Dương Gian Phán Quan

Chương 36: Chương 36: Khổ Không Ai Thấu




Có thể nói ba lần lôi kiếp đánh xuống đã khiến đám tu sĩ khắp thành phố Tân Long đồng loạt ngây ngốc.

Và ngay cả thống lĩnh Đàm Văn Giác cùng với phụ tá của hắn là Huyền Môn tu sĩ Diên Khánh cũng chẳng khá hơn được là bao.

Tất cả bọn họ đều biết Luyện Khí kỳ chỉ phải gánh một lần lôi kiếp thử thách mà thôi.

Vậy nhưng cái kẻ độ kiếp lần này lại phải gánh tới ba lần.

Ý vị cũng không phải quá nhiều.

Một là tư chất quá khủng bố, thiên địa không muốn để hắn sống.

Hai là bản chất cùng hung cực ác, thiên địa lại càng không muốn để hắn sống.

Thế nhưng thiên địa đã thất bại trong việc diệt sát cái kẻ độ kiếp ở phía tây thành Tân Long kia.

Kết quả này là minh chứng xác thực nhất cho sự phán đoán của Diên Khánh về việc có một Huyền Môn tu sĩ cấp bậc lão quái vật ghé thăm Tân Long thành phố.

Những kẻ từng có ý đồ chạy tới dò xét, lúc này kẻ nào kẻ nấy lưng áo ướt sũng mồ hôi lạnh. Bọn họ đều có chung cảm giác vừa lượn lờ trước cổng quỷ môn quan.

---

Bởi lầm tưởng hắn là kẻ có chỗ dựa vững chắc, đám tu sĩ trong thành nghiễm nhiên cho rằng tương lai sau này của Cao Cường hẳn phải phi thường hoành tráng.

Đáng tiếc rằng cái kẻ tương lai hoành tráng đó lúc này trông hơi thảm.

Nào là mái tóc bị sét đánh vừa cháy xém xoăn tít, lại vừa dựng ngược rối tung rối mù.

Rồi thì trên người hắn mặc mỗi chiếc quần cộc, lúc này cũng đã bị lôi điện lởn vởn quanh thân thể tàn phá không thương tiếc, tạo thành những vết thủng lỗ cha lỗ chỗ.

Có điều Cao Cường không rảnh quan tâm những việc này, tinh thần của hắn đã dành toàn bộ cho việc vận công đem lôi điện càn quấy trong cơ thể hấp thu và luyện hoá.

Vốn tưởng không mất quá nhiều thời gian, ai dè hắn ngồi xuống vèo một cái đã qua 2 giờ đồng hồ.

Được cái cũng nhờ đó mà hắn đem toàn bộ linh khí cùng với lôi điện luyện hoá thành chân khí, tu vi dễ dàng được củng cố vững chắc.

Cao Cường thu công nhưng không đứng dậy mà ngồi yên tại chỗ chìm sao suy tư.

Nguyên cớ là vì luyện hoá lôi điện từ lôi kiếp đánh xuống, chân khí của hắn phát sinh biến đổi.

Còn chưa rõ theo chiều hướng tốt hay xấu, trước mắt cũng chỉ biết chân khí đã không còn chỉ là màu tử hắc như lúc ban đầu nữa, mà được pha quyện thêm ánh hoàng kim.

Cao Cường đứng tại chỗ vận chuyển chân khí chạy dọc theo kinh mạch xem sao.

Sau đó lại vận dụng khi thi triển võ kỹ, kết quả đều như nhau, không phát hiện ra vấn đề gì khác thường. Đã như vậy hắn liền chẳng thèm bận tâm tới nữa.

Nói chung thì tối nay tiến hành đột phá đã thu được thành công mỹ mãn.

Tâm trạng vui vẻ, hắn vừa huýt sáo vừa đưa tay phủi đi lớp tạp chất khô cứng bám ở trên người. Sau đó mặc vào quần áo, thu dọn đồ đạc rồi chạy như bay trở về.

Sau đột phá tốc độ của hắn nhanh gấp tới mới lần. Chỉ chạy bình thường thôi đã lướt cứ như gió. Nếu thi triển Miêu Bộ thì tốc độ chắc chắn phải tới hơn trăm dặm một giờ.

Công kích mạnh đến đâu thì còn chưa tiện kiểm chứng, nhưng dựa theo lực lượng trước khi đột phá, cùng với những kinh nghiệm mà Hổ lão ghi chép truyền đạt.

Cao Cường nhẩm tính một quyền của hắn hiện tại thấp nhất cũng phải trên dưới 3000 kg.

