Nhân liền lập tức bổ sung thêm:

“Tất nhiên nếu ngươi muốn đi theo con đường đốt nhà cướp của thì khỏi cần học gì cho mệt”

“Ách..” – Nhắc tới đốt nhà cướp của, Cao Cường ngay lập tức nhớ tới phi vụ đêm qua. Thành ra không khỏi bị rơi vào tình cảnh lúng ta lúng túng như gà mắc thóc.

Dáng vẻ đùa cợt biến mất, Nhàn Vân Lão Nhân thái độ nghiêm túc trở lại:

“Theo như quan sát thì tiểu tử ngươi còn tu luyện một bộ trảo công. Lý do chưa từng sử dụng đến là gì? Đừng nói tu vi chưa đủ nên không công kích được linh hồn thể. Bởi nếu muốn, ngươi hoàn toàn có thể vận dụng tới võ kỹ trong trận chiến tại thôn Hưng Dương”

Vấn đề này Cao Cường đã từng trăn trở từ lâu, nay được hỏi tới liền lập tức nói ra:

“Sư phụ, trảo công và bộ pháp ta tu luyện là đồng bộ. Nhưng khác với bộ pháp, khi tu luyện trảo công ta luôn có cảm giác không được thoải mái. Phải chăng là do nó không phù hợp với ta?”

“Thắc mắc này không sai” – Nhàn Vân Lão Nhân cười tít cả mắt.

Vò đầu bứt tai, Cao Cường đầy bất mãn làu bàu:

“Sư phụ, ta gặp vướng mắc mà ngài đây hài lòng cái gì a?”

Lần này Nhàn Vân Lão Nhân cũng không nổi giận, thậm chí còn khá là vui vẻ:

“Ngươi nhận ra điểm chưa phù hợp có gì xấu? Cứ cắm đầu cắm cổ tu luyện võ kỹ một cách mù quáng mới là không tốt. Việc cần thiết bây giờ là tĩnh tâm tự hỏi xem muốn theo đuổi con đường nào? Liên quan thành tựu một đời, hãy suy xét cẩn thận. Ừm giống như khi lựa chọn chuyên nghành đại học vậy đó”

Thực tế không cần Nhàn Vân Lão Nhân phải nhắc nhở, Cao Cường sớm đã ý thức được vấn đề này. Ngặt một nỗi trước nay luôn trong tình huống thụ động, hắn chỉ có thể hi vọng từ truyền thừa nhận được loại võ kỹ ưng ý rồi mới tiến hành cải tu.

Nhận thấy đệ tử không ít lần muốn nói lại thôi, Nhàn Vân Lão Nhân cười cợt mà hỏi:

“Có gì thì nói thẳng ra, ấp úng không giống ngươi chút nào”

Sư phụ đã lên tiếng, không có lý gì im lặng, Cao Cường thẳng thắn trình bày tâm tư:

“Ta ưa thích quyền và chưởng, ngặt một nỗi không có võ kỹ để tu luyện. Ngoài ra ta còn lo lắng nếu cùng lúc tu luyện hai loại võ kỹ liền không được tốt cho lắm”

“Ai nói ngươi không có võ kỹ?” – Nhàn Vân Lão Nhân giữ nguyên dáng vẻ cười cười.

Từ giọng điệu thì sư phụ không giống như sẽ ném cho hắn vài môn võ kỹ. Chẳng những thấy khó hiểu, mà Cao Cường não bộ lại có phản ứng phù nề nữa rồi.

May mắn không đến nỗi não sưng tấy, bởi Nhàn Vân Lão Nhân ngay lập tức thao thao bất tuyệt:

“Dính dáng liên quan tới binh khí mới cần chú tâm một đường. Chứ quyền cước tay chân thì tu luyện 2 3 loại võ kỹ chẳng có gì xấu. Vận dụng khéo léo quyền cước chưởng còn bổ trợ khá tốt nữa là đằng khác. Tuy nhiên vẫn nên phân biệt thứ nào chính, thứ nào là phụ”

“Nếu ta đoán không lầm thì tiểu tử ngươi đặc biệt thích dụng quyền. Chỉ là chưa có võ kỹ cao cấp nên là khi chiến đấu toàn dựa dẫm hết cả vào phù lục đi? Thực ra ngươi đã có võ kỹ, chẳng qua kiến thức còn thiếu sót. Nhưng hiện tại có sư phụ đây rồi, không phải lo”

Ù hết cả tai..

Được cái Cao Cường vẫn nghe ra vài điểm quan trọng.

