Dương Gian Phán Quan

Chương 122: Chương 122: Hộ Vệ Của Lão Phệ




Dưới sự dẫn đường từ nhân viên phục vụ nhà hàng, chẳng mấy chốc Cao Cường cùng nhóm Lão Phệ bọn họ đi vào tới phòng đặt riêng.

Rộng rãi, và có ba bộ bàn ghế được bày biện tách biệt.

Cao Cường với Lão Phệ cùng em gái xinh tươi và trung niên nam tử ngồi tại bàn lớn nhất nằm phía trong. Hai bàn nhỏ hơn còn lại ở phía ngoài thì là nhóm hộ vệ chia ra ngồi.

Qua sự sắp đặt bàn ghế chỗ ngồi kiểu này, Cao Cường phần nào hiểu được dụng ý. Đoán không sai là để đám hộ vệ thuận tiện ngăn chặn phần tử có ý đồ xấu xông vào đi.

Tranh thủ món ăn còn chưa đưa tới, Cao Cường đối Lão Phệ hỏi thăm đôi chút:

“Lão Phệ, tên nhóc Tiểu Dương thời gian qua sống ra sao?”

Nhả khói xì gà ra khỏi miệng, Lão Phệ đơn giản trả lời:

“Thì ăn với đi học thôi chứ có gì đâu. Nói chung tiểu tử đó đã hoà nhập vào hoàn cảnh sống mới, không cần lo ngại. Mà thích thì ngày mai ngày kia chúng ta đi thăm một chuyến”

Khẽ lắc đầu, Cao Cường thở dài nói:

“Đi thăm thì không cần. Biết tiểu tử đó sống ổn vậy là được rồi”

Tiểu Dương đã thay đổi số thuê bao khác, và ngay cả gọi một cú điện thoại thông báo cũng chẳng hề có. Tuy chẳng biết lý do tại sao, nhưng đủ để Cao Cường hiểu tiểu tử này muốn cắt đứt liên lạc.

Nói chung buồn là phải có, xong cắt đứt thì cắt đứt đi, chẳng ảnh hưởng gì đến hoà bình thế giới.

Đoán hiểu chuyện này không vui, Lão Phệ liền chuyển đổi chủ đề:

“Thế còn ngươi? Làm sao mấy tháng nay điện thoại liên tục khoá máy?”

“Ài..” – Thở dài đầy bất đắc dĩ, Cao Cường ngậm ngủi kể khổ:

“Ta đã từng kể vụ tính làm một đường trừ ma diệt quỷ rồi đó. Có điều ra chút chuyện, tạm thời không thể tiếp đơn hàng. Mà khách nã điện thoại hỏi nhiều quá, đành tắt luôn cho đỡ phiền”

Chẳng hiểu sao hôm trước hắn vừa hứa với sư phụ tạm ngừng săn giết quỷ hồn, bắt đầu từ hôm sau điện thoại réo cứ liên tục. Toàn bộ đều là tìm thuê xử lý vụ việc yêu ma quỷ quái.

Điện thoại suốt ngày réo inh ỏi, từ chối nhiều cũng mệt mỏi. Dưới ánh mắt sắc như dao cạo râu của Nhàn Vân Lão Nhân, hắn đành khoá nguồn và “phong ấn” bên trong trữ vật giới.

Lo lắng hắn gặp chuyện rắc rối, Lão Phệ đầy quan tâm nói ra:

“Nếu cần hỗ trợ gì thì nói Phệ ca một câu. Phệ ca không đủ khả năng thì sẽ nhờ người giúp”

Nhếch miệng cười, Cao Cường nhún vai đắc ý nói:

“Ta là được một vị đại năng thu nhận làm đệ tử thân truyền. Sư phụ lão nhân gia kèm cặp ta tu luyện. Ngoài ăn ngủ thì được xả hơi, chứ thời gian còn lại trong ngày là bị treo lên chịu đánh”

Lão Phệ trợn mắt há hốc mồm mà hỏi:

“Tiểu Cường ngươi thích chịu ngược? Bị treo lên đánh còn đắc ý cái quỷ gì?”

“Hắn là vì von vậy thôi” – Đúng lúc này trung niên nam tử lên tiếng xen vào. Dứt lời liền nhìn Cao Cường mà tiếp tục cười nói: “Ta lúc này càng thêm háo hức được cùng ngươi so vài chiêu”

Không có nửa điểm ngại ngần, Cao Cường mỉm cười đáp lại:

“Vậy liền ngay chiều ngày mai”

“Một lời đã định” – Trung niên nam tử giao hẹn một câu, rồi lần nữa ngồi im trở lại.

Món ăn lần lượt được đưa vào phòng, bữa tiệc chào đón cũng chính thức được bắt đầu.

Sau khi cùng Lão Phệ chạm và cạn li rượu, Cao Cường nhấc đũa nếm thử món ăn. Đúng là nhà hàng sang chảnh có khác, hương vị có thể nói đáng đồng tiền bát gạo.

