Dương Gian Phán Quan

Chương 400: Chương 400: Đợi Đại Lão Tiên Các Họp Bàn




Nhìn chung từ Băng Tuyết Hải Vực tới cổ chiến trường có khoảng cách khá xa, mặc dù bỏ ra lượng lớn linh thạch vận hành chiến thuyền bay trên bầu trời nhưng vẫn mất một ngày mới gần đến nơi.

Hơn nữa để tránh gây ra hiểu lầm không đáng có, khoảng cách vừa còn trăm dặm là Phạm Thành Văn liền cho thuyền đáp xuống mặt biển, tốc độ cũng vì thế mà giảm chậm.

Sau khi nghe lão báo cáo, Cao Cường mỉm cười nói:

“Gọi nhóm Mạc Quân Vương ra đây đi, lỡ có cường giả Tiên Các chặn đường còn dễ giải quyết”

“Vâng thưa thiếu gia” – Phạm Thành Văn khẽ đáp một tiếng, xong là nhanh chân đi vào trong khoang.

Chẳng mấy chốc lão liền đã quay trở ra, theo sau lưng gồm có heo mập Trư Hào, cùng với nhóm mười người đệ tử Tiên Các, và đi sau cùng là bộ đôi sư huynh muội họ Diệp.

Người gặm đùi gà quay, người ngấu nghiến thịt xiên nướng, người húp canh sùm sụp. Tiếng nhóp nhép không ngừng văng vẳng, đủ thứ mùi hương lan tỏa khắp boong thuyền.

Mang tiếng đệ tử thế lực lớn nhất Hải Vực, mang tiếng đệ tử môn phái lánh đời, vục mặt ăn uống nguyên một ngày rồi còn chưa biết chán, làm như thể đói khát lắm không bằng.

Cao Cường thực sự cảm thấy khô cạn lời, cơ mà cũng nên thông cảm một chút.

Dù sao Trư Hào cái này đầu bếp trình độ càng ngày càng bá đạo, bọn họ “hóa lợn” cả lũ là phải thôi.

Trong khi những người khác mải mê thưởng thức nốt những món ăn mang theo ra, thì Diệp Thanh Trúc ngồi oạch xuống bên cạnh hắn, vừa nhai nhồm nhoàm vừa hiếu kỳ hỏi:

“Tại sao ngươi cứ ngồi ngốc ngoài này vậy? Buồn chuyện nữ yêu xinh đẹp kia à?”

Mấy người phía sau nghe nàng hỏi mà giật mình thiếu chút làm rơi đồ ăn, cả đám vội vàng đưa ngón chỏ lên miệng, liên tục phát ra tiếng “suỵt suỵt” nhắc nàng mau giữ im lặng.

Cao Cường thừa hiểu đám này tưởng rằng Bạch Tuyết gặp chuyện, vốn không định lãng phí nước bọt giải thích, nhưng nếu để bọn họ nghĩ sai lệch cũng không hay cho lắm.

Bởi vậy hắn liền nhún vai, cười nhạt nói:

“Ẩn trong Băng Tộc cổ thành là đồng tộc của nàng, giờ các ngươi đã hiểu rồi chứ?”

Ngay đến Tán Tiên mò vào còn phải chết, Phong Tuyết Thần Điêu thực lực khủng bố khỏi cần nghi ngờ. Nói chung hắn có tiết lộ hay không thì cũng chẳng gây ra ảnh hưởng gì.

Chỉ có điều cả đám còn chưa kịp phản ứng, thì chợt nghe thấy hai tiếng xé gió từ xa vọng tới.

Ngay sau đó liền có hai thân ảnh đáp xuống boong thuyền, gồm một lão giả vóc dáng gầy gò thấp bé, cùng một gã trung niên nam tử cao lớn vai u thịt bắp.

Mạc Quân Vương với Mạc Tịnh Hương lập tức đi tới trước mặt lão giả, khom người khẽ hô:

“Sư phụ”

Tám người đệ tử còn lại của Tiên Các cũng cúi thấp đầu, đồng thanh hô lên:

“Đệ tử bái kiến Phùng Trưởng Lão”

Về phần gã trung niên thì triệt để bị ngó lơ, nguyên nhân có lẽ bởi vì gã là Yêu Tộc, thậm chí rất có thể gã cơ bắp này không phải là môn nhân của Tiên Các.

Sau khi hướng đám đệ tử gật đầu đáp lại, Phùng Trưởng Lão liền quay sang nói với Cao Cường:

“Thú thật là lão phu nghĩ mãi vẫn không ra lý do tiểu tử ngươi tới đây để làm gì? Hay là ngươi đã kêu gọi nhóm bằng hữu của Nhàn lão đầu chạy đến giúp sức?”

Lão muốn ta kêu gọi bọn họ thì cứ thẳng tưng cho nhanh, lại còn vòng vèo văn vẻ.