Đáng tiếc hắn không có thời gian suy nghĩ, bởi Nhàn Vân Lão Nhân nói còn chưa mệt:

“Thiên phú của một người được đánh giá dựa vào phẩm cấp tiên căn, cùng với tố chất cơ thể. Mặc dù xuất phát điểm muộn, nhưng thiên phú của ngươi khá tốt. Lại nhờ vào tu luyện bằng công pháp cao cấp, qua đó ngươi tu vi mau chóng đuổi kịp tu sĩ đồng trang lứa”

“Với điều kiện của mình, đáng lý ra ngươi chiến lực phải vượt trội tu sĩ đồng cấp. Đáng tiếc bởi tu luyện còn chưa đi đúng hướng, xét trên mọi mặt ngươi chỉ nhỉnh hơn đám gà vịt một chút. Kẻ có chiến lực tầm trung thôi, cũng thừa sức tẩn cho ngươi sống dở chết dở”

Không tức giận, không chạnh lòng.

Đơn giản vì Cao Cường rất tự hiểu lấy mình.

Hắn có bộ pháp tốt với đống phù lục cấp thấp thì lại làm được gì? Muốn dựa vào chúng để đánh hạ đối thủ là phi thường khó khăn. Nói chung sư phụ phân tích không sai một điểm nào cả.

Có khủng long sư phụ chỉ dạy là chuyện phi thường tốt đi.

Dắm chắc sư phụ sắp sửa chỉ điểm những thứ càng quan trọng hơn nữa. Cao Cường trong lòng háo hức hơn bao giờ hết. Đương nhiên đi kèm với đó là càng tập trung tinh thần để lắng nghe.

Dáng vẻ phấn khởi y như khi lão sư biết được đám học sinh chú tâm nghe giảng bài. Nhàn Vân Lão Nhân vuốt nhẹ chòm râu trắng, tiếp tục công cuộc dạy dỗ đệ tử:

“Võ kỹ cao cấp tất nhiên lợi hại, nhưng đó không phải là thứ ngươi cần lúc này. Sư phụ nói để ngươi được hiểu, võ kỹ cơ sở không đơn thuần chỉ dùng luyện thể mà thôi. Hơn nữa ngươi tu luyện còn chưa tới nơi tới chốn, thi triển thành thục thôi là xa chưa có đủ”

Võ kỹ cơ sở?

Chiêu thức của võ kỹ cơ sở là quá giản đơn.

Nói võ kỹ cơ sở đánh ra sát thương khủng khiếp thì bố ai mà tin được. Thế nhưng sư phụ không đời nào nói linh tinh bậy bạ, Cao Cường không kìm được dò hỏi:

“Sư phụ, ngài có thể nói rõ ràng hơn không?”

“Nhìn” – Nhàn Vân Lão Nhân cười nhạt nói một câu.

Dứt lời liền đi cách ra một đoạn, kế đó Cao Cường thấy sư phụ đứng tấn, hai tay nắm thành quyền chắp ở bên hông. Tư thế mở đầu của bộ võ kỹ cơ sở mà hắn thường tu luyện đây mà.

Chỉ là Cao Cường còn chưa kịp lên tiếng thắc mắc, liền chứng kiến một màn khó mà tin nổi.

Cảnh vật xung quanh đột nhiên biến mất, trong mắt hắn chỉ còn lại sư phụ đang đứng tấn ở nơi kia.

Đáng nói ở chỗ là thân ảnh sư phụ bỗng dưng cao lớn khổng lồ cứ như ngọn núi. Mà rõ ràng sư phụ chỉ có đứng tấn mà thôi, chẳng hiểu sao Cao Cường thấy ngột ngạt khó thở vô cùng.

Rất nhanh cảm giác sợ hãi bủa vây trong lòng hắn. Mà nỗi sợ này sinh ra từ việc hắn sợ sư phụ sẽ vung tay đánh tới một quyền. Đây không phải là ảo giác, Cao Cường dám khẳng định.

Thế nhưng hắn lại không biết dùng ngôn từ nào để mà miêu tả tình huống kỳ quái này.

May mắn tình cảnh này không diễn ra quá lâu, rất nhanh Nhàn Vân Lão Nhân tán đi tư thế. Vừa đi tới, lão nhân gia vừa mỉm cười đối với hắn mà nói:

“Vừa rồi gọi là Thế, tầng thứ đầu tiên của chân ý võ kỹ. Muốn nắm giữ được Thế, điều kiện tiên quyết là lý giải võ kỹ bản thân đang tu luyện. Tuỳ thuộc hình thức võ kỹ, tuỳ thuộc ngộ tính mỗi người mà diễn giải ra Thế khác nhau. Sư phụ hi vọng ngươi dựa vào bộ võ kỹ cơ sở để tìm tòi ra Thế”

“Dựa vào nó rồi từng bước tiến lên tìm hiểu Thế của các loại võ kỹ cao cấp. Hơn nữa đến một ngày tu vi đại thành, ngươi sẽ hiểu phẩm cấp võ kỹ không còn là vấn đề quá quan trọng. Sát thương mạnh hay yếu hoàn toàn phụ thuộc vào kẻ thi triển ra. Có điều vấn đề này liền để sau này hãy tính”

Sư phụ, lão nhân gia ngài lại tái phát bệnh diễn giải loằng ngoằng rồi a..

Cao Cường đứng nghe mà trong đầu không ngừng gào thét kêu khổ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.