Dương Gian Phán Quan

Chương 89: Chương 89: Có Chút Đồng Cảm




Ngạ Quỷ đần độn nào biết rằng cái đống chai lọ đầy màu sắc kia thực tế chỉ là các loại chu sa dịch mà Cao Cường pha chế sẵn phòng ngừa trường hợp đột xuất cần dùng tới.

Với lại Cao Cường đạt tới Luyện Khí kỳ đâu có được bao lâu thời gian a.

Với thời gian ngắn ngủi như thế, hắn không thể nào ôm đồm tất cả kiến thức trong truyền thừa được. Đành lựa chọn ra một vài chiêu số lợi hại nhất rồi ưu tiên mà học tập thôi.

Nói chung trong chiến đấu dùng tới chiêu trò lừa dối cũng chẳng có gì là sai cả.

Nhất là lừa phỉnh cái đám quỷ hồn tàn ác thì lại càng không sai.

Vì thế Cao Cường không có nửa xu hổ thẹn.

Từ cặp xách lôi ra 2 chai Hoả Dầu, Cao Cường cười khỉnh một cái, nhìn về hướng Ngạ Quỷ và nói:

“Uống vài chai chưa đủ thì ta có thể thiết kế cho ngươi một bồn để ngâm cho có cảm giác đắm mình trong Vạc Dầu. Yên tâm đi, nếu vẫn chưa thấy đủ nữa thì có thể nói. Ở đây ta còn có Địa Ngục Hoả Nham, rồi Hoàng Tuyền Thuỷ, cùng mấy chục loại đồ chơi hay ho khác nữa để ngươi tha hồ hưởng dụng”

“Hức..”

Âm thanh tiếng nấc khẽ vang lên, “Đào Thế Mạnh” tức thì dừng lại việc dãy dụa.

Chưa cần kể tới những hình phạt kinh khủng khác. Chỉ riêng ký ức bị chiên trong Vạc Dầu sôi sùng sục, đã đủ để Ngạ Quỷ không còn thiết tha chống cự nữa rồi.

Ngạ Quỷ không muốn chết một lần nữa.

Thế nhưng có những thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết.

“Oành..”

Và rồi một tiếng nổ khá lớn vang dội khắp phòng.

Còn tưởng cứng cựa lắm, sau cùng cũng chỉ là một đầu quỷ hồn yếu đuối mà thôi.

Nói chung động tĩnh do việc Ngạ Quỷ tự bạo quỷ hồn tạo thành, là dạng âm thanh mà một phàm nhân như Đào Thu Hồng là không thể nào nghe thấy được.

Tuy nhiên nàng ta lại nhìn thấy những diễn biến tiếp theo.

Chính xác là khi tàn hồn Ngạ Quỷ bị tống khứ ra khỏi cơ thể Đào Thế Mạnh.

Dưới ánh sáng vẫn luôn chiếu rọi rộng khắp của Tịnh Hoá Phù. Tàn hồn Ngạ Quỷ liền hiển hiện ra với hình ảnh là những đám sương mù màu đỏ thắm như máu.

Có điều thời gian những đám sương mù đỏ thắm này tồn tại là không được dài cho lắm.

Khi chúng bị đẩy ra khỏi vòm ánh sáng của Tịnh Hoá Phù, đồ án ngôi sao mười cánh hoạ vẽ bằng chu sa ngay tức thì toả sáng rựa rỡ.

Những ngọn nến của Tử Tinh Tru Tà Đăng cũng bởi phát giác thấy khí tức tà ác quỷ hồn mà trong nháy mắt hoả diễm bùng lên dữ dội.

Tiếp theo đó, những hoả diễm này dùng phương thức khá ảo diệu để mà tru sát tàn hồn Ngạ Quỷ.

Chính xác thì ngọn lửa từ mười ngọn nến tuôn dài thành những chiếc roi hoả diễm, vừa vặn quất tới đúng vị trí mà tàn hồn của Ngạ Quỷ đang phiêu phù trôi nổi.

Cần tới năm đợt tống xuất mới có thể đem toàn bộ tàn hồn Ngạ Quỷ đẩy ra khỏi cơ thể Đào Thế Mạnh.

Tương ứng với đó là năm đợt xuất hiện tràng cảnh những chiếc roi hoả diễm quăng quật trong không khí.

“Bốp.. Bốp.. Bốp..”

“Hay lắm.. Hay lắm.. Hay lắm..”

Hết tiếng vỗ tay, lại đến âm thanh trầm trồ.

Cao Cường không khỏi ngán ngẩm đưa tay lên che mặt.

Vẫn biết hoả diễm quăng quật ánh lửa lập loè đúng là rất đẹp mắt.

Vẫn biết tiêu diệt thủ phạm ám hại đệ đệ của ngươi là chuyện đáng ăn mừng.

Thế nhưng không cần thiết phải vỗ tay hưởng ứng như đang xem lễ hội biểu diễn ở công viên giải trí đâu.

Nữ nhân này trông thì xinh đẹp dịu dàng là thế, không ngờ tính tình lại có điểm kỳ quái.