Cao Cường cười nhạt một tiếng, lắc đầu nói:

“Ngoại trừ bắt ta phải ghi nhớ tuyệt chiêu của từng người để sau này trông thấy truyền nhân của họ thì tẩn một trận, sư phụ không hề lưu lại phương thức liên lạc với bất cứ ai. Hơn nữa Tiên Phủ đang quậy phá khắp nơi, ta nghĩ bọn họ hiện giờ đều đang rất bận bịu”

“Cũng phải” – Phùng Trưởng Lão thở dài nói:

“Vậy ngươi còn mò tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn liều mạng vô ích?”

Cao Cường nghe xong chậm rãi đứng dậy, chìa tay nói:

“Mời tiền bối theo ta vào trong kia, việc này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng”

Nói cho dứt lời, hắn quay sang ra hiệu để Phạm Thành Văn và những người khác ở bên ngoài chờ đợi, rồi mới cùng với Phùng Trưởng Lão đi vào trong khoang.

Cửa khoang vừa đóng sầm, Mạc Tịnh Hương tức thì bĩu môi cằn nhằn:

“Hết ngồi một chỗ ngẩn ngơ, lại tới làm ra vẻ thần bí, đúng là tiểu tử đáng ghét”

Diệp Thanh Trúc nghe vậy liền ngoái đầu nhìn lại, cười khúc khích hỏi:

“Sao muội bỗng dưng bốc hỏa ghê thế? Vẫn còn giận hắn vụ cá cược gì đó ư?”

Ách..

Mạc Tịnh Hương chột dạ giật mình thon thót, hoảng hốt lao nhanh tới bịt miệng Diệp Thanh Trúc, sợ nhất vị tỷ tỷ ngây ngô này lỡ mồm nói lung tung để lộ ra gì đó.

Chưa khi nào Mạc Tịnh Hương thấy hối hận nhiều như hiện giờ.

Biết thế khi trước đừng có dại dột cùng nàng giãi bày tâm sự.

Chỉ có điều lúc này chẳng ai rảnh để mà chú ý tới hai nàng hâm dở, mọi người còn đang bận hóng hớt Phạm Thành Văn với cả gã trung niên nhìn nhau hằm hè.

Phút chốc bầu không khí cực kỳ căng thẳng, chỉ còn tiếng thở đầy hậm hực của hai người.

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, thấm thoát liền đã nửa giờ đồng hồ.

“GÀOOOO..”

Rốt cuộc gã trung niên ngửa cổ gầm vang một tiếng, y phục trên người bất chợt nổ tung, và chỉ trong cái nháy mắt gã liền biến thành con gấu đen cao hơn ba mét.

Theo đó khí tức Đại Thừa Kỳ điên cuồng lan tỏa ra, giây lát khiến cho mọi người không sao thở nổi.

Bất quá chợt nghe thấy “xiu” một tiếng, sau đó liền thấy Phạm Thành Văn nhần đầu gấu đen nằm rạp dưới sàn, rồi vung tay vung chân đấm đá một trận túi bụi.

“Bốp.. Bốp.. Ta cho ngươi kêu gào”

“GÀOOOOOO.. Nhân loại đáng chết, ta sẽ nuốt sống ngươi”

“Rầm.. Rầm.. Ta cho ngươi hổ báo”

“GÀOOOOOO.. Nhân loại bẩn thỉu, ta sẽ nhai nát đầu ngươi”

“Này thì nuốt.. Rầm Rầm.. Này thì nhai.. Oành Oành..”



Sau mười phút bị đánh cho toàn thân sưng múp, gấu đen nằm bẹp dí với khóe mắt trào nước ồng ộc, đừng nói là kêu gào, ngay cả khẽ rên rỉ cũng không dám.

Phạm Thành Văn ngồi trên lưng gấu đen, cười lạnh quát hỏi:

“Gấu ngu, cớ làm sao lại có địch ý với lão phu? Cảnh cáo ngươi nếu dám không thành khẩn khai báo, lão phu liền sẽ nói heo mập đem ngươi cắt khúc nấu tiệc”

Trư Hào lập tức tiến lại gần, nhìn thoáng qua gấu đen rồi nói:

“Phạm lão, hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Thịt gấu nướng mật ong ngon hết sảy, giao cho ta luôn đi”

“Ách...” – Mạc Quân Vương trong lòng hốt hoảng, liền hô lên:

“Phạm tiền bối, xin ngài đừng làm như vậy, kẻo hai tộc lại nổ ra chiến tranh”

Phạm Thành Văn không chút nào đếm xỉa, cười nhạt đáp lại:

“Tầm này yêu ma quỷ quái lộng hành khắp nơi, Yêu Tộc còn tâm tư để ý tới một con gấu Đại Thừa Kỳ nữa sao? Vả lại các ngươi không để lộ thì ai biết được?”