Thế nhưng tạm thời dẹp vấn đề thực lực sang một bên cái đã.

Trở về tới phòng trọ, Cao Cường ngay lập tức tắm rửa cho sạch sẽ thoải mái.

Sau đó theo thói quen hơn 1 tháng gần đây, hắn leo lên giường toạ thiền tụng niệm Độ Tâm Kinh đến tận khi lăn ra ngủ gật.

---

Dư âm phấn khởi của đột phá thành công lúc tối vẫn còn đó, sau khi dựng khoá xe, hắn mồm huýt sáo vang chạy tới cùng mấy người đồng nghiệp bốc dỡ hàng hoá.

“Khụ..” – Cửu ca vừa nhìn thấy hắn chạy tới liền sặc nước miệng mà ho khan, gian nan lắm mới thốt được ra lời: “Tiểu Cường, mới có nửa ngày không gặp, sao đầu ngươi đã trọc lốc thế này?”

Khốn nạn lôi kiếp đánh cho tóc hắn cháy xém tận gốc, nên phải dùng dao cạo râu để gọt cho sạch chứ còn sao nữa. Chẳng lẽ hắn mang theo quả đầu hói hết chỗ này đến chỗ kia mà đi làm?

Trong lòng Cao Cường khá phiền muộn, xong ngoài mặt thì vừa xoa đầu, vừa cười tít mắt mà đáp:

“Mùa hè nóng nực mà Cửu ca, gọt sạch cho nó mát mẻ”

Đúng lúc này Bình thúc từ trong cửa hàng đi ra trợn mắt mà quát:

“Mát mẻ cái gì hả? Nhìn có khác gì đầu trộm đuôi cướp không? Chiều đi đón Đại Dương thì đội cái mũ vào cho ta, nếu không đừng trách lão tử ác độc”

WTF? Đầu tóc của ta thì liên quan gì đến hoà bình thế giới chứ hả? Cơ mà Cao Cường là không có dám cự cãi, hở ra là tiền lương bay theo chiều gió liền.

Uể oải gật đầu một cái đáp lại Bình thúc, hắn xắn tay áo chạy đi bốc dỡ hàng.

Bình thúc vừa quay trở vào bên trong cửa hàng.

Vừa rồi lẩn nhanh hơn cả thỏ Cửu ca một lần nữa lại gần hắn và nhỏ giọng nói:

“Tiểu Cường, ca dám chắc lão bản đây là ghen tị ngươi bảnh nên mới gây khó dễ a”

Cao Cường có chút bó tay với Cửu ca, xong huynh đệ đã quen nói xấu Bình thúc rồi, cho nên hắn cũng hạ thấp giọng mà đáp lại:

“Đẹp trai đâu có gì sai. Bình thúc cũng thật là, đã xấu người rồi lại còn xấu cả nết nữa thì.. Ài..”

Cao Cường tự luyến Cửu ca nghe quen rồi, vị đồng nghiệp này nét mặt biến hoá hèn mọn và nói:

“Nói gì thì nói, ngươi để quả đầu trọc lốc này trông nam tính hẳn ra. Huyền tỷ mà thấy chắc chắn lại càng mê tít. Cần phải chuẩn bị tinh thần, Huyền tỷ không khéo làm liều đẩy ngã tiểu tử ngươi a. Hắc Hắc”

Cửu ca nhắc tới cái tên Huyền tỷ, Cao Cường nghe thấy liền lạnh toát hết cả người. Không nói thêm lời nào, hắn liền tập trung cho công việc bốc dỡ còn đang dang dở.

Thực ra cũng không phải là do Huyền tỷ xấu xí xù xì nên hắn mới có cái thái độ này đâu. Thẳng thắn mà nói thì bề ngoài của Huyền tỷ thuộc vào hàng ngũ vô cùng bắt mắt.

Nhất là với dáng người thành thục nóng bỏng đến ngộp thở, mỗi khi Huyền tỷ xuất hiện tại chợ Tây Biên, liền đem dục vọng nguyên thuỷ của cánh mày râu nơi này thiêu đốt thành đại hoả.

Đến đám đại thúc đại bá gần hết xí quách mà còn hừng hực khí thế. Thì huyết khí phương cương như đám thanh niên mới lớn là đâu thể nào tránh khỏi cảnh hoá thân thành bầy lang sói.

Đau đớn thay Cao Cường cũng là thành viên trong bảng danh sách bầy sói non trẻ kia.

