Dương Gian Phán Quan

Chương 207: Chương 207: Lão quỷ ngươi đã chơi đùa xong chưa




Ngay đến Tiêu Diễm Phượng ẩn nấp cách xa tới tận trăm mét, còn bị khí tức của hắn hiện giờ doạ cho lông tóc toàn thân thiếu chút thì dựng ngược.

Huống chi đối tượng bị hắn thần thức khoá chặt, với uy áp ẩn chứa đủ các loại ý vị cực đoan bao phủ hết lên người, thú thật lão giả rất muốn quay đầu.

Chạy xa khỏi thành phố này, chạy xa khỏi đại lục này, về luôn hải vực cho nó lành.

Mặc dù lão tại hải vực chỉ là con kiến, nhưng ít ra con kiến ở nơi đó vẫn có chỗ an toàn trú thân.

Chứ nơi đây quá đáng sợ rồi, chưa kịp nghịch ngợm gì đã gặp phải tiểu tử quỷ dị đến kinh người này. Không hề dễ sống như đám bằng hữu tà tu kể lể.

Thánh họ nhà nó, một đám bằng hữu chuyên hố người, một đám bằng hữu đểu cáng khốn nạn.

Cơ mà nghĩ kỹ lại, để cho một tiểu tử hù doạ như thế này, trong lòng thực sự không lấy gì làm dễ chịu. Có thể nói là nhục nhã ê chề và phi thường uất ức.

Tôn chỉ của Tà Tu là gì?

Là phải hung ác tàn độc không một ai sánh bằng!

Không thể để lịch đại tà tu tiền bối thất vọng, cần phải giữ gìn tà tu tôn nghiêm!

Nghĩ được tới đây, cảm xúc sợ hãi liền tan biến, lão giả khí tức một lần nữa phá lệ hung tàn. Huyết hồng chi khí tuôn ra nồng nặc, lưỡi đao lập tức bao bọc thêm một tầng huyết khí đỏ au.

Mũi đao chỉ thẳng hướng, lão giả dữ tợn gầm lên:

“Tiểu tử láo toét, đi chết đi”

Vừa dứt lới, lão giả hai tay nắm chặt cán, vung ngược đao ra sau, tiếp đó là chém ngang một nhát.

Huyết hồng đao quang với tạo hình vòng cung lưỡi liềm lần nữa xạ kích ra, khác biệt lần này chỉ có một. Và đao quang kéo dài bốn năm chục mét, nháy mắt chém tới ngang hông của hắn.

Đao quang còn chưa chém trúng, da thịt đã có cảm giác như thể bị đồ vật sắc bén cứa lên rồi.

Ăn một đao này kết quả có thể nghĩ, xin khẳng định cơ thể hắn liền sẽ được chia làm hai khúc luôn.

Nhưng với điều kiện là phải chém trúng, chứ Cao Cường đơn giản hai chân khẽ nhún, thân ảnh nhoáng cái vọt lên không trung. Tránh thoát công kích của lão giả một cách khá là nhẹ nhõm.

Có điều lão giả không phải tay gà mờ, đúng hơn là cũng đã tính tới trường hợp hắn nhảy lên né tránh.

Lão giả vừa vung đao chém, vừa cười lạnh nói:

“Để xem ngươi còn tránh đi đâu, chết đi tiểu tử láo toét”

Lại là huyết hồng đao quang kéo dài bốn năm chục mét xạ kích tới, có điều là chém kiểu bổ dọc xuống. Bay với quỹ tích này, đao quang chặt chém tới mau lẹ hơn một đao trước đó nhiều.

Nhưng đừng lầm tưởng trên không thì Cao Cường hết đường né tránh, hắn cũng có phi kiếm đấy nhé. Sớm đã được điều động bay lên không trung làm kế hoạch dự phòng khi cần thiết á.

“Kịch..” – Chỉ đơn giản là chân khẽ đạp, hắn liền như chim yến bay lượn.

Qua đó dễ dàng tránh thoát huyết hồng đao quang, ngay cả nửa xu khó nhọc cũng chẳng thấy.

“Khốn kiếp” – Chứng kiến tình cảnh này, lão giả giận dữ chửi ầm lên, đao trong tay lần nữa vung chém. Nhưng đáng tiếc là liên tiếp xuất ra mấy đao, một cọng lông cũng chẳng chém rụng.

Thánh họ, phi kiếm rõ ràng bay vèo vèo khắp nơi, thế mà cứ khi tiểu tử này cần điểm tựa là y như rằng xuất hiện đúng nơi đúng chỗ. Tại không trung mà nhảy nhót như thể dưới đất bằng.

Thánh họ, tiểu tử này khống chế phi kiếm tinh chuẩn quá thể quá đáng.

