Dương Gian Phán Quan

Chương 103: Chương 103: Hội Ngộ




Kiên nhẫn chịu đựng mạng 3G siêu cấp ì ạch, xong không vì thế mà Cao Cường có thể tìm ra được nhiều bài báo đăng tải vụ việc những người vô gia cư đột tử.

Oái oăm ở chỗ..

Toàn là tin với tiêu đề diễn viên này vừa ủng hộ bao nhiêu tiền..

Rồi thì ca sĩ nọ trên trang cá nhân bày tỏ thương tiếc với những mảnh đời xấu số ra sao..

Cố gắng đọc hết những bài báo nâng bi làm màu là chính, xong chẳng kiếm được nửa xu thông tin hữu ích nào cả, Cao Cường tức muốn nổ đom đóm mắt luôn.

Còn may mà cuối cùng cũng tìm đọc được một số bài báo đưa thông tin vụ việc đúng trọng tâm một chút. Chứ không thì hắn đã chạy đi chỉnh đám nhà báo rồi đấy.

Thẳng thắn mà nói thì cái chết của những người này quá đỗi kỳ lạ.

100% chết trong lúc ngủ.

100% chết phi thường thanh thản.

Không có lấy một dấu hiệu của sự đau đớn vật vã hay gì.

Mà nguyên nhân của những cái chết này đều bị gói gọn bằng lý do đột tử bởi sốc nhiệt.

Vẫn biết cánh nhà báo là phải dựa vào kết quả điều tra của phía quan phủ để rồi viết bài. Nhưng có nguyên một team rủ nhau chết kiểu thần thánh thế này, mà còn là một điều bình thường được nữa thì Cao Cường sẵn sàng tự nguyện chặt đầu của mình xuống luôn.

---

11 giờ khuya.

Mặc lên người bộ y phục dạ hành, khoác lên vai chiếc cặp xách quen thuộc.

Cao Cường dắt chiếc Harley Davidson ra khỏi nhà trọ.

Còn chưa biết đêm nay sẽ phải rong ruổi đến những nơi đâu.

Cao Cường đương nhiên sẽ ưu tiên sử dụng chiếc Harley vượt trội về tốc độ. Chứ lôi chiếc hai kỳ dế nhũi ra chạy thì sợ rằng lãng phí quá nhiều thời gian để đi đường.

Hơn nữa đêm hôm mà chạy xe hai kỳ là rất dễ bị hiểu lầm thành dân đua xe trái phép. Chẳng may bị lực lượng chuyên bắt bão đêm bám theo thì lại hỏng hết cả việc.

“Brừm.. Brừm..”

Tiếng động cơ vang rền, Cao Cường cho xe mau chóng lao vút đi trong màn đêm.

Không có đích đến cụ thể, xong mục tiêu để dò la thi không thiếu. Ngặt nỗi những mục tiêu này nằm rải rác khắp nơi nên kể ra cũng có chút phiền phức.

Ra khỏi tiểu khu, Cao Cường liền cho xe chạy về hướng đông. Mục tiêu đầu tiên là khu nhà tập thể cũ nát Lan Hạ đã bị bỏ hoang từ hơn chục năm nay.

Khoảng cách không xa lắm, chỉ vào khoảng 11 12 dặm đường, bình thường chạy xe vài phút là cùng.

Nhưng đây là khu vực trung tâm thành phố, sầm uất khác hẳn so với vùng ven đô. Dù đêm hôm thì đường xá vẫn còn rất đông lưu lượng xe cộ qua lại.

Nhất là trục đường này có nhiều ngã ba ngã tư, đi kèm với những cột đèn xanh đèn đỏ.

Cao Cường mà chạy nhanh chạy ẩu, ngày mai kiểu gì cũng được lên báo ngồi luôn đấy.

Phải mất tới 20 phút vòng vèo trên đường, khu tập thể Lan Hạ mới xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Ngay từ khoảng cách xa đã có thể nhìn thấy rõ ba toà nhà tập thể có gắn bảng hiệu LH1 LH2 và LH3.

Ba toà nhà bị bỏ hoang đứng sừng sững giữa trời đêm.

Những mảng tường bong chóc đầy rêu mốc, cùng với việc không có lấy nổi một bóng đèn chiếu sáng, khiến bất kỳ ai khi nhìn vào cũng cảm thấy heo hút ớn lạnh.

Chưa kể tới khi lại gần, đập vào mắt là rác thải vứt bừa bãi.

Mùi ẩm mốc hôi hám bốc lên nồng nặc. Chuột gián chạy tung tăng khắp nơi.

Thi thoảng còn đột ngột vang lên động tĩnh do những cánh cửa va đập, khiến ai có lỡ đi ngang qua đây, dám chắc cũng phải bị giật mình thon thót.