Hơn nữa suốt sáu tháng vừa qua, Cao Cường hắn ăn uống toàn bộ là món dược thiện. Tuy điều chế cũng khá ngon đấy, nhưng ăn nhiều thành ra ngán tới tận cổ rồi.

Mãi hôm nay mới được đổi món, lại toàn là những món sơn hào hải vị. Đối với Lão Phệ thì không cần phải giữ ý, đây lại là phòng riêng, Cao Cường liền ăn nhiều chút.

Lão Phệ ngồi bên cạnh đương nhiên không chịu thua kém, đũa trong tay cũng múa nhanh cứ như gió. Bữa tiệc tiếp đón tẩy trần này vì thế lại càng thêm phần náo nhiệt.

---

Kín cổng cao tường, đây là ấn tượng đầu tiên về toà biệt thự của Lão Phệ.

Và sau cánh cổng, liền là khoảng không gian rộng lớn, với diện tích vào khoảng 7000 mét vuông. Với con đường rải sỏi, dọc theo hai bên là những hàng cây cao lớn.

Đến biệt thự cũng phải chơi thiết kế mang đậm phong cách nhà ở của nam chính trong thể loại phim ngôn tình ướt át? Chỉ có thể là Lão Phệ, không hề lẫn lộn với ai khác.

Trong khi những người khác đi ngủ hết, thì Lão Phệ lại nhiệt tình lôi kéo rủ rê Cao Cường cùng nhau ra ngồi tại trước hồ bơi, vừa ngắm sao vừa nhâm nhi vài li rượu.

Cạn li đầu tiên, Cao Cường nhìn lên bầu trời đầy mây đen và hỏi:

“Lão Phệ, trông ngươi có vẻ căng thẳng. Gặp chuyện gì khó giải quyết sao?”

Cười nhạt một tiếng, Lão Phệ cũng nhìn lên bầu trời chẳng thấy ngôi sao nào và đáp:

“Ca thì có lúc nào mà không căng thẳng? Nói chung làm bất cứ việc gì cũng đều phải trả ra một cái giá tương xứng. Mà lợi ích thu về càng lớn, thì cái giá phải trả sẽ càng cao thế thôi”

Cao Cường ngả lưng dựa nằm xuống ghế, lạnh nhạt nói:

“Cái đó ai mà chả biết? Lão Phệ ngươi không muốn nói vậy thì tuỳ”

Vẻ mặt bất đắc dĩ, Lão Phệ cằn nhằn hỏi:

“Cạnh tranh kinh doanh thì ta kể lể làm cái gì? Nhờ ngươi đi giết đối thủ của ta chắc? Muốn thế thì ta bỏ tiền thuê một đám sát thủ ngoại quốc cho nó lành”

Quàng một bên tay để gối đầu cho thoải mái, Cao Cường thản nhiên đáp:

“Xã hội này tanh máu như thế nào, chắc chắn ngươi hiểu được tường tận hơn ta. Ta không quan tâm đối thủ cạnh tranh của ngươi là người tốt hay kẻ xấu. Hắn đã gây ảnh hưởng tới lợi ích của ngươi, vậy ta đem yết hầu hắn cắt đoạn thì lại có làm sao nào?”

Đây không phải phét lác làm màu, và cũng chẳng phải để làm Lão Phệ vui lòng. Những lời này là thành quả đúc kết sau quãng thời gian tiếp thu sự giáo dục từ Nhàn Vân Lão Nhân.

Đơn giản sư phụ lão nhân gia từng nói: “Giết người đoạt bảo, giết người báo thù, hay vì bị khiêu khích, hoặc bất kỳ lý do nào. Chung quy vẫn là bởi lợi ích cá nhân mà giết người”. Nghe thì có vẻ cưỡng từ đoạt lý đấy, nhưng ngồi suy nghĩ cẩn thận một phen liền thấy không hẳn là đã sai.

Theo đuổi con đường tu tiên đại đạo, tay khó tránh nhuốm đầy máu tươi, chân khó tránh đạp lên xương cốt. Đã thế thì giết chết vài kẻ đụng chạm thân nhân bằng hữu thì đã sao?

Tàn nhẫn đúng sai, nhân quả báo ứng?

Liền để cho lão tặc thiên muốn thẩm du phán xét thế nào thì tuỳ tiện đi.