Trong đầu nảy sinh hung ác, lão giả nghiến răng nghiến lợi vung đao chém. Trong chốc lát huyết hồng đao quang bay rợp bầu trời, huyết khí nồng nặc nhuốm đỏ cả một mảnh hư không.

“OÀNH.. OÀNH.. OÀNH..”

Huyết hồng đao quang bay loạn xạ, va đụng vào nhau tạo thành những tiếng nổ chấn động cả đất trời. Dư ba khí lãng khủng bố lan tràn, ngay đến lão giả cũng phải liên tục lùi về phía sau.

Lão giả bừa bãi công kích, để rồi bầu trời lúc này ngập tràn huyết khí, trông như sương mù nồng đậm. Khác biệt là có màu đỏ lòm, so với sương mù thông thường thì cản trở tầm nhìn hơn.

“TẠCH.. TẠCH.. TẠCH..” – Bất chợt từng tiếng nổ lách cách từ trong làn sương đỏ vọng ra.

Và rồi chỉ nghe “sưu” một tiếng, thô to tím ngắt lôi tiễn từ trong làn sương đỏ xạ kích ra ngoài. Mục tiêu nhắm tới tất nhiên không đâu khác mà chính là lão giả lúc này đang đứng thở hồng hộc.

Khí tức đối thủ không hề biến chuyển, lão giả đã hiểu đợt công kích vừa rồi phí công vô ích. Nhưng mau chóng phản kích thế này thì thật quá thể quá đáng, lão giả hận đến nghiến răng ken két.

Được cái vẫn luôn để tâm đề phòng, nên khi lôi tiễn bắn ra cũng không khiến lão bị bất ngờ.

Tuy nhiên, chẳng rõ tiểu tử quỷ dị kia dở trò quái đản gì, lão giả vậy mà có cảm giác không thể né tránh. Như kiểu có chạy tới chân trời góc biển thì cũng bị tím ngắt lôi tiễn này truy theo đến cùng.

Hơn nữa lôi tiễn bay theo quỹ đạo xoắn ốc xoay tròn, giống như mũi khoan sắc nhọn xuyên thủng luôn cả không gian. Với tốc độ có thể nói là nhanh khủng khiếp, nhanh đến khiến người giận sôi.

Chỉ nháy mắt đã phà khí tức cuồng bạo lên mặt lão giả.

Quá đáng đến trình độ này thì thời gian đâu để mà suy nghĩ nữa?

Lão giả không còn cách nào khác, hai tay vội vàng siết chặt cán đao, toàn lực chém ra một đao.

Theo đó lưỡi đao đỏ au huyết sắc trực diện chém thẳng lên phần mũi nhọn của thô to tím ngắt lôi tiễn.

Sau một tiếng nổ “OÀNH” vang dội, sắc đỏ huyết khí, sắc tím lôi điện, cùng với làn sóng dư ba khí lãng, hoà quyện thành mớ hỗn độn bắn văng tung toé ra bốn phương tám hướng xung quanh.

Cây cối ngả nghiêng đổ rạp, mấy chục mét vuông đất bị xới tung.

Và lão giả thì trông có vẻ rất không ổn.

Mái tóc dây thừng thiếu chút bị thổi bay, trên người cũng chỉ còn độc chiếc quần. Cả khuôn mặt lẫn cơ thể đều chi chít những vết cắt sâu hoắm, máu me đầm đìa gần như nhuốm đỏ toàn thân.

Tuy nhiên bi đát nhất thì phải kể tới hai cánh tay lão giả lúc này.

Dọc theo từ trên xuống dưới là những vết cắt nham nhở, đáng nói là trông như thể bị xẻo mất từng miếng thịt lớn, bằng mắt thường có thể thấy được xương trắng nhởn, nhìn vào sởn hết da gà.

Lão giả như cũ hai tay nắm chặt cán đao, chỉ có điều lão đứng đó mà không ngừng run lẩy bẩy. Ánh mắt lăng lệ hung tàn trước đó đã mất tăm mất tích, thay vào là sắc thái ngập tràn hoảng sợ.

Lão đời nào ngờ tới tiểu tử kia đánh ra sát thương tăng mạnh đột ngột thế này. Theo lẽ thường tình thì biến lớn hơn một hai thành gì đó là cùng, đằng này đùng một cái tăng lên gấp bội luôn.

Không được hoảng sợ, một tiểu tử Trúc Cơ Kỳ mà thôi!!!

Lão giả trong đầu không ngừng kêu gào cổ vũ bản thân, chỉ chốc lát vẻ lăng lệ hung tàn đã liền trở lại. Phi thường xứng đáng được nhận một tấm bằng khen tà tu hợp cách.

Lúc này sương mù đỏ lòm trên không trung rốt cuộc chịu tán đi, thân ảnh Cao Cường chân đạp phi kiếm phiêu phù trên không cũng theo đó hiển hiện ra trong tầm mắt lão giả.