Đáng sợ hơn cả phải kể tới những đợt gió lùa qua dãy hành lang, tạo ra thứ âm thanh khiến người nghe dễ dàng liên tưởng đến những điều rùng rợn.

Quá doạ người, thực sự để mà nói thì ngay cả dân nghiện ngập cũng ngại ngần bén mảng tới những toà nhà tập thể đã xuống cấp trầm trọng thế này đi.

Thế nhưng cũng nhờ vào những toà nhà có thể sụp đổ xuống bất cứ lúc nào này..

Mà những người không chốn nương tựa mới có được nơi để trú ẩn che nắng che mưa..

Đem xe dựng đỗ trong một góc khuất, sau đó Cao Cường liền chạy một vòng xung quanh ba toà nhà.

Đáng tiếc là hắn không cảm nhận thấy khí tức quỷ hồn trong phạm vi cả mấy ngàn mét xung quanh đây.

Tuy nhiên Cao Cường vẫn phải cất công chạy lên tầng 2 của toà nhà L3 một chuyến. Bởi vì có một căn phòng là hiện trường của vụ án đột tử.

Và bởi còn sót lại một chút âm khí mỏng manh, nên cũng không khó để tìm ra được căn phòng này.

Là một căn phòng nhỏ hẹp và chật chội.

Chồng chất đủ thứ đồ vật thu lượm từ việc buôn bán ve chai.

Trong không khí, mùi ẩm mốc, mùi từ đống vật dụng cũ nát, rồi cả mùi thi thể phân huỷ..

Những thứ mùi hôi hám ám ảnh này hoà quện vào với nhau, khiến cho Cao Cường dù đã đeo khẩu trang kín mít mà vẫn không sao tránh khỏi cảm giác thấy cực kỳ buồn nôn.

Thi thể tất nhiên đã sớm bị phát hiện, cũng như được phía quan phủ chuyển đi từ vài ngày trước rồi.

Cao Cường mò vào đây tra xét cũng chỉ vì hi vọng tìm được chút manh mối. Qua đó phân tích xem thủ phạm gây ra hàng loạt vụ đột tử thương tâm này là loài quỷ hồn nào.

Tiếc rằng ngoài chút âm khí mỏng manh lưu lại trong không khí, thì chẳng có dấu vết nào hữu ích cả.

“Àiiiii..”

Thở dài đầy bất đắc dĩ, Cao Cường kích hoạt một tấm Tịnh Hoá Phù ném lại trong phòng rồi rời khỏi.

Sau đó tiếp tục chạy xe thăm dò năm khu vực có những toà nhà tập thể cũ nát đã từng xảy ra án mạng.

Đáng buồn là vẫn giống như khu tập thể Lan Hạ.

Ngoài mỏng manh âm khí sót lại cùng với hiện trường là trong gian phòng bẩn thỉu phi thường buồn nôn, Cao Cường không tìm thêm được một chút manh mối nào có giá trị cả.

Với tu vi Luyện Khí như hiện tại, chơi cái trò Săn giết quỷ hồn này đúng là không dễ chút nào.

Đồng hồ trên tay đã điểm 4 giờ sáng.

Giờ này thì quỷ hồn đã chạy đi tìm nơi ẩn nấp rồi, muốn tìm kiếm được lại càng khó khăn hơn.

Tính tới tính lui, săn tìm quỷ hồn gì đó đành gác lại.

Cao Cường vì thế liền quay xe lái trở về hướng nhà trọ.

Đường xá lúc này đã vắng tanh vắng ngắt, không phải giữ kẽ nữa nên Cao Cường cho xe chạy với tốc độ 200 dặm trên giờ, bởi vậy chẳng mấy chốc thì đã trở về tới rất gần tiểu khu.

Có điều hắn cũng không vội trở về nhà, mà tạt ngang vào quán bán đồ ăn sáng.

Gọi ra một bát phở bò tái nóng hổi cùng với đĩa quẩy chiên giòn, và ngồi ăn xì xụp cho nó ấm bụng.

Cũng giống như những thực khách khác trong quán, Cao Cường ngồi ăn hết sức thong thả bình thường. Xong nếu có ai để ý thì sẽ thấy ánh mắt của hắn lúc này phi thường lạnh giá.

Bởi hắn cảm nhận được sau lưng có vài ánh mắt ác ý đang nhìn tới chằm chằm.

Cao Cường còn nhớ rõ ngồi bàn sau lưng hắn là một nhóm bốn gã thanh niên xăm trổ đầy mình.

Đã thế mặt mũi trông ngáo ngáo ngơ ngơ với cặp mắt lúc nào cũng trợn ngược. Dám chắc bất cứ ai khi nhìn vào cũng đều nhận xét bốn cái gã này không phải là thứ đồ gì tốt.

Cao Cường đương nhiên không hiểu bọn chúng là muốn dở trò mèo gì.