Thấy có người nói giúp cho, Gấu Đen liền can đảm hừ lạnh:

“Nhân loại khốn nạn, năm xưa bị truy sát trăm năm chưa biết sợ? Ngươi có bản lĩnh cứ giết bản vương thử xem, cam đoan lần này ngươi thoát không được đâu”

Phạm Thành Văn nghe xong không khỏi giật mình, ngay lập tức nhảy xuống cẩn thận quan sát gấu đen, rất lâu sau mới vỗ đùi đến đét một cái, rồi cười ha hả nói:

“Hóa ra là đầu tiểu Hắc Hùng năm xưa thiếu chút bị ta bắt về dưỡng thú sủng. Chậc chậc, mới có sáu trăm năm chứ mấy, ngươi trưởng thành cũng quá nhanh”

“Phạm lão” – Trư Hào vội dí sát tới gần, cẩn thận hỏi nhỏ:

“Rốt cuộc có làm thịt hay không đây? Để ta còn biết đường chuẩn bị nguyên liệu”

Phạm Thành Văn bất đắc dĩ đành lắc đầu, rồi tặc lưỡi nói:

“Lão cha gấu ngu này thực lực cường đại khủng bố, giờ thịt nó khéo lại làm hỏng chuyện của thiếu gia. Để sau này có cơ hội thì đem nó nướng cũng chưa muộn”

Gấu Đen: “…”

Nhóm đệ tử Tiên Các: “…”

Bộ đôi sư huynh muội họ Diệp: “…”

Nói như vậy nghĩa là lão khốn nạn này vẫn chưa từ bỏ ý đồ làm thịt bản vương? Thánh họ tiên sư cha, Gấu Đen thầm văng tục một câu, nước mắt rưng rưng nói:

“Nhân loại, coi như bản vương sợ ngươi, đừng muốn làm thịt bản vương nữa có được hay không?”

“Cạch..” – Đúng lúc này cửa khoang bật mở.

Sánh vai cùng với Phùng Trưởng Lão đi ra, Cao Cường liếm môi nói:

“Bắt đâu về con gấu mập mạp quá vậy? Trư Hào xử lý đi, làm bữa trước khi xung trận cũng tốt”

Cái này liền dọa cho Gấu Đen bộ lông dựng ngược, vội đứng bật dậy chạy nhanh đến nấp sau lưng Phùng Trưởng Lão, luôn mồm khóc lóc ỉ ôi:

“Phùng lão, van xin ngài mau mau đưa ta trở về, những kẻ này quá đáng sợ, cứ đòi làm thịt ta”

Phùng Trưởng Lão có chút tức giận, trừng mắt mắng:

“Ai bảo ngươi xét nét chuyện xưa làm gì? Đã nhát chết còn học đòi đi sinh sự, cẩn thận lão phu nói cho cha ngươi biết để hắn quất ngươi thêm trận”

Không đợi Gấu Đen lên tiếng giải thích, Phùng Trưởng Lão quay sang hướng Cao Cường khẽ gật đầu, rồi tóm lấy cái bàn tay gấu mà lôi theo rời đi.

Nhìn cảnh này, Mạc Tịnh Hương trong lòng cực kỳ khó chịu, xụ mặt làu bàu:

“Còn không thèm nói với đệ tử câu nào mới tức chứ, hừ, trở về liền nhổ hết râu cho bõ ghét”

“Mau chấn chỉnh lại đi” – Mạc Quân Vương quay ngoắt sang, nghiêm mặt nói:

“Bây giờ là lúc nào rồi mà muội còn giận dỗi như con nít? Không thấy sư phụ đang gấp gáp à?”

Mặc kệ huynh muội nhà này cự cãi, Cao Cường hướng Phạm Thành Văn xua tay:

“Phạm lão, cứ để cho thuyền tiếp tục neo đậu ở đây đi, giờ ta phải chờ đợi xem đám đại lão Tiên Các họp bàn rồi đưa ra quyết định thế nào cái đã”

“Thiếu gia” – Phạm Thành Văn liền đi tới đứng cạnh hắn, lặng lẽ truyền âm:

“Chẳng lẽ đến nước này mà vẫn không thể nói cho ta biết thiếu gia rốt cuộc muốn làm gì hay sao?”

“Có gì đâu” – Cao Cường thản nhiên nhún vai mỉm cười, truyền âm đáp lại:

“Chỉ là tranh thủ đánh sập trước khi thông đạo rộng mở đủ để đám Quỷ Tiên cũng chui sang được”

Phạm Thành Văn vừa định dò hỏi cho rõ ràng thì thấy hắn xua tay ngăn cản.

Thực chất cách thức chỉ có một, nhưng Cao Cường muốn đợi đám đại lão Tiên Cao phản hồi, rồi mới nói cho Phạm Thành Văn biết cũng chưa hề muộn.

Ngầm hiểu điều này, Phạm Thành Văn đành phải giữ im lặng đứng bên hắn.

Thấy bầu không khí hơi trầm lắng, Trư Hào gãi đầu ngập ngừng khẽ hỏi:

“Thiếu gia, nếu thèm ăn món gì thì nói để ta vào bếp nấu?”

Chẳng hiểu sao những lời này lọt vào tai, Cao Cường liền liên tưởng tới cảnh quản giáo hỏi tử tù xem muốn ăn món gì trước khi phải ra pháp trường.

“Hắc..” – Nghĩ tới đây hắn bật cười, hướng Trư Hào phất tay nói:

“Vậy ngươi liền nấu cho ta bát phở bò tái, thêm đĩa quẩy nóng giòn rụm nữa càng tốt”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.