Chưa đến nỗi tàn tạ như lão giả, nhưng hắn hiện giờ cũng có điểm hơi chật vật.

Đơn cử áo là mất tiêu luôn rồi, và cũng để lộ ra thân trên với chi chít vết cắt chảy máu đầm đìa.

Dưới cái nhìn chằm chằm của lão giả, Cao Cường nhếch miệng khẽ cười và hỏi:

“Lão quỷ, ngươi đã chơi đùa xong chưa?”

Hai tay thêm lực siết chặt cán đao, lão giả nghiến răng rít ra từng từ đáp trả hắn:

“Tiểu tử ngươi có bao nhiêu chiêu trò thì ra đi. Lão tử như cũ lột da rút gân uống máu ngươi”

Không có lần nữa lên tiếng, Cao Cường chân đạp phi kiếm nhanh như chớp nhào xuống. Tạo thành một vệt tàn ảnh tím ngắt, kéo dài từ trên bầu trời xuống tận dưới mặt đất.

Hắn ngự kiếm với tốc độ quá nhanh, đúng nghĩa với nhanh như chớp luôn. Nhoáng một cái cứ như ma quỷ đột ngột xuất hiện trước mặt, khiến lão giật mình kinh hãi gần chết.

Không rõ đã có sự chuẩn bị, hay là theo phản xạ tự nhiên.

Chỉ biết đúng lúc này lão giả hai tay vung đao bổ mạnh tới bả vai hắn.

Một đao chém xuống cực nhanh, tàn ảnh huyết khí đỏ lòm hiện lên loang loáng.

Lão xuất thủ đã nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn nhiều, chỉ thấy Cao Cường thân ảnh xoay tròn như con quay, đao quang liền chém xượt qua rồi bổ dọc xuống mặt đất.

Mà nếu như hắn chỉ xoay tròn để tránh đòn thôi thì chẳng có gì để mà nói. Đằng này hắn là xoay người theo ngược chiều kim đồng hồ, thuận tiện vung cánh tay trái quăng quật.

Lại nữa, lại là cái cảm giác không thể né tránh, cái ý cảnh thánh họ gì đây?

Lão giả trong đầu khổ sở gầm lên, và rồi..

“OÀNH..”

Phi thường đáng thương lão giả, một đao chém ra đã tốn công vô ích thì chớ. Lại còn phải trơ mắt mà hứng chịu một cái “bạt tai” nặng như như trời giáng vào vùng thái dương.

Lão giả thân thể bay ngang, đầu thì đau đớn như thể xương sọ sắp sửa nổ tung, ngay cả thanh đại đao vốn luôn nắm chặt trong lòng bàn tay cũng đã rơi leng keng trên mặt đất.

Lão quỷ bẩn thỉu khốn kiếp này dám chém hỏng chiếc Harley Davidson yêu quý của hắn. Tội đáng chết ngàn lần vạn lần, mới chỉ ăn một cái bạt tai thì đã làm sao mà đủ được?

Cao Cường thân ảnh liền như hình với bóng truy đuổi theo.

“OÀNH..”

Ngay đến cơ hội rơi rụng xuống đất cũng không có, lão giả tức thì lĩnh thêm một quyền vào giữa mặt, thân thể theo đó bị đánh bay theo một phương hướng khác.

Nhưng chỉ vừa bay đi được có vài mét, hắn đã lại xuất hiện bên cạnh và vung tay đánh tới một quyền. Lão giả liền như chiếc máy bay bị ép buộc liên tục đổi hướng.

Đáng nói là kiểu công kích nhàm chán này được Cao Cường lặp đi lặp lại đến vài chục lần.

Như thể hắn còn chưa vơi đi cơn giận, cứ thế mà truy theo nện quyền tới tấp.

“Oành.. rắc.. oành.. rắc.. oành.. rắc..”

Điều gì sẽ đến rốt cuộc cũng đã đến, sau khi lĩnh trọn mấy chục quyền tàn nhẫn thô bạo, lão giả xương sọ có cứng bằng giời cũng không thể chịu nổi thêm được nữa.

Từng tiếng rạn nứt truyền tới tai, Tiêu Diễm Phượng có thể khẳng định lão giả này hết cơ hội xoay người. Nói chung cái mạng đã mất chín phần, hắn dứt điểm liền xong.

Không hiểu sao nhìn hắn lúc này, Tiêu Diễm Phượng lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Có lẽ là bởi hắn dùng tới phương thức quá mức thô bạo hành hạ đối thủ đến chết. Hoặc cũng có thể là do khuôn mặt hắn biến chuyển lạnh lẽo tà ác đến nỗi vô cùng xa lạ.

Khe khẽ thở dài, Tiêu Diễm Phượng trong mắt thoáng hiện lên sắc thái phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.