Dương Gian Phán Quan

Chương 377: Chương 377: Làm phúc chẳng mất xu nào




Còn đang mải mê quan sát đồ đằng Lam Long, bất chợt cảm nhận thấy trận pháp điên cuồng rung động, Cao Cường cứ ngỡ lão kia quay lại, vội vàng choàng mở hai mắt.

Nhưng không, động tĩnh là bởi Phạm lão đầu bộc phát khí tức tạo thành.

Hắn ngoái đầu lại nhìn thì thấy bao phủ vây quanh lão lúc này là huyết vụ đỏ au dày đặc. Có điều đã sớm biết Phạm lão đầu là Tà Tu, cho nên không lấy gì làm ngạc nhiên.

Còn tại vì sao cứu giúp và thu nhận Tà Tu ư? Rất đơn giản..

Ngay đến Quỷ Bộc còn nuôi được, thử hỏi thu lấy lão Tà Tu làm đao phủ thì có vấn đề gì chứ?

Mà đúng thật tu vi Đại Thừa có khác, ghê gớm phi thường, chút khí thế đã khiến Địa Cấp trận pháp không ngừng kẽo cà kẽo kẹt như muốn nổ, thực sự là đáng gờm.

Chẳng mấy chốc trận pháp liền ngừng rung động, huyết vụ đỏ au cũng bị Phạm lão đầu hấp thu toàn bộ, để lộ ra lão với hình thể nhìn khác biệt hoàn toàn so với khi trước.

Nói chung nửa xu dáng dấp gầy gò ốm đói cũng không còn.

Thay vào đó là cơ bắp cuồn cuộn, nhìn trông mười phần hung hăng hiếu chiến.

Thấy lão mở ra hai mắt, Cao Cường liền điều động trận pháp triệt hồi ngăn cách, mỉm cười hỏi:

“Phạm lão đầu, ngươi tình huống thế nào? Tu vi không có bị ảnh hưởng gì đấy chứ?”

“Mọi thứ đều ổn thỏa hết” – Phạm Thành Văn khóe mắt có chút ươn ướt, nhoẻn miệng cười nói:

“Chỉ có mỗi khí huyết bị hao tổn chút ít, ta tu luyện vài bữa là sẽ khôi phục hoàn toàn”

Thú thật cảm xúc vui mừng hạnh phúc trong lão lúc này không lời nào có thể tả xiết.

Căn bản suốt mấy năm qua lão luôn xác định đời này coi như xong, đã hết khả năng ngóc đầu lên lại.

Không ngờ ông trời vẫn chưa tiệt đường sống, để rồi tình cờ gặp được hắn, nhờ đó thương tổn cũ mới gì cũng bay bằng sạch, tương lai một lần nữa rộng mở thênh thang.

Cao Cường nghe vậy liền lấy ra một vốc mấy chục viên Huyết Tinh Đan, đưa tới cho lão và nói:

“Dùng thứ này khôi phục cho nhanh, gì chứ Huyết Tinh Đan thì ta có tận vài ngàn viên”

“Chủ nhân đem thu hồi về đi thôi” – Phạm Thành Văn liền lắc đầu đẩy trả lại, tặc lưỡi giải thích:

“Ta là bị hao hụt khí huyết tích lũy trong đan điền, chứ không phải khí huyết tại thể nội. Để từ từ hấp thu linh khí mấy ngày là sẽ chuyển hóa bù đắp đầy đủ ngay. Có điều chủ nhân xin hãy yên tâm, kẻ kia dám mò mặt đến, ta đập cho một chưởng là giải quyết xong xuôi”

Nghe tới lão kia, Cao Cường không khỏi lâm vào trầm tư, thật lâu sau mới híp mắt, cười lạnh:

“Ngươi đã biết lão truyền tin để người của Tiên Các đến bắt ta rồi đấy. Mặc dù kẻ được phái tới thực lực chưa chắc đã cường đại, nhưng ta không muốn bằng hữu gặp phải rắc rối, thôi thì tránh mặt người của Tiên Các đi vậy. Giờ dẫn dụ lão kia tới trừ khử xong rời khỏi”

Phạm Thành Văn dứt khoát đứng dậy, lắc lắc cần cổ “rắc rắc”, cười nói:

“Cần phải làm thế nào xin mời chủ nhân cứ việc phân phó, ta đã sẵn sàng động thủ rồi đây”

Cao Cường cũng mau chóng đứng dậy, vừa thu dọn trận pháp, vừa nói:

“Không vội, mà ngươi đừng gọi chủ nhân chủ nheo nữa, thay đổi cách xưng hô nào khác đi”

“Vậy cũng tốt” – Phạm Thành Văn có hơi chút xấu hổ, gãi đầu gãi tai nói:

“Thú thật là ta cứ thấy ngượng ngượng mồm. Thôi thì từ giờ ta liền gọi chủ nhân là thiếu gia”

“Quyết định vậy đi” – Cao Cường gật đầu đáp lại, rồi chỉ tay tới cũi giam bên cạnh và hỏi:

“Phạm lão, ngươi biết khúc cây này là thứ yêu quái gì không?”

Chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn ra thực hư khúc cây, Phạm Thành Văn ngay tức thì trả lời:

“Đây là Hấp Huyết Ma Thụ tu vi đã đạt tới Luyện Hư Kỳ, đứng thứ nhất trên bảng danh sách những loài ma thụ đáng sợ nhất thế gian. Nghe đồn nó không có giới hạn tiềm lực phát triển, cho nên bất cứ ai hễ gặp phải là sẽ toàn lực diệt trừ loại ma thụ đầy nguy hại này”

“Ngoài ra nó còn là bảo vật có giá trị liên thành, trong đó tác dụng nổi cộm nhất là dùng để luyện chế Huyết Nguyên Đan bồi bổ cường độ thể chất. Có điều ta kiến nghị nên đem nó nhưỡng Huyết Hoa Tửu, hiệu quả tương tự, quan trọng là không hề có tác dụng phụ”

“Hắc.. hắc..” – Cao Cường nghe xong cười như nắc nẻ, tay chỉ hướng Song Đầu Xà, nói:

“Ta cũng dự tính đem con rắn hai đầu kia đi ngâm rượu đây, ngươi cảm thấy hợp lý không?”

“Rất hợp lý” – Phạm Thành Văn không chút chần chứ gật đầu cái rụp, thấp giọng khẽ nói:

“Vậy thì rượu liền giao cho ta chưng cất, cam đoan hương vị sẽ khiến thiếu gia thấy hài lòng”

Phạm lão đầu cầm tinh con sâu rượu là cái chắc luôn rồi, bây giờ mà không cho phép chưng cất rượu, khéo có khi lão lại khóc lóc ăn vạ cũng chưa biết chừng đấy.

Cao Cường liền lấy ra tín vật Phán Quan đưa cho lão, chép miệng dặn dò:

“Cầm thứ này găm vào thân thể chúng bắt lấy yêu hồn, nhân tiện nhớ moi yêu đan về cho ta”

“Tuân lệnh thiếu gia” – Phạm Thành Văn đưa tay tiếp nhận tín vật Phán Quan, hí hửng hô vang trả lời. Và sau một tiếng “phừng”, lão đã đứng ở cũi giam bên cạnh.

Chưa đầy ba hơi thở, lão quay trở lại đưa cho Cao Cường tín vật Phán Quan cùng với hai khỏa yêu đan Song Đầu Xà kèm theo một khối thụ tâm Hấp Huyết Ma Thụ.

Yêu đan có thể dùng trong luyện đan luyện khí gì cũng được nên không nói.

Chứ thụ tâm cái đồ chơi này Cao Cường thực sự không biết dùng vào việc quỷ gì. Cực chẳng đã đành quăng trở lại cho Phạm Thành Văn, cười khổ bất đắc dĩ nói:

“Thứ này trong tay ta chỉ uổng phí, nếu ngươi biết công dụng của nó thì giữ lấy mà xử lý đi”

“Được” – Phạm Thành Văn liền thu cất, rồi chỉ tay tới hướng Hắc Trư dò hỏi:

“Thế còn con heo đen xì xì kia thì tính sao thiếu gia? Lưu lại để hiện giờ mổ thịt phải không?”

Cao Cường thẳng thừng lắc đầu, híp mắt nhìn qua Hắc Trư, trầm giọng nói:

“Đầu heo mập này khí tức khác biệt hoàn toàn so với hai thứ kia, đặc biệt là không hề lây nhiễm nửa điểm oan nghiệt. Thiết nghĩ làm phúc chẳng mất đồng xu nào, giờ chúng ta cứ mở phong ấn để xem thực hư ra sao, nếu là yêu tu thì thả cho một con đường sống đi vậy”

Chậc chậc, không ngờ thiếu gia lại là người lòng dạ nhân từ rộng lượng.

Mà như vậy càng tốt, chứ những kẻ hung tàn thường rất hách dịch, hầu hạ khổ muốn chết.

Phạm Thành Văn trong bụng thầm hô may mắn, thuận tiện hướng tới Cao Cường bật ngón tay cái.

“Lạch cạch.. Kẹẹẹẹẹtttt..” – Đúng lúc này vang lên động tĩnh cánh cửa đá kéo mở.

Hiển nhiên nhổ đinh thép khỏi thân thể Hấp Huyết Ma Thụ với Song Đầu Xà đã đánh động lão kia.

Không cần Cao Cường phải mở miệng phân phó, thân ảnh Phạm Thành Văn ngay tức thì liền tiêu tan.

Ở chiều hướng ngược lại, cánh cửa đá kéo mở vừa đủ khoảng trống để lách người là bóng đen vội xông vọt vào, chỉ có điều cũng là lúc một làn huyết vụ đỏ lòm ùa ra.

“Khặc.. Khặc.. Khặc..”

Tiếng cười quỷ dị truyền tới tai, bóng đen trên trán liền ứa mồ hôi lạnh, ngặt một nỗi chưa kịp làm ra hành động đối ứng, cơ thể đã đón nhận cơn đau khủng khiếp.