Có điều đang sẵn bực bội đêm nay phí sức không công một chuyến. Mấy gã khố rách áo ôm này mà dám tiến tới tìm chuyện, Cao Cường không ngại tiễn chúng đi gặp ông bà tổ tiên.

Giải quyết xong bát phở với hơn chục chiếc quẩy, Cao Cường kêu gọi phục vụ tới rồi thanh toán tiền.

Đứng dậy để rời khỏi, khi đi ngang qua bàn bốn gã xăm trổ còn đang ngồi ăn. Thấy chúng ngẩng mặt nhìn lên, Cao Cường không chút kiêng dè quăng tới ánh mắt đầy khinh miệt.

Hành động của hắn đương nhiên khiến bọn chúng nổi giận.

Có điều đúng lúc này từ ngoài tiến vào hai người mặc cảnh phục.

Gọi món xong hai người cảnh quan liền hướng đi tới chiếc bàn mà Cao Cường vừa mới đứng lên. Trước khi ngồi xuống họ còn quét mắt lạnh lùng nhìn qua bốn gã bặm trợn một lượt.

Trông thì hổ báo cáo chồn như gì, thế mà mới bị liếc mắt có một cái, bốn gã côn đồ nửa mùa này liền khúm núm cúi gằm cả mặt. Cầm đũa gắp phở mà tay còn không ngừng run rẩy.

“Hừ..”

Vứt lại một tiếng hừ lạnh khinh thường thấy rõ.

Một tay đem nhét túi quần, Cao Cường cứ thế nghênh ngang ra khỏi quán.

Sau đó ngồi lên xe, mở khoá, nổ máy và phóng đi.

Lén lút nhìn theo ánh đèn pha chiếu hậu của chiếc Harley dần xa khuất, ánh mắt bốn gã côn đổ khá là lạnh lẽo. Bọn chúng đương nhiên là có lý do để đập Cao Cường một trận.

Đáng chết lại có hai gã cảnh quan chạy tới ăn sáng.

Thành ra bọn chúng là không dám ho hoe manh động.

Đám ngốc bức này còn không biết rằng bọn chúng vừa mới lượn lờ trước cửa Quỷ Môn Quan đâu..

Nhìn chung chỉ là một đám côn đồ cắc ké mà thôi, đến bao nhiêu đá gẫy chân bấy nhiêu. Cho nên rời khỏi quán, Cao Cường liền không thèm để tâm tới nữa cho nó mệt người.

Chỉ sau có vài phút, Cao Cường dừng đỗ xe trước cổng nhà.

Có điều cũng đúng lúc này hắn cảm nhận thấy một khí tức vô cùng quen thuộc.

“Mẹ nó”

Buột miệng mắng chửi một câu, hắn nhanh như chớp mở cổng rồi lao vào trong sân. Ngay đến chiếc Harley Davidson yêu quý cũng bị bỏ mặc dựng chỏng chơ ở ngoài cổng.

Việc đầu tiên Cao Cường làm đó là nhào đến bờ ao nước mini trong góc sân. Sau đó tập trung toàn bộ tinh thần để mà chăm chú đếm đi đếm lại số lượng của đàn cá chép vàng.

Đếm tất cả 6 lần, xác định còn đủ 9 con cá tung tăng bơi lội trong ao.

Cao Cường mới có thể yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù chỉ là đàn cá chép vàng mà thôi, mua ngoài chợ có mà đầy. Nhưng trước khi bàn giao nhà, Hoàng lão đã dặn đi dặn lại, thậm chí yêu cầu hắn phải hứa hẹn đảm bảo đàn cá.

Hứa mà không làm được thì kỳ cục lắm.

Nhất là sống lủi thủi một mình khá buồn, có đàn cá bầu bạn cũng tốt.

Thành ra suốt những ngày qua, hắn vẫn luôn chăm nom bọn chúng vô cùng cẩn thận.

Thực sự thì Cao Cường cũng không phải vô duyên vô cớ mà lo lắng. Bởi vì đang nằm chễm chệ sát ở bờ ao lúc này đây lại chính là tiểu miêu đạo tặc.

Trên thế gian này có con mèo nào mà không thích ăn cá đâu cơ chứ? Tiểu miêu mà hứng lên thì nó khoắng cả đàn chỉ trong một nốt nhạc thôi a.

Lo lắng an nguy của đàn cá qua đi, trong đầu Cao Cường bắt đập ngập tràn nghi vấn.

Như là tiểu miêu vì sao còn chưa rời khỏi thành phố? Rồi thì tiểu miêu làm sao lần mò được tới đây? Và tiểu miêu chạy tới nhà hắn để làm cái quái gì?

Chưa biết cuộc hội ngộ với tiểu miêu là tốt hay xấu. Xong vừa nhớ tới tràng cảnh như thằng ngu đứng nói chuyện với một con mèo, Cao Cường não bộ liền muốn sưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.