Các cụ ngày xưa nói cũng quá là chuẩn đi, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong đâu đấy.

Chắc chắn Tử Tinh Tru Tà Đăng đã đem Ngạ Quỷ tiêu diệt sạch sẽ, xong Cao Cường không vội thu dọn. Mà ngồi xuống mở cặp xách lấy ra thêm vài tấm Tịnh Hoá Phù, và nói:

“Ngạ Quỷ đã tiêu diệt, có điều âm khí độc hại trong nhà vẫn còn. Giờ ngươi dẫn ta đi các phòng để tiêu trừ nốt âm khí nữa là xong”

Đứng phía sau, Đào Thu Hồng ngay lập tức đáp lời:

“Được, mời ngươi đi theo ta”

Dứt lời Đào Thu Hồng liền đi trước dẫn đường, Cao Cường cũng đứng dậy theo sát phía đằng sau.

Lúc này Cao Cường còn không phát hiện ra điểm khác lạ nữa thì đúng là đập đầu mà chết đi cho rồi.

May mà Cao Cường đội mũ lụp xụp, đeo khẩu trang kín mít. Chứ để nàng ta nhìn thấy cảnh mặt hắn đỏ bừng thì nhục nhã không biết để đâu cho hết.

Nhìn chung thì nàng ta quá lo lắng cho an nguy của đệ đệ, không còn tâm trí để ý vấn đề y phục cũng là điều dễ hiểu thôi, không có gì mà đáng trách.

“Cạch..”

Rất nhanh hai người đi tới trước một căn phòng, sau khi mở cửa, Đào Thu Hồng nhìn hắn và nói:

“Đây là phòng của đệ đệ ta. Có chút bừa bộn, mong ngươi thông cảm cho”

Khẽ gật đầu đáp lại, Cao Cường kích hoạt rồi đứng luôn tại cửa ném một tấm Tịnh Hoá Phù vào phòng.

Thấy hắn ném phù xong liền đưa tay ra hiệu, Đào Thu Hồng hiểu ý tiếp tục đi trước dẫn đường. Hai người rất nhanh thì tới căn phòng tiếp theo.

Vẫn như trước đợi Đào Thu Hồng đem cửa mở, Cao Cường liền từ ngoài ném Tịnh Hoá Phù vào. Khác biệt là ném phù xong hắn mở miệng khẽ nói:

“Ta nghĩ ngươi nên thay đổi y phục”

Dứt lời Cao Cường cứ thế quay người đi khỏi. Đào Thu Hồng mới nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống.

Biết được y phục đang mặc bị ướt sũng tự bao giờ mà chẳng hay, đã vậy lại còn dính sát lấy cơ thể, khiến nội y tối màu mặc bên trong nổi lên bần bật.

Đào Thu Hồng trong nháy mắt hoá đá.

Sau vài giây tỉnh táo lại, Đào Thu Hồng tức giận khẽ mắng một câu:

“Dâm tặc”

Đào Thu Hồng cho rằng là kẻ đứng đắn thì hắn phải lên tiếng từ sớm rồi mới đúng. Đằng này lại cứ im lặng để nàng nhong nhong đi trước dẫn đường.

Chắc chắn là nhìn chán rồi mới thèm nhắc nhở.

Điển hình của dâm tặc.

Dâm tặc hèn nhát, có sắc tâm, không có sắc đảm.

Nếu để Cao Cường biết được cô nàng này mắng hắn là dâm tặc, chắc chắn sẽ khóc ròng vì oan uổng.

Nói ra nguyên nhân thì có chút hơi buồn cười. Bởi vì Cao Cường hắn cho rằng tự tiện đi mò phòng ngủ của người khác là hành vi rất không phải phép.

Cho nên mặc dù cảm thấy bất tiện, Cao Cường vẫn đợi tới ném xong Tịnh Hoá Phù vào phòng của Đào Thu Hồng thì mới lên tiếng nhắc nhở nàng ta.

Lần nữa trở lại phòng khách, Đào Thu Hồng trên người đã thay đổi bộ y phục kín như bưng. Dám chắc nếu có khôi giáp thì nàng ta cũng mặc vào rồi.

Với ý nghĩ hắn là dâm tặc biến thái thích nhìn trộm, sắc mặt của Đào Thu Hồng đương nhiên không tốt.

Có điều nhớ tới hắn nắm giữ năng lực thần kỳ tiêu diệt được cả ma quỷ tàn ác. Đào Thu Hồng cảm thấy gã này cũng được tính là kẻ đặc biệt có tài đi.

Mà lắm tài thường nhiều tật.

Gã có háo sắc một chút thì cũng nên thông cảm vậy.

Cô nàng này từ lúc trở ra cứ đứng đó ngẩn ngơ, sắc mặt biến ảo khôn lường. Cao Cường một lần nữa vì thấy ngán ngẩm mà đưa tay lên che mặt.

Mặc dù không hiểu nổi nữ nhân nghĩ gì. Nhưng dựa vào cái liếc mắt dè chừng của nàng ta là đủ để Cao Cường đoán biết nguyên cớ ra làm sao rồi.