Giống như có ngàn vạn mũi băng châm lạnh lẽo xuyên thấu qua thân thể vậy đó.

Để rồi khi huyết vụ tán đi, bóng đen ngã gục xuống đất với toàn thân máu me đầm đìa.

Lúc này Phạm Thành Văn mới hiện thân, vươn tay chộp lấy bóng đen mang vào bên trong.

Vừa phá cột đá chui ra, Cao Cường chứng kiến thảm cảnh của bóng đen, không khỏi tặc lưỡi cảm thán. Nói chung bị xiên toàn thân bầy nhầy thế này thì đau đừng hỏi.

Không rõ Phạm lão đầu chiêu trò thế nào, chỉ biết khí tức sinh mệnh kẻ này đang trôi mất cực nhanh. Cao Cường đành xuất ra tín vật Phán Quan để thu bắt tàn hồn.

Tiện thể tháo bỏ trữ vật giới, xong xuôi Cao Cường ngước lên nói với Phạm Thành Văn:

“Phạm lão, thử kiểm tra xem trong đan điền kẻ này còn cất giấu gì không?”

Phạm Thành Văn dứt khoát vươn tay xuống mò mẫm, rất nhanh liền móc ra chiếc lô đỉnh ba chân có màu đỏ thẫm như gạch nung, cùng với một chuôi phi kiếm cao cấp.

Đưa luôn cả hai món đồ tới cho hắn, Phạm Thành Văn lắc đầu thở dài, ngán ngẩm nói:

“Mang tiếng tu sĩ Hợp Thể Kỳ mà vẫn còn dùng cái lô đỉnh ngũ phẩm vớ vẩn, đúng thật là không nên trông mong gì ở hòn đảo thuộc vào diện vùng sâu vùng xa này”

“Có ngũ phẩm lô đỉnh để dùng là tốt rồi” – Cao Cường cất đồ xong, liền chép miệng nói:

“Lô đỉnh không dễ luyện chế, giá cả còn đắt đỏ hơn so với các loại pháp bảo khác, đâu phải cứ muốn là sẽ có được một chiếc lô đỉnh cao cấp. Ngay như sư phụ của ta là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ lâu năm mà cũng chỉ sở hữu một chiếc thất phẩm thôi đấy”

“Hắc hắc, bảo sao thiếu gia có đan kia” – Phạm Thành Văn nghe xong cười toe toét nói.

“Đan chắc là đi lừa gạt ở đâu về cho ta” – Cao Cường không chút đếm xỉa liền nói thẳng:

“Chứ sư phụ ta là một vị bát phẩm chú tạo sư, trình độ luyện đan chỉ ở mức làng nhàng bèo bọt”

“Như vậy thiếu gia cũng là chú tạo sư?” – Phạm Thành Văn không khỏi cẩn thận dò hỏi.

Hỏi đúng kiểu ngớ ngẩn, sư phụ là chú tạo sư, chẳng lẽ đệ tử là luyện đan sư? Cao Cường trong lòng cảm thấy vô cùng ngán ngẩm, liền gật đầu thay cho câu trả lời.

Làm như không thấy hắn đang liếc xéo nhìn mình, Phạm Thành Văn vội vàng xuất ra một chiếc lô đỉnh màu đỏ chót, dúi thẳng vào tay hắn rồi nhe răng cười nịnh nọt:

“Chiếc lô đỉnh này vốn dĩ đã đạt tới Địa Cấp, nhưng chẳng hiểu sao mãi không chịu đản sinh khí linh. Thiếu gia nhìn qua qua giúp ta xem vấn đề nằm ở chỗ nào với”

Cao Cường nghe vậy liền cúi xuống cẩn thận quan sát một phen.

Nhìn chung đúng như Phạm lão đầu vừa mới nói, chiếc lô đỉnh này bên ngoài phủ một tầng hào quang bàng bạc, sau nhiều năm ôn dưỡng đã lột xác đạt tới Địa Cấp.

Có điều đó là trên phương diện chất liệu, chứ chưa có khí linh thì chưa chính thức là Địa Cấp lô đỉnh.

Rất nhanh hiểu ra nguyên nhân ở chỗ nào, Cao Cường tặc lưỡi nói:

“Phạm lão, nếu không lầm ngươi chưa từng luyện hóa một loại hỏa chủng nào cả. Lô đỉnh bản chất là hỏa vật, ngươi ôn dưỡng ra được khí linh thì mới là chuyện lạ”

Luyện hóa hỏa chủng?

Nghe đến khái niệm này, Phạm Thành Văn liền rùng mình.

Bảo tà tu đi luyện hóa hỏa chủng, có khác gì xúi dại đi tìm chết cơ chứ.

Không chút đắn đo suy nghĩ, Phạm Thành Văn tay chỉ hướng cũi giam Hắc Trư:

“Nơi này khá gần Tiên Y Môn, không tiện ở lâu. Để ta mở phong ấn cho heo mập rồi còn rời khỏi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.