Yêu đương tất nhiên là không có, chỉ vì bị hấp dẫn rồi phản ứng theo bản năng hết sức thông thường mà thôi. Thứ phản ứng này dễ đến và cũng dễ đi, hắn chẳng buồn bận tâm đến làm gì cả.

Không phải Cao Cường hắn tơ tưởng gì tới chuyện ôm Huyền tỷ vào lòng. Chỉ là sau khi phân tích thì sẽ thấy, hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, đúng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.

Chẳng hạn như Cao Cường là tu sĩ, trong khi đó Huyền tỷ chỉ là người thường. Rồi thì vấn đề cách biệt tuổi tác, cho tới chênh lệch thân phận giàu nghèo.

Nói tóm lại, hắn có thể hoàn toàn yên tâm rằng phiền toái này sẽ không bao giờ rơi xuống đầu mình.

Cao Cường vẫn còn nhớ như in trong đầu câu mà Bạch Lãnh từng nói: “phàm trần không phải là nơi phù hợp với kẻ tu hành, dạo chơi chốc lát sớm muộn rồi cũng có ngày rời đi”

Đã biết như thế mà còn va vấp vào chuyện tình cảm, thì khác nào tự trói buộc chính mình. Nói chung nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân càng xinh đẹp thì hắn sẽ càng tránh cho thật xa.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính..

Mà hình như Nguyệt Lão rảnh háng không có việc gì làm thì phải, nên mới ngồi quăng tơ hồng bậy bạ.

Bởi vì Huyền tỷ sau vài lần ghé qua mua trái cây, tự nhiên ăn no rửng mỡ thế quái nào, mà lại dở chứng dây dưa liên tục tròng ghẹo trêu đùa hắn.

Nếu như Huyền tỷ là dạng cả thèm chóng chán, trêu hắn một vài lần rồi thôi thì không sao.

Đằng này thế đếch nào lại trêu đến phát nghiện. Cứ cách khoảng hai ba ngày thôi là Huyền tỷ lại chạy tới cửa hàng một lần, lấy cớ mua trái cây để rồi tiếp cận bắt chuyện trêu chọc hắn.

Mặc dù cử chỉ và lời nói của Huyền tỷ đều rất chuẩn mực, không hề lẳng lơ gạ tình cái gì.

Thế nhưng với cái thân hình nóng bỏng hấp dẫn siêu cấp, Huyền tỷ chỉ cần đứng cạnh và thở thôi đã đủ để khiến gã trai tơ như Cao Cường nóng cha nó hết cả người lên rồi.

Đám người xung quanh nhìn vào cho rằng hắn diễm phúc trùng thiên mới được Huyền tỷ ưu ái như vậy.

Bọn họ nào biết chỉ có Cao Cường là người trong cuộc thì mới hiểu hắn đang khốn khổ đến nhường nào.

Thử nghĩ đến trường hợp một món ăn cực kỳ ngon bày ra trước mặt, thế nhưng ngay cả nếm thử một chút xíu cũng không được. Trả lời đi, diễm phúc ở chỗ nào đây???

Nếu không phải hắn nghĩ tới cách tụng niệm Độ Tâm Kinh để chống chọi lại sắc dụ. Chỉ sợ đạo tâm còn mỏng manh yếu nhược của hắn đã bị oanh phá vô cùng thê thảm rồi.

Cao Cường cùng không muốn chịu đựng dày vò thế này mãi. Cho nên hắn đành cầu cứu Bình thúc, để rồi nhận được sự cho phép ra ngoài tránh né mỗi khi Huyền tỷ tới mua hàng.

Giác quan nhạy bén đạt được nhờ tu luyện, liền tới lúc phát huy tác dụng. Chỉ cần Huyền tỷ tiếp cận cửa hàng khoảng một trăm mét thôi, hắn đã kịp thời phát hiện để té đi nơi khác luôn rồi.

Trốn thoát khỏi móng vuốt của Huyền tỷ, trong lòng hắn nhẹ nhõm hơn nhiều. Có điều cũng là lúc hắn liên tục bị đám đồng nghiệp dở hơi nguyền rủa vì cái tội sướng không biết đường sướng.

Chỉ có duy nhất một người khác biệt tất cả, đó là Cửu ca. Vị lão ca đại ngốc này thậm chí còn đòi quỳ lạy mong hắn dậy cho vài chiêu thả thính tán gái này nọ. Thế nhưng Cao Cường thì có biết con mẹ gì về tán gái đâu mà chỉ với dậy? Hết cách hắn liền rắm thí một câu “muốn tán được gái, điều kiện tiên quyết đó là phải đẹp trai”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.