Giải thích chỉ càng thêm đen, mặc kệ nàng ta nghĩ sao thì nghĩ.

Đồ đạc đã thu cất gọn gàng vào trong cặp xách, Cao Cường liền chỉ tay về đống gông cùm xiềng xích trên người Đào Thế Mạnh rồi nói:

“Mở khoá đi, ta giúp ngươi mang hắn về phòng”

Nghe hắn nói, Đào Thu Hồng mới tỉnh hồn lại. Vội vã gật đầu rồi từ trong túi lấy ra một chùm chìa khoá.

Cao Cường giúp một tay đem gỡ toàn bộ đống gông cùm xiềng xích xuống. Sau đó cứ thế vác Đào Thế Mạnh lên vai mà mang vào phòng bên trong.

Mấy vết thương trên người Đào Thế Mạnh liền để tỷ tỷ của hắn tự xử lý. Cho nên Cao Cường cũng chỉ đem tiểu tử này thả nằm trên giường mà thôi.

Đúng lúc này đứng ở một bên, Đào Thu Hồng ngập ngừng lên tiếng:

“Cho hỏi ta cần phải chi trả bao nhiêu..”

Không chút chần chừ, Cao Cường xoè tay và dõng dạc nói ra chi phí:

“100 bạc”

Đào Thu Hồng trợn tròn cả hai mắt mà hỏi lại cho rõ ràng:

“100 bạc?”

Cao Cường nghiêm túc gật đầu:

“Đúng vậy, không thể rẻ hơn được”

Để tránh nàng ta nghĩ ngợi linh tinh, không có cách nào khác Cao Cường đành đưa bừa một cái giá tiền.

Có điều hắn tính thì tốt nhưng lại quên rằng cái giá đưa ra quá rẻ mạt. Đến đám thầy bói ở vỉa hè cũng không buồn lừa gạt có 100 bạc, huống chi hắn đây là diệt quỷ.

Bởi vậy Đào Thu Hồng vừa đưa tiền, trong đầu vừa quy kết hắn đây là sĩ gái nên mới đòi ít như vậy.

Cất tờ tiền mệnh giá 100 bạc vào cặp xách, Cao Cường liền lên tiếng cảnh cáo:

“Ngươi tốt nhất giữ mồm giữ miệng. Hiểu ý ta chứ?”

Nghe vậy Đào Thu Hồng ngay lập tức đưa tay lên trời cam đoan:

“Ta xin thề sẽ không tiết lộ dù chỉ là nửa lời”

Khẽ gật đầu, Cao Cường cộc lốc nói:

“Cáo từ”

Thấy vậy Đào Thu Hồng vội vàng hỏi thêm:

“Căn nhà này liệu sẽ không ra vấn đề gì chứ?”

Không cần nghĩ ngợi, Cao Cường ngay lập tức khẳng định:

“Âm khí đã tiêu trừ sạch sẽ. Yên tâm đi”

Thoáng thở phào nhẹ nhõm, tránh để hắn hiểu lầm Đào Thu Hồng chậm rãi giải thích:

“Tiểu Mạnh Mạnh ra chuyện, hàng xóm xung quanh đặt điều dị nghị. Ta là muốn chuyển đi nơi khác, nên mới hỏi cho chắc, chứ lỡ khiến người khác liên luỵ thì khổ”

Bảo sao ban nãy tiểu tử kia kêu gào cứ như heo bị chọc tiết mà chẳng có ai thèm tới hỏi thăm một câu.

Những chuyện liên quan tới ma quỷ đều mang ý nghĩa xấu xa tồi tệ.

Chẳng kẻ nào điên mà đi lao đầu vào những chuyện không hay ho gì. Bởi vậy người ta có thái độ xa lánh cũng là việc quá đỗi bình thường.

Nói chung tỷ đệ nhà họ Đào bị rơi vào tình huống oái oăm như thế này. Cũng chỉ có thể tự trách chính mình sao lại quá đen đủi mà thôi.

Có chút đồng cảm với nỗi khổ của họ. Cao Cường từ trong cặp xách lấy ra năm tấm Tịnh Hoá Phù, đem dúi vào tay Đào Thu Hồng và nói:

“Chuyển tới nơi ở mới, đem dán lên tường mỗi phòng. Những thứ dơ bẩn sẽ không dám xâm phạm”

Bài vở quen thuộc sẽ là ba hoa hứa hẹn, sau đó lưu lại số điện thoại để thuận tiện tán tỉnh mới đúng.

Đằng này hứa hẹn không có, số điện thoại cũng không nốt.

Chỉ đưa cho mấy thanh kiếm giấy?

Đào Thu Hồng cứ thế ngơ ngơ ngác ngác nhìn năm tấm Tịnh Hoá Phù trong tay. Đến khi tỉnh hồn lại ngước lên thì Cao Cường đã rời khỏi tự bao giờ.

Đoán chắc hắn đã rời đi mất, xong Đào Thu Hồng vẫn không kìm được mà chạy ra phòng khách, thậm chí là chạy ra ban công để nhìn xuống dưới đường.

Sau cùng vẫn là không thể tìm thấy bóng dáng của hắn ở đâu nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.