Cảm nhận được sự nghiêm túc từ hắn, Lão Phệ thở dài nói:

“Tiểu Cường, ngươi thay đổi quá nhiều”

Nhếch miệng cười, Cao Cường quay sang nhìn Lão Phệ nói:

“Ta từ một phàm nhân trở thành một tu sĩ. Ta có thể không thay đổi được sao? Lão Phệ, từ lâu ta đã luôn tự nhắc nhở mình.. đối diện với địch nhân, vĩnh viễn không được phép nhân từ”

Một lần nữa thở dài, Lão Phệ nhìn lên bầu trời như thể mây đen càng thêm dày đặc:

“Ca từng nghe nói và được biết thế giới của tu sĩ là một nơi dẫm đạp lên thi thể của nhau để mà sống. Tiểu Cường, cầu chúc ngươi có được khí vận tề thiên. Còn chuyện của ca là về phương diện đấu đá trong kinh doanh. Game cạnh tranh này, Phệ ca muốn tự mình chơi đến phá đảo”

Nhấc li rượu khẽ chạm vào li của Lão Phệ trên bàn, Cao Cường một hơi uống cạn rồi thản nhiên nói:

“Vậy cũng tốt, dù sao ta cũng đang bị sư phụ cấm đoán giết người”

“Cạch..” – Thiếu chút thì từ trên ghế ngã xuống, Lão Phệ quay phắt sang lớn tiếng mắng chửi:

“Cái đê ma ma nhà ngươi. Thế mà ngươi còn nói giúp giúp cái quần què gì?”

“Nha, vậy là Lão Phệ ngươi vẫn cần ta giúp một tay? Sao vừa rồi nói tự phá đảo?”

“Giúp cái củ cải chứ giúp. Cái đê ma ma nhà ngươi. Phệ ca thèm vào cần tiểu tử ngươi giúp”

Và thế là nửa đêm nửa hôm, một lớn một bé, hai kẻ dở hơi ngồi cãi nhau ông ổng. Còn may đây là trong biệt thự khép kín, chứ quấy phá hàng xóm là kiểu gì cũng bị chửi cho thối mũi.

Tuy nhiên team đang ngủ trong biệt thự thì khổ rồi: “…………”

---

Mãi đến giữa trưa ngày hôm sau, Cao Cường mới từ giấc ngủ tỉnh lại.

Đánh răng rửa mặt xong hắn đi thẳng xuống phòng khách, liền thấy được Lão Phệ mặt mũi ngái ngủ, đang ngồi vắt vẻo với điếu xì gà tại dãy ghế sopha.

Thấy hắn xuống tới, Lão Phệ đứng phắt dậy cười nói:

“Ca đang tính cho người lên đánh thức ngươi đây, đi cùng nhau dùng bữa luôn”

“Tốt” – Cao Cường gật đầu đáp một tiếng, sánh vai cùng Lão Phệ đi vào phòng ăn.

Không hiểu có phải do bữa tiệc hôm qua khiến Lão Phệ nhầm lẫn hay không. Thế quỷ nào lại để đầu bếp chuẩn bị một bàn cứ phải gọi là đầy ắp các món ăn.

Đếm ra có 40 đĩa thịt cá gà bò các loại, đã thế đĩa nào đĩa nấy to vật vã nữa chứ. Xin thề là có đem nhân Cao Cường lên gấp 6 lần cũng không tọng hết nổi.

Dùng xong bữa trưa, nghỉ ngơi trà nước tán gẫu khoảng nửa giờ.

Lão Phệ mới dẫn Cao Cường đi vòng ra sau căn biệt thự. Nơi này ẩn khuất hàng cây là một sân bãi khá rộng, có tường bao cùng với mái vòm hết sức kín đáo.

“Căn cứ bí mật” này được xây dựng để làm nơi nhóm hộ vệ tập luyện đối kháng hàng ngày. Tất nhiên là dưới sự huấn luyện của vị tu sĩ trung niên nam tử kia.

Đi theo Lão Phệ tiến vào bên trong, Cao Cường khẽ gật đầu xem như chào hỏi trung niên nam tử. Sau đó quan sát nhóm hộ vệ đang chia cặp ngạnh kháng.

Không có linh khí thân cận cơ thể, chứng tỏ bọn họ không có tiên căn, chỉ là phàm nhân mà thôi.

Nhưng thông qua khắc khổ rèn luyện, nhóm người này khí huyết vô cùng sung mãn. Toàn bộ đều có thực lực tương đương với tầng thứ Luyện Huyết cảnh.

Quyền cước tay không hoặc cầm vũ khí lạnh thì có mười người trong bọn họ góp sức, cũng không đánh lại nổi dù chỉ là một tu sĩ có tu vi Cương Khí cảnh sơ kỳ.

Có điều cần phải biết rằng nhóm hộ vệ này lúc nào cũng găm súng loại “xịn” trong ngươi. Tu vi phía dưới Trúc Cơ Hoàng Khí chạy tới quậy, chưa biết ai chết đâu.

Hai mươi người hộ vệ, cùng với tu sĩ trung niên nam tử. Có thể nói nhóm cận thân hộ vệ này của Lão Phệ thuộc dạng khá là đáng gờm. Và với trình độ thực lực của trung niên nam tử, dù có tay súng bắn tỉa tiến hành ám sát thì cũng chỉ là lãng phí đạn dược mà thôi.

Quan sát đã đủ, Cao Cường liếc mắt về phía trung niên nam tử.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn nhìn tới, trung niên nam tử cũng ngoái sang. Hai người đồng loạt khe khẽ gật đầu rồi cứ thế lững thững tiến vào chính giữa sân